Siêu Cấp Gen

Chắc không tính là gian lận

Chắc không tính là gian lận


"Đã xảy ra chuyện!" Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt trắng bệch.
"Trên núi đã xảy ra chuyện!"
"Ta nghe được tiếng nổ vang rền, có đồ vật gì đang tới!"
"Giống như là một trận đất lở?"
"Chạy mau!"
Tất cả mọi người chật vật chạy trốn về dưới chân núi.
Chỉ có điều là, lúc này mới chạy làm sao kịp?
Quả nhiên...đã đến rồi hay sao...Trần phu nhân tự lẩm bẩm, xem ra, chính mình đã đoán không sai.
"Nhanh lên." Trần Kiến Quốc lôi kéo nàng.
"Vô dụng." Trần phu nhân lắc đầu: "Nếu như chúng ta trốn được, thiếu niên kia..."
"Em đang nói cái gì?" Trần Kiến Quốc lo lắng nói: "Nhanh lên!"
"Không có việc gì." Trần phu nhân bình tĩnh nói: "Thiếu niên kia không phải đã cho chúng ta một vật hay sao? Anh lấy ra nhìn một chút đi."
"Hiện tại?" Trần Kiến Quốc có chút phát mộng.
Thiếu niên kia giống như nói là vào rạng sáng hãy mở ra, thế nhưng hiện tại? ! Ông ta nhìn bầu trời mưa to như trút nước, nơi xa không ngừng truyền tới tiếng nổ vang rền, cùng với gió thổi phần phật bên người, còn muốn ở chỗ này mở ra xem?
Phu nhân hôm nay làm sao vậy? Trần Kiến Quốc hết sức lo lắng.
"Tin tưởng em." Trần phu nhân chỉ yên lặng nắm tay của ông ta.
"Em..." Trần Kiến Quốc cười khổ một tiếng.
Được rồi, coi như chạy còn có thể chạy đi đâu?
Kỳ thật bọn hắn những đều là những người chuyên nghiệp, ở dưới trận lở đất có cấp bậc này, tỷ lệ có thể sống, vốn là thấp đến tình trạng làm cho người ta giận sôi!
Chỉ có điều là...tất cả mọi người đều dựa theo bản năng để chạy trốn, hi vọng được thần may mắn chiếu cố.
Dù sao...thì chạy trốn càng xa, càng có nhiều hi vọng không phải sao?
Nhưng mà bây giờ phu nhân giống như là đã từ bỏ, Trần Kiến Quốc cũng không có ý định chạy trốn, ông ta kéo phu nhân đi, núp ở một địa phương lân cận tạm thời chưa bị ngập lụt, lấy ra một cái bọc vải nhìn qua có một chút rách rưới, Trần Kiến Quốc thận trọng mở ra.
Ở trong đó, lại là một cái ống nghiệm có nhãn hiệu Potassium Permanganate. Rõ ràng, đây là một cái ống nghiệm được dùng để chứa đựng chất hóa học trong phòng thí nghiệm.
Chỉ có điều là, ở bên trong rõ ràng không phải là Potassium Permanganate, mà là một loại chất lỏng lập loè ánh sáng màu xanh lam kỳ diệu, đó là màu sắc mà Trần Kiến Quốc chưa từng thấy qua!
Cái loại cảm giác này...dường như là màu xanh lam đặc biệt chỉ có thể thấy ở trong phim ảnh.
"Đây là cái gì?" Trần Kiến Quốc nuốt một ngụm nước bọt, có một chút phát mộng, thứ mà thiếu niên Tần Hải đưa cho bọn họ, lại là một vật kỳ quái như vậy.
"Nơi này còn có một tờ giấy." Trần Kiến Quốc đem bọc vải mở ra, có một tờ giấy rơi xuống.
"Để em xem một chút." Trần phu nhân cầm lấy xem xét: "Tài liệu có hạn, chỉ có thể làm ra được thứ này, khi gặp nguy hiểm thì bóp nát."
Bóp nát? Trần Kiến Quốc nhìn cái bình ống nghiệm lập lòe ánh sáng màu xanh lam, có một chút lưỡng lự.
Cái đồ chơi này...có thể bóp nát được hay sao?
"Sợ sao?." Trần phu nhân lườm Trần Kiến Quốc một cái.
Oanh! Tiếng nổ vang rền càng ngày càng gần, nước tràn vào địa phương mà bọn họ đang đứng, gió lớn phần phật, ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một dòng nước bùn cuồn cuộn ập tới, trận đất lở đã tới.
"Tới rồi..." Trần Kiến Quốc lạnh cả người.
Ông ta nguyên bản còn mang theo một tia hi vọng, thế nhưng mà khi nhìn thấy trận đất lở này, hết thảy hi vọng đều hóa thành hư không, một trận đất lở lớn như vậy...nghĩ tới bạn học cũ của mình ở cục khí tượng.
Tê tái, quả nhiên là không đáng tin cậy, Trần Kiến Quốc nhìn cái ống nghiệm ở trong tay, không có một chút do dự bóp xuống.
Đúng như là Trần Phong dự đoán, vô luận là tin hay không tin, vào thời điểm ngươi không có hi vọng, cho dù là hi vọng hư vô mờ mịt cỡ nào, đều có thể thử một lần.
Tạch... ! Trần Kiến Quốc hung hăng bóp nát.
Sau đó...không có phản ứng, ông ta cúi đầu nhìn một chút, vậy mà không thể bóp nát được cái ống nghiệm này.
"? ? ?" Trần Kiến Quốc khẽ cắn môi, hung ác bóp thêm mấy cái, vẫn không thể bóp nát.
"Đây là cái chất liệu quỷ quái gì?" Trần Kiến Quốc có chút phát mộng.
Oanh! Trận đất lở đã ầm ầm đánh tới.
"Đồ đần." Trần phu nhân lườm ông ta một cái, dùng một tay chộp lấy cái ống nghiệm, trực tiếp đập lên trên đầu của Trần Kiến Quốc.
Trần Kiến Quốc: "? ? ?"
Răng rắc! Âm thanh vỡ tan thanh thúy vang lên.
Trần Kiến Quốc cười khổ nhìn về phía cánh tay của phu nhân, không như trong tưởng tượng máu tươi văng ra khắp nơi, cũng không như trong tưởng tượng có chất lỏng chảy ra, mà có một cỗ khí tức màu lam nhạt trong nháy mắt tràn ra.
Oanh! Trong nháy mắt ông ta liền mất đi ý thức.
Trần phu nhân thì rất bình tĩnh chủ động nghênh đón, dù sao thì loại đồ vật này cũng chưa bao giờ xuất hiện trong trí nhớ của nàng.
Đây là một đồ vật không thể nào tồn tại! Thế nhưng nếu như là của thiếu niên kia...
Oanh! Ánh sáng màu lam tỏa ra.
Oanh! Trận đất lở ập tới, bao phủ hết thảy Thanh Hà Sơn.
Ở một nơi nào đó, Trần Phong chỉ lẳng lặng nhìn cảnh này, hắn đã thấy được Thanh Hà Sơn gặp tai hoạ, thấy được hết thảy mọi thứ, đây đều là những chuyện đã phát sinh trong lịch sử, hắn không có cách nào cải biến!
Hoặc nói là...hắn không thể thay đổi.
Mãi đến khi, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn lóe lên, bình thuốc thử gen mà ngày đó hắn cố ý chế tác ra, đã được sử dụng! ! !
Đã dùng rồi sao? Trần Phong nhìn về phía phương xa, như thế, cũng không tính là cải biến lịch sử chứ?
Dù sao...hết thảy đều giống như trong lịch sử.
Xoạt! Trí nhớ trong đầu xuất hiện một chút gợn sóng, thế nhưng cơ hồ là không có biến hóa.
Trần Phong cảm thụ một chút, trong trí nhớ nguyên bản, tình huống cha mẹ của hắn, vốn là có rất nhiều báo cáo được xếp chồng lên nhau, nhưng 99% số báo cáo đều nhận định là bọn họ đã chết, chỉ có 1% số báo cáo nhận định là bọn họ mất tích!
Đây là nội dung ban đầu trong báo cáo, mà bây giờ...những báo cáo mà Trần Phong thấy qua trong hồi ức, vẫn như cũ là số báo cáo nhận định bọn họ đã chết, chỉ là số lượng báo cáo nhận định bọn họ mất tích nhiều hơn một chút!
Đương nhiên, những báo cáo này đều là chuyện được đưa ra sau khi tai nạn xảy ra, sau khi trải qua nhiều năm, bởi vì vợ chồng Trần Kiến Quốc một mực chưa từng xuất hiện, cho nên...một lần nữa được nhận định là tử vong.
"Trí nhớ không có biến hóa, hết thảy đều như thường." Trần Phong nhẹ nhàng thở ra.
Về phần cha mẹ...Trần Phong ngẫm lại hiệu quả của cái bình thuốc thử gen kia, trong lòng có một chút nhẹ nhõm, hắn hít vào một hơi thật sâu, những gì mà hắn có thể làm được, chỉ có như thế mà thôi.
Làm như thế này...cũng không tính là gian lận nhỉ?
"Đi thôi." Trần Phong một lần nữa đứng dậy.
Hắn ôm lấy đứa bé, dùng tốc độ cao biến mất trong đêm tối.
Sự tình cha mẹ đã hoàn thành, đoạn lịch sử này cũng đã kết thúc, hắn tin tưởng cái tên kia, cũng không có năng lực làm ra quá nhiều chuyện, bởi vì nó nhất định phải tuân thủ theo quy tắc thế giới! Nó chỉ có thể sử dụng lực lượng của cái thế giới này!
Như vậy...chuyện tiếp theo hắn chỉ cần đem đứa bé này, giao cho bà cụ hàng xóm là được a?

Bạn cần đăng nhập để bình luận