Siêu Cấp Gen

Giác Tỉnh giai đoạn 10

Giác Tỉnh giai đoạn 10


"Ha ha." Triệu Hữu Tiễn cười ha hả nói: "Ở bên trong đầm lầy đầy rẫy mối nguy hiểm này, mặc dù mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, thế nhưng hiện tại không cần thiết phải tranh chấp với nhau."
"Đúng thế." Phản Điền Trung rất tán thành.
Hai người Thác Mã Tư liếc mắt nhìn nhau, cũng đồng ý với cái quan điểm này.
"Hừ, đều là do cái tên Trần Phong đáng chết này khơi mào." Thác Mã Tư cười lạnh: "Nói thật, bên trong mọi người ở đây, ta lại cảm thấy kiêng kỵ nhất đối với ngươi, may mắn cho dù là ở thời đại Thái Cổ, cũng là một loại sức mạnh cực kỳ đáng sợ."
Những người còn lại cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, bởi vì không nhìn thấy, bởi vì không thể dự đoán, cho nên ngược lại mới là thứ đáng sợ nhất.
"Vừa rồi có phải hay không là do ngươi dùng lực lượng may mắn để tạo ra sự hỗn loạn..." Ngô Lượng giống như có điều suy nghĩ.
Những người còn lại liên trở nên nghiêm nghị.
Đúng như vậy, nếu như Trần Phong âm thầm lợi dụng lực lượng may mắn gây ra sự hỗn loạn, ai có thể biết? Mới vừa rồi còn không phải là do Trần Phong âm thầm khơi mào khiến cho hai người Thác Mã Tư nội đấu hay sao, ngẫm lại liền cảm thấy rất kinh khủng!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều để mắt tới Trần Phong.
"Không, thật không có." Trần Phong liên tục khoát tay: "Ta thật sự không muốn gây ra hỗn loạn, huống chi, dùng tình huống của hai vị, gây ra hỗn loạn có thể tạo ra ảnh hưởng gì cho hai vị?"
"Ta có thể chứng minh." Trần Phong nói ra.
"Ngươi dùng cái gì để chứng minh?" Ngô Lượng cười lạnh.
"Rất đơn giản." Trần Phong thở dài: "Lực lượng may mắn cũng không phải là để sử dụng như thế, ta hiện tại cũng chỉ có thể dùng để tránh một chút tai hoạ mà thôi, con mâu thuẫn giữa hai vị này..."
"Ài, đó là vì ta đã từng được nghe ở trong truyền thuyết, Kiếm Thần lợi hại hơn nhiều so với Chiến Thần." Trần Phong cười khổ nói ra.
"Đánh rắm! Rõ ràng là Chiến Thần của chúng ta mạnh hơn!" Thác Mã Tư giận dữ mắng mỏ.
"Ngươi m* nó mới là người đánh rắm, Chiến Thần tính là cái chim gì?" Ngô Lượng giận dữ mắng.
"Kiếm Thần giống như đàn bà của các ngươi đoán chừng ngay cả chim cũng không có!" Thác Mã Tư cười lạnh.
"Moá, ngươi có gan thì lặp lại một lần nữa?"
...
Trần Phong: "..."
Triệu Hữu Tiễn: "..."
Phản Điền Trung: "..."
Hai người ầm ĩ nửa ngày, bỗng dưng phát hiện ra thế giới trở nên an tĩnh, đột nhiên ý thức được một chút không đúng, nhìn về phía Trần Phong quát lên: "Moá, ngươi lại hại chúng ta?"
"Không có, thật không có." Trần Phong cười tủm tỉm nói: "Ta chỉ muốn nói là, ta thật sự không có vận dụng lực lượng may mắn a, cái đồ chơi kia chỉ có thể dùng để tránh tai hoạ, làm sao có thể khiến cho người khác gặp tai hoạ, có đúng hay không?"
"Lực lượng may mắn của ta cũng không phải là lực lượng xui xẻo!"
"Ân oán giữa các vị, thật ra là do bản thân của các vị..."
Trần Phong buông tay, hai người này vừa rồi đấu võ mồm với nhau, đã chứng minh điểm này rất tốt, mấy người liếc nhìn nhau, thật sự là đúng như Trần Phong nói.
"Nếu không tin, các ngươi cũng có thể thử lại một chút." Trần Phong nói: "Thật sự rất đơn giản, các vị chỉ cần nói, Chiến Thần so với Kiếm Thần..."
"Im miệng!" Ngô Lượng cùng với Thác Mã Tư trăm miệng một lời nói.
"Được thôi." Trần Phong hết sức vô tội buông tay.
"Hừ!" Ngô Lượng hừ lạnh một tiếng, không còn nghi ngờ Trần Phong nữa.
"Ha ha." Triệu Hữu Tiễn lại đi ra hoà giải: "Mọi người chớ có cuống cuồng, nếu không phải Trần Phong giở trò quỷ, như vậy thì mọi người hãy tạm thời hợp tác thì thế nào? Cái đầm lầy này nhìn qua cũng không đơn giản, nếu như chúng ta hiện tại liền bắt đầu chiến đấu, chỉ sợ là ai cũng không đi vào được, cho nên..."
"Chúng ta hãy tạm thời hợp tác đi!"
"Đợi đến khi tìm được đồ vật do thần linh lưu lại, tái chiến đấu cũng không muộn."
"Cũng tốt."
Đám người liếc nhìn nhau, dồn dập đồng ý.
"Như vậy...vấn đề đầu tiên chính là cái đầm lầy này." Triệu Hữu Tiễn nhìn về phía Trần Phong.
"Để ta thử một chút." Trần Phong mang đám người đi theo, quả nhiên, tỷ lệ những người này dẫm vào vũng bùn, quả thật đã giảm bớt trên một phạm vi lớn, thành công đi ra khỏi cái đầm lầy này.
"Lực lượng may mắn quả nhiên là rất lợi hại." Đám người Triệu Hữu Tiễn bội phục.
Vậy mà có thể thành công...Trần Phong hơi híp tròng mắt, những người khác cho là hắn đã dùng lực lượng may mắn, chỉ có Trần Phong biết, hắn căn bản là cái gì cũng không dùng.
"Quả thật là vật kia đang giúp ngài." Linh đốc thúc: "Chúng ta hãy trực tiếp đi tới đi, mang theo những người này để làm gì? Nếu như bọn hắn cũng đi đến nơi đó, khẳng định sẽ cạnh tranh cùng với chúng ta."
Trần Phong: "..."
Cái tảng đá huyền bí này, so với chính hắn còn muốn cuống cuồng hơn! Nếu nó đã gấp gáp như vậy, vì cái gì không tự tìm đến hắn? ! Đỗ Mã đã từng nói, tảng đá kia vô cùng nguy hiểm! Nó cũng đã từng chủ động biến mất, nó hẳn là có thể di động mới đúng chứ?
"Là do nó sợ mấy người này hay sao?" Trần Phong dùng ánh mắt quét qua mấy người này.
Là bởi vì...lực lượng Cộng Minh hay sao? Trong lòng của Trần Phong có vô số suy nghĩ, nhưng bên ngoài vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.
Mọi người tạm thời tạo thành một tiểu đội đi về trung tâm của cái hồ, tiếng gào thét bỗng nhiên vang lên liên tiếp, có từng con quái vật to lớn cùng với đáng sợ xuất hiện.
Thuần một sắc đều là Giác Tỉnh Giả! Hết sức kinh khủng.
"Ta biết ngay là nơi này sẽ có sinh vật biến dị mà." Thác Mã Tư cười lạnh.
"Giao cho các ngươi, hai vị." Triệu Hữu Tiễn cười nói.
"Yên tâm." Thác Mã Tư liên thủ với Ngô Lượng.
Hưu! Sức chiến đấu kinh khủng bùng nổ.
Ngắn ngủi trong mấy phút, mười mấy con quái vật cấp bậc Giác Tỉnh Giả đã bị xử lý toàn bộ.
"Lực lượng của hai vị..." Triệu Hữu Tiễn hơi híp tròng mắt nói: "Chỉ sợ là đã khôi phục được 5/10, 6/10 rồi đi."
"Không có." Thác Mã Tư bình tĩnh nói: "Chỉ miễn cưỡng đạt đến trình độ Giác Tỉnh giai đoạn mười."
"Không sai biệt lắm, không sai biệt lắm." Ngô Lượng xem thường nói.
Những người còn lại liền trở nên nghiêm nghị, Giác Tỉnh giai đoạn mười...
Đúng thế, bọn hắn là người Cộng Minh, cho dù thực lực chỉ khôi phục được năm thành, cũng đủ để nghiền ép hết thảy Giác Tỉnh Giả! Thực lực của hai người này còn chưa khôi phục toàn bộ, đã đạt đến trình độ Giác Tỉnh giai đoạn mười!
Khó trách chỉ cần hai người này là có thể quét ngang mười mấy con Giác Tỉnh Giả, đây đã là cảnh giới Giác Tỉnh Giả đỉnh phong!
Quái vật đã bị tiêu diệt, mọi người tiếp tục đi về trung tâm cái hồ, có một chút ngoài ý muốn chính là, đất đai dưới chân vốn nên xốp và ướt mới đúng, thế mà lại trở nên ngưng đọng, mọi người dẫm lên trên, giống như là giẫm trên đất bằng, tầm nhìn phía trước cũng rất thông thoáng.
"Nơi này..." Đám người dừng bước lại, ngược lại càng thêm cẩn thận, vừa mới trải qua một nơi có nguy hiểm tứ phía, như vậy cái đồng bằng trống trải trước mắt lại là cái quỷ gì?
"Chúng ta cứ như vậy đi thẳng tới trung tâm của cái hồ hay sao?" Ngô Lượng rất là hoài nghi.
"Thử một chút xem." Thác Mã Tư cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Để ta thử xem." Trần Phong tiện tay phóng ra một đạo lưu quang đánh về phía mặt đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận