Siêu Cấp Gen

Mục đích thật sự

Mục đích thật sự


"Giao cho ta đi." Trần Phong thở dài: "Chờ đến khi ta đưa các vị đến địa điểm thực hiện nhiệm vụ, ta sẽ đưa đứa bé này trở về, như thế ít nhất cũng sẽ an toàn hơn một chút."
Vợ chồng Trần gia liếc nhìn nhau, nói: "Được."
Cũng chỉ có siêu năng lực giả dạng này như Tần Hải, mới có thể bảo vệ tốt được con của bọn họ.
"Đây là địa chỉ, giao cho bà cụ hàng xóm là được."
"Ta biết." Trần Phong khẽ gật đầu.
Bà cụ hàng xóm kia, ừm, hắn mơ hồ vẫn nhớ được bà cụ hàng xóm khi còn bé kia, dĩ nhiên, bà cụ không bao lâu liền qua đời, hắn được hàng xóm đưa đến cô nhi viện.
"Ngươi biết?" Trần phu nhân hơi kinh ngạc.
Không có việc gì." Trần Phong lắc đầu: "Đi thôi."
Đi qua một đoạn sóng gió ngắn ngủi này, bọn hắn đã thay đổi một chiếc xe khác để tiếp tục đi tới.
Chỉ có điều là, lông mày của Trần Phong vẫn thủy chung nhíu chặt, nếu muốn phái người tới giết hắn, vì cái gì lại dùng một đồ vật cấp thấp như súng phóng lựu?
Chẳng lẽ tên kia không biết hắn đã xuất hiện ở đây? Không có khả năng.
Đối phương nếu có được ý thức tự chủ, chắc chắn biết hắn đã tới, vậy tại sao lại vận dụng đồ vật cấp thấp như là súng phóng lựu? Hoặc nói là...tên này hiện tại chỉ có thể điều động được súng phóng lựu? Trần Phong giống như có điều suy nghĩ.
Đối phương mặc dù có được năng lực cải biến lịch sử, thế nhưng dường như cũng chỉ có thể tuân theo quy tắc của cái thế giới này, chỉ có thể sử dụng lực lượng tồn tại ở cái thế giới này.
Nếu là như vậy...trong mắt của Trần Phong lóe lên một vệt tinh quang.
Hắn đã hoàn mỹ dung nhập vào cái thế giới này, căn bản là không cần quan tâm đến cái gì là gạt bỏ hay là bài xích, hắn có thể sử dụng tất cả lực lượng, bao quát cả lực lượng Giác Tỉnh. Hắn ở cái thế giới này, chính là tồn tại vô địch!
"Như vậy thì sẽ có nhiều biện pháp tốt hơn." Trần Phong tự lẩm bẩm.
"Sao thế?" Trần phu nhân quan tâm.
"Không có việc gì, trước tiên đưa các vị đến địa điểm thực hiện nhiệm vụ." Trần Phong lắc đầu.
Bởi vì lực lượng của địch nhân bị quy tắc hạn chế, nhiệm vụ của Trần Phong càng đơn giản hơn.
Sau khi đưa vợ chồng Trần gia đến khu vực làm nhiệm vụ, hắn đưa đứa bé về thành phố là xong việc, cái thế giới này coi như cũng sẽ kết thúc, chính hắn cũng có thể nhẹ nhõm trở về.
Trần Phong nghĩ rằng làm như vậy cũng sẽ không can thiệp quá nhiều sự tình của cái thời đại này. Hắn đã ngụy trang chính mình thành một nhân viên bảo hộ bọn họ, trước mắt xem ra, cũng không có cái sơ hở gì. Đối với vợ chồng Trần gia, cũng không có sinh ra tình cảm đặc biệt gì, như thế rất tốt.
Trên đường đi, Trần phu nhân ân cần hỏi han, Trần Phong cảm thấy hơi áp lực.
Xế chiều hôm đó, Trần Phong rốt cục cũng đưa hai vợ chồng Trần gia đến địa điểm làm việc, Thanh Hà Sơn, chính là địa điểm đã phát hiện ra cổ mộ, Trần Phong liếc mắt nhìn qua, liền phát hiện ra vùng núi này đúng là đã rơi vào tình trạng sắp sụp đổ.
Nếu như trời mưa...nhất định sẽ xảy ra chuyện! Có nên hay không nói cho bọn họ biết? Trần Phong suy nghĩ một chút, chỉ có thể cười khổ.
"Thế nào?" Trần phu nhân ân cần nhìn Trần Phong, nàng có cảm giác trên đường đi tới đây, sắc mặt của Trần Phong cũng không dễ nhìn.
"Không có việc gì." Trần Phong lắc đầu.
Nhiệm vụ lần này hẳn là dễ dàng nhất, ở một cái xã hội hiện đại như thế này, hắn gần như là vô địch, thế nhưng không biết vì sao, Trần Phong ngược lại cảm thấy rất mệt mỏi.
"Đi vào đây nghỉ ngơi một chút đi." Trần Kiến Quốc cười nói: "Để vợ của ta cho con bú một chút."
"Được." Trần Phong theo ông ta đi vào.
"Ồ, lão Trần đã trở về." Mấy nhân viên công tác đến sớm cười nói: " Ồ? Lão Trần, không phải ta đã nói cho ngươi biết rồi hay sao, ngươi làm sao còn dám mang thân thích tới chỗ này?"
"Làm gì có thân thích nào?" Trần Kiến Quốc trợn mắt trừng một cái.
"Trời ạ, bộ dạng như thế không phải là thân thích của ngươi thì là ai?" Mấy nhân viên công tác tức giận nói: "Thiếu niên này nếu như trẻ ra thêm vài tuổi nữa, nói là con của ngươi người ta cũng tin."
Trần Kiến Quốc liền cảm thấy ngạc nhiên.
Trần Phong: "..." Hắn nhìn về phía khuôn mặt chữ quốc của Trần Kiến Quốc, lại sờ lên khuôn mặt anh tuấn của chính mình, cảm thấy mắt của những nhân viên khảo cổ này mù hết rồi.
"Bất quá nói đi cũng phải nói lại, ta có cảm giác người này còn giống phu nhân hơn a." Một người nhíu mày.
"Ta cũng có loại cảm giác này."
"Kỳ quái... thiếu niên này làm sao lại cùng với ngươi và phu nhân ngươi đều có một chút tương tự."
Đám người nói xong cũng cảm thấy có một chút ngạc nhiên: "Ta nói này lão Trần, đây không phải là ngươi cùng với phu nhân, vào thời điểm mười ba, mười bốn tuổi đã tạo ra thiếu niên này đó chứ."
Mặt mày của Trần Kiến Quốc nhất thời tối sầm lại.
"..."
Trần Phong mơ hồ có cảm giác chỗ nào đó không đúng lắm.
Nội dung cốt truyện, vì cái gì lại biến thành như thế này?
"Chỗ nào giống." Trần Kiến Quốc tức giận phản bác bọn hắn, sau đó liếc nhìn Trần Phong, cẩn thận so sánh trong chốc lát, cũng có một chút ngây người, nhìn như vậy, dường như thật sự có một chút tương tự cùng với phu nhân?
"Sao vậy?" Trần phu nhân đi ra.
"Em nhìn kỹ một chút..." Trần Kiến Quốc thấp giọng nói ra, đem sự tình vừa rồi nói một chút.
Trong mắt của Trần phu nhân lóe lên một vệt lưu quang, ngơ ngác nhìn Trần Phong trước mắt, nhìn rất lâu, bỗng nhiên bật cười: "Ta nói, các ngươi đều ngốc rồi hả."
"Thiếu niên này nhìn qua cũng đã hơn hai mươi tuổi, nhiều nhất chỉ có thể làm em trai của chúng ta, làm sao có thể là con..."
"Mỗi ngày đều cắm đầu vào khảo cổ, hãy tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đi." Trần phu nhân tức giận nói: "Còn chưa mau đi làm việc, hạng mục này của chúng ta thế nhưng đã chậm trễ quá lâu, hôm nay phải bắt đầu, không cho phép kiếm cớ kéo dài."
Mọi người nhất thời giải tán ngay lập tức.
"Đừng có đoán mò." Trần phu nhân cười nói: "Cảm tạ ngươi đã trợ giúp chúng ta, sau khi cho đứa bé bú xong là có thể xuất phát."
"Được." Trần Phong khẽ gật đầu.
Đưa mắt nhìn Trần phu nhân trở về phòng, hắn mới hơi nhẹ nhàng thở ra.
Vừa rồi...đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Một chủ đề thật tốt, làm sao lại bỗng nhiên biến chuyển thành vấn đề con cái?
Có lẽ...Trần Phong đột nhiên giật mình.
Đây mới là mục đích thực sự của kẻ địch huyền bí kia? Hắn chợt nhớ tới kẻ địch từ khi sử dụng một phát súng phóng lựu thì vẫn một mực chưa từng xuất hiện! Hắn một mực phòng bị kẻ địch ám sát, lại quên mất mục đích thực sự của đối phương!
Đúng vậy, ai nói là kẻ định phải giết chết ngươi? !
Đối phương nếu đã biết Trần Phong có chiến lực vô địch, đương nhiên sẽ không dùng sức mạnh! Huống chi, mục đích thực sự của đối phương, vẻn vẹn chỉ là cải biến lịch sử mà thôi!
Suy nghĩ một chút, nếu như đối phương dẫn dụ cha mẹ hoài nghi mình, nhận ra chính mình, để cho bọn họ cùng chính mình nhận nhau, hoặc là khiến cho hắn nhịn không được nói cho bọn họ chân tướng chuyện sắp xảy ra ở nơi nào, vô luận là điểm nào, đoạn lịch sử này chắc chắn sẽ phát sinh cải biến, tương lai cũng có thể phát sinh cải biến!

Bạn cần đăng nhập để bình luận