Siêu Cấp Gen

Súng phóng lựu

Súng phóng lựu


"Cho nên ta tin tưởng ngươi." Trần phu nhân cười nói: "Tin tưởng ngươi là tới bảo hộ chúng ta, mà không phải là tới giết chúng ta, hơn nữa, rất kỳ quái, từ trên người của ngươi, ta có thể cảm giác được một cỗ cảm giác thân thiết không hiểu."
Trần Phong: "..."
Hắn ngẩng đầu nhìn Trần phu nhân, mặc dù hắn một mực xưng hô là cô, thế nhưng ở cái thời đại này, vị mẫu thân này của hắn, cũng chỉ mới có 30 tuổi, đúng là thời điểm phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp nhất.
Mẫu thân lúc còn trẻ, thế mà xinh đẹp như vậy! Trong lòng của Trần Phong nghĩ như thế, bất quá ngẫm lại cũng bình thường, có thể sinh ra một người đẹp trai như hắn, mẫu thân chắc chắn phải rất xinh đẹp.
"Ngươi không nên hiểu lầm, ta không phải là muốn bắt chuyện, mà là thật sự có một loại cảm giác thân thiết kỳ quái." Trần phu nhân ôn nhu nói.
"Ta biết." Trần Phong khoát khoát tay: "Cô trở về đi."
"Ngươi biết?" Trần phu nhân ngạc nhiên, người trẻ tuổi này vậy mà cảm thấy chuyện thân thiết tương liên này là chuyện đương nhiên.
"Cô trở về đi." Trần Phong khẽ nhíu mày.
"Ngươi tên là gì?" Trần phu nhân không hề rời đi.
"Khổng Bạch..." Trần Phong dừng lại một chút, tỉ mỉ nghĩ lại, cái tên xấu xí như vậy khẳng định không xứng với chính mình, thế là quả quyết nói ra: "Tần Hải, ta gọi là Tần Hải."
"Tần Hải, tên rất hay." Trần phu nhân tán dương.
"..."
Trần Phong thở dài: "Cô vẫn nên tiến vào nghỉ ngơi đi."
"Ta có một loại cảm giác kỳ quái." Trần phu nhân ngẩng đầu nhìn hắn: "Nếu ta cứ rời đi như vậy, dường như sẽ làm mất đi một vật gì đó rất trọng yếu, hơn nữa, vĩnh viễn cũng sẽ không gặp được nữa."
"..."
Trần Phong có một chút đau đầu: "Lời này của cô, nếu Trần tiên sinh nghe thấy sẽ muốn đánh người."
"Sẽ không." Giọng nói của Trần Kiến Quốc bỗng nhiên truyền đến: "Bởi vì vào thời điểm nhìn thấy ngươi, ta cũng có một loại cảm giác kỳ quái, cái cảm giác đó rất quen thuộc...làm cho chúng ta không thể bài xích ngươi."
Trần Kiến Quốc đi tới từng bước một, nhìn về phía Trần Phong hỏi: "Ngươi, đến cùng là ai?"
"..."
Trần Phong chỉ có thể cười khổ, loại công việc nằm vùng này quả nhiên không thích hợp với bản thân, nhìn sự thành khẩn của vợ chồng Trần gia trước mắt, hắn chỉ có thể thở dài một tiếng.
"Nếu các vị đã thành tâm thành ý đặt câu hỏi."
"Ta sẽ đại từ đại bi nói cho các vị biết."
"Vì phòng ngừa nhiệm vụ chấp hành thất bại."
"Vì phòng ngừa chủ thuê không tiếp thụ bảo hộ."
"Vì chấp hành nhiệm vụ tốt hơn."
"Cho nên mới lựa chọn một người có được lực tương tác siêu cường tới bảo hộ các vị! Ta chính là siêu năng lực giả có được lực tương tác siêu cường đó! Ta chính là thủ hộ giả đứng đầu trong các thủ hộ giả! Vô luận là bất kẻ nào, chỉ cần nhìn thấy được ta, đều sẽ bị năng lực cùng với vẻ đẹp trai của ta lây nhiễm, coi ta như là thân nhân."
"Hiện tại, các vị đã rõ chưa?" Trần Phong nói một cách ngạo nghễ, bốc phét một hồi những chuyện không hề tồn tại.
Ở phía đối diện, vợ chồng Trần Kiến Quốc lộ ra vẻ mặt phát mộng.
Coi như là thân nhân... lực tương tác siêu cường?
"Các vị nếu đã thấy năng lực đặc thù của ta, hẳn là đối với siêu năng lực sẽ tiếp nhận rất tốt." Trần Phong thản nhiên nói: "Ta chấp hành nhiệm vụ cho tới bây giờ, đã được mười ba chủ thuê xem như nhi tử, được mười chủ thuê cao tuổi xem như cháu trai, được ba chủ thuê nữ giới coi là tình nhân, được sáu thiếu nữ chủ thuê xem như là bạn trai, còn được hai chủ thuê nhỏ tuổi xem như là cha ruột..."
Vợ chồng Trần Kiến Quốc lộ ra vẻ mặt phát mộng.
Nguyên...nguyên lai lại là như thế? Nếu như là loại siêu năng lực này, vậy thì không có gì đáng ngạc nhiên.
"Thật có lỗi, đã quấy rầy." Hai người cười khổ một tiếng, lúc này mới trở về phòng.
Trần Phong nhìn bóng lưng của hai người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, nếu như không tới lúc tất yếu, hắn cũng không nguyện ý sinh ra tình cảm gì cùng với phụ mẫu, dù sao đối với hắn mà nói, đây càng giống như là một chuyến đi du lịch một ngày...
Ngày kế tiếp, mặt trời mới lên.
Trần Phong không kịp chờ đợi đưa hai vị Trần gia đến địa điểm thực hiện nhiệm vụ. Hắn nếu đã đến cái thế giới này, thì phải tuân thủ theo quy tắc của cái thế giới này, vì để không gây ra sự chú ý của những tồn tại khác, hắn đã tận khả năng điệu thấp.
Trần Kiến Quốc đang lái xe, Trần phu nhân thì đang cho con bú.
Trần Phong thì liếc mắt nhìn xung quanh, tùy thời chú ý động tĩnh chung quanh.
"Ta đã hẹn cùng với một người bạn, hắn đang ở trên đường Tam Hoàn chờ ta, sau khi tới ta sẽ giao đứa bé cho hắn, để hắn mang về." Trần Kiến Quốc vừa lái xe vừa nói: "Sau đó chúng ta lại đi đến cổ mộ Thanh Hà Sơn."
"Được." Trần Phong khẽ gật đầu, đề cao cảnh giác.
Nếu như hắn đoán không có sai, cái tên kia, có lẽ là sẽ không cho phép hắn cứ như vậy đem Trần Kiến Quốc đưa đến cổ mộ, hoặc nói là, để cho đứa bé kia có thể thuận lợi sống sót!
Chỉ có điều khiến cho hắn có một chút ngoài ý muốn chính là, đoạn đường này coi như là rất thái bình, đến thời điểm sắp tới đường Tam Hoàn, ở phía xa xa đã có thể thấy một chiếc xe được dựng ở ven đường, có một người trung niên đang đứng chờ ở nơi đó.
"Hắn đã tới." Trần Kiến Quốc mừng rỡ, chuẩn bị lái xe dừng lại ở ven đường.
"Thuận lợi như vậy sao..." Trong mắt của Trần Phong loé lên hàn quang.
Ngay vào thời điểm Trần Kiến Quốc sắp dừng xe, hắn nhạy bén chú ý tới, chiếc Suv nhìn như phổ thông kia, dùng lực lượng Giác Tỉnh của chính hắn, vậy mà không có cách nào nhìn thấu! Nói đùa cái gì?
"Cẩn thận!" Trần Phong dùng hai bàn tay nắm lấy hai vợ chồng Trần gia rời đi.
Oanh! Ô tô của bọn hắn nổ tung trong nháy mắt.
Cách đó không xa, bên trong chiếc ô tô mà Trần Phong không thể nhìn thấu kia, có một người áo đen đeo kính đen xuất hiện, trong tay khiêng súng phóng lựu, trên nòng súng vẫn như cũ bốc lên khói trắng.
Từ phu nhân ôm đứa bé hoảng sợ không thôi, vừa rồi, người kia vậy mà dùng súng phóng lựu bắn bọn họ!
"Lui lại." Trần Phong đứng ở trước mặt hai người.
"Vậy mà có thể tránh thoát sao?" Người áo đen hơi kinh ngạc.
Súng phóng lựu sao....Trần Phong càng thêm kinh ngạc, tại sao lại là súng phóng lựu? Chính mình thế nhưng chính là Giác Tỉnh Giả! Nếu như muốn ra tay với hắn, súng phóng lựu rõ ràng là không có một chút tác dụng nào a.
"Ha ha."
"Thú vị, nghe nói ngươi có siêu năng lực nhất định..."
"Không nghĩ tới trong hiện thực lại thật sự có loại người này." Người áo đen cười lạnh: "Đáng tiếc, ở trước mặt lính đánh thuê chúng ta, những cái gọi là năng lực giả như các ngươi đều là trò cười, ta sẽ để cho ngươi xem một chút..."
Phốc! Trần Phong phất phất tay, thân thể của người áo đen liền mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Quá yếu! Trần Phong bĩu môi.
"Người trung niên kia..." Trần Phong nhìn lại.
"Là bằng hữu của ta." Trần Kiến Quốc cười khổ: "Thế nhưng ta không nghĩ tới, hắn thế mà lại làm phản."
"Giết?" Trần Phong suy nghĩ một chút.
"Quên đi thôi." Trần Kiến Quốc lắc đầu: "Có thể là gia đình bị uy hiếp, có thể là do ta đã làm liên lụy đến hắn."
"Được." Trần Phong gật đầu.
"Như vậy con của chúng ta phải làm sao bây giờ?" Trần phu nhân có chút lo lắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận