Siêu Cấp Gen

Được cứu thêm một lần

Được cứu thêm một lần


Mà vào lúc này, tựa hồ như cảm nhận được khí tức trên người của Trần Phong, mấy con biến dị thú cấp F nhỏ yếu thế mà lại hướng mắt nhìn sang bên này, trong ánh mắt lộ ra hung quang.
"Cái này..." Trần Phong chỉ có thể cười khổ, cái này tính là chuyện gì? Chính mình ngay cả người Biến Dị cũng có thể cạo chết, lại bị mấy con biến dị thú cấp F xử lý?
Hắn chính là thiên tài có được năng lực vượt cấp khiêu chiến! Mà lúc này, mấy con biến dị thú cấp F kia giống như cảm nhận được khí tức yếu ớt trên người của Trần Phong, ánh mắt nhất thời trở nên tham lam, trong đôi mắt màu đỏ tươi tràn ngập sát ý.
"Rống —— " Một tiếng gầm nhẹ vang lên, đám biến dị thú kia thế mà thật sự xông lại.
"Bó tay." Trần Phong cười khổ, hiện tại thứ duy nhất mà hắn có thể dựa vào, chính là Quầng sáng may mắn!
Chỉ có điều là...vào lúc này, Quầng sáng may mắn sẽ có tác dụng hay sao?
Quầng sáng may mắn! Mở ra!
Quầng sáng may mắn chính là lấy ý chí của Trần Phong làm trung tâm, không phải vậy mà nói, hắn chỉ muốn phát ra đao gió, Quầng sáng may mắn lại ảnh hưởng đến tất cả mọi chuyện xung quanh, bằng vào một chút điểm may mắn kia cũng không đủ dùng!
Mau khiến cho ta thuận lợi hoàn thành quá trình cường hóa gen đi! Trần Phong mặc niệm trong lòng.
Oanh! 5 điểm giá trị may mắn cuối cùng còn lại trong cơ thể, vào thời điểm này cũng điên cuồng giảm xuống, cơ hồ là trong nháy mắt liền tiêu hao sạch sẽ, mà biến dị thú ở chung quanh, y nguyên vẫn còn đang lao đến.
"Ta quả nhiên đã suy nghĩ nhiều." Trần Phong tự lẩm bẩm.
Giá trị may mắn không đủ sao? Trần Phong thở dài.
Đôi mắt của hắn gần như đã thấy không rõ, sự trong thống khổ thân thể vẫn còn tiếp tục, cảm giác được đám biến dị thú kia đang vọt tới, Trần Phong dứt khoát không để ý nữa, tiếp tục những suy nghĩ linh tinh của mình.
Đằng nào cũng chết còn sợ cọng lông! Cũng không biết là có người nào làm đám tang cho mình hay không... Trần Phong thầm nhủ một câu trong lòng. Ý thức vào một khắc cuối cùng rốt cục trở nên mơ hồ.
Trong mơ hồ, hắn tựa hồ nghe được một tiếng nổ kịch liệt, quá trình cường hóa gen tựa hồ cũng kết thúc ở thời điểm này, sự đau đớn cũng đã biến mất, Trần Phong giống như là mới tắm qua vậy, toàn thân ướt sũng, sắc mặt trắng bệch, bất lực nằm xụi lơ trên mặt đất.
Thành công rồi? Hay là thất bại? Trần Phong hoàn toàn không có một cảm giác nào.
Trần Phong hơi mê mang mở to mắt ra, thậm chí còn thấy cả ảo ảnh, hắn nháy mắt mấy cái, tư duy vẫn còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, ma xui quỷ khiến nói: "Quả nhiên không phải là ngực phẳng."
"Oanh!" Một cỗ lực lượng kinh khủng bạo phát ở dưới bụng, cả người Trần Phong liền bị đạp ra bên ngoài, đụng gãy hai cái cây mới có thể dừng lại.
"Tê —— " Trần Phong cảm thấy một trận đau nhức.
Loại cảm giác này...Trần Phong đột nhiên bừng tỉnh, hô lên: "Ta vẫn còn sống? !"
Đúng như thế, hắn vẫn còn sống! Lực lượng, đang dần dần trở về, Trần Phong cảm nhận được lực lượng hùng hậu trong cơ thể của mình, đầu óc vô cùng thanh tỉnh, bỗng nhiên hiểu được, chính mình đã vượt qua được giai đoạn gian nan nhất!
Quá trình cường hoá gen, đã thành công!
Đã vượt qua được! Trần Phong cuồng hỉ, chờ một chút... nếu như mọi chuyện là thật, Trần Phong nhìn thân ảnh quen thuộc trước mắt, nhất thời hít vào một ngụm hơi lạnh.
"Thanh tỉnh rồi sao?" Vương Dao dùng ánh mắt băng lãnh nhìn vào hắn.
"Tỉnh rồi." Trần Phong run sợ, sợ tiểu cô nương này dùng một chiêu đập chết hắn.
"Vừa rồi ngươi nói cái gì, lặp lại một lần nữa xem." Vương Dao toả ra sát ý bừng bừng.
"Thật xin lỗi." Trần Phong liên tục nói xin lỗi, hắn vừa rồi nói mê sảng, bây giờ căn bản không dám nhắc tới vụ này. Những câu như là 'Lần sau không dám ', 'Ta chỉ nói mò', chỉ cần nói ra liền bị bắt lấy không tha, những người nói mấy câu này trên cơ bản mộ đều đã xanh cỏ.
"Hừ!" Vương Dao hừ lạnh một tiếng.
"Tại sao cô lại ở chỗ này?" Trần Phong gãi gãi đầu hỏi.
Đối với tiểu cổ nương đã cứu hắn hai lần này, hắn thật đúng là có một chút xấu hổ.
"Trong lúc vô tình nghe thấy động tĩnh ở nơi này liền đến xem một chút, không ngờ được thế mà có thể nhặt một người sống sờ sờ." Vương Dao từ tốn nói.
Trần Phong: "..."
Đây coi như là hắn bị một tiểu la lỵ nhặt được ở ven đường a? Bất quá hắn biết, chuyện này nhất định là do công hiệu của Quầng sáng may mắn, theo như lẽ thường thì Vương Dao có khả năng sẽ trực tiếp bay ngang qua, bởi vì Quầng sáng may mắn tồn tại, mới khiến cho nàng trong lúc vô tình chú ý tới nơi này.
5 điểm giá trị may mắn này, đáng giá.
Mà lúc này, một thanh âm nghiến răng nghiến lợi truyền đến.
"Trần Phong!"
Trần Phong vừa quay đầu lại, nhất thời cảm thấy kinh ngạc, lại có thể là Vương Việt!
"Ngươi làm sao lại ở nơi này?" Trần Phong kinh ngạc hỏi.
"Lời này phải để ta hỏi ngươi mới đúng chứ!" Vương Việt tức điên, thật vất vả nhờ Vương Dao tới giúp mình đánh giết biến dị thú tăng thuộc tính tinh thần lên, không ngờ được vừa tới đã đụng phải cái tên Trần Phong đen đủi này.
Nếu như chỉ có chính mình mà nói... trong lòng của Vương Việt đã hiện lên vô số biện pháp để làm nhục Trần Phong.
"Ta à?" Trần Phong không để ý đến hắn, quay đầu nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của Vương Dao, chỉ có thể cười khổ nói: "Ta đang tiến hành cường hoá gen, không nghĩ tới thân thể quá kém, kém một chút nữa đã không chịu đựng được."
"Cái loại phế vật như ngươi làm sao có thể chịu đựng được!" Vương Việt trào phúng.
Thật như thế sao? Vương Dao dùng ánh mắt nhàn nhạt quét qua mấy bộ thi thể ở trên mặt đất, cũng không nhiều lời nữa.
"Nếu như gặp được ngươi ở đây, thì vừa vặn." Vương Dao nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một chút, nói: "Ta cứu ngươi một mạng, ngươi giúp ta một việc."
"Nghĩa bất dung từ." Trần Phong gật đầu.
"Trong rừng Thanh Sơn có thứ ta muốn, tuy nhiên cấm chế có chút phiền phức, lúc đầu định để cho Vương Việt làm, bất quá hắn tựa hồ có chút quá sức." Vương Dao từ tốn nói.
"Tỷ!" Vương Việt ủy khuất nói.
"? ? ? !" Con mắt của Trần Phong đột nhiên trợn to.
"Ta dựa vào? Tỷ? ? ?"
Nhìn thấy hình thể nho nhỏ của Vương Dao, sau đó nhìn lại hình thể ít nhất cũng phải 1m7 của Vương Việt, Trần Phong một mặt phát mộng, thế mà không phải là anh em? Mà là chị em? !
"Đó là một chút xíu ngoài ý muốn." Vương Dao cũng không muốn nhiều lời.
"Hiểu rõ." Trần Phong cố nén sự rung động ở trong lòng, nhìn thấy sát ý ở trong mắt của tiểu cô nương, hắn biết mình còn tiếp tục hỏi sẽ gặp phải hoạ sát thân.
"Đừng nói nhảm, ngươi nói đi có đáp ứng hay không." Vương Việt thiếu kiên nhẫn nói: "Tỷ tỷ của ta vừa rồi mới cứu ngươi một mạng!"
"Hiện tại không được." Trần Phong lắc đầu, nói: "Hiện tại bằng vào cái trạng thái này của ta không thể giải trừ cấm chế được, nhưng ngày mai thì có thể."
Vương Dao quét mắt một vòng trên người của Trần Phong, nhìn thấy quần áo rách nát bị mồ hôi nhiễm ướt đẫm, cùng với sắc mặt tái nhợt của Trần Phong, lúc này nàng mới khẽ gật đầu, nói: "Ngày mai ta sẽ tìm ngươi."
"Cấm chế làm gì có khó khăn đến mức như vậy." Vương Việt nói thầm một câu, liền bị Vương Dao hung hăng trừng mắt một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận