Siêu Cấp Gen

Gặp nữ nhân là không dời nổi bước chân

Gặp nữ nhân là không dời nổi bước chân


"Khí tức như thế này là được rồi..." Trần Phong suy nghĩ một chút: "Sau đó là hình thể..."
Xoạt! Hắn từ bên trong vô số năng lực biến hình của Thiên Huyễn tuyển ra một cái, ừm...có thể được!
Thân ảnh của hắn biến hóa, biến thành bộ dáng của nữ nhân.
"Như thế này thì sẽ không thành vấn đề." Hắn nhìn về phía người phụ nữ, mở miệng nói ra, thanh âm cũng trong lúc vô tình trở nên giống nhau.
"Ngài đang muốn..." Người phụ nữ khiếp sợ.
"Ta sẽ dẫn dụ bọn hắn đuổi theo ta." Trần Phong thở dài: "Cô hãy nhanh chóng chạy đi, ít nhất, phải chạy trốn đến khi hài tử của cô được sống sót, tương lai của Thánh Giáp tộc, liền giao cho cô!"
"Đa tạ." Trong mắt của người phụ nữ tràn ngập sự cảm kích, nàng biết cái giá phải trả để cho nàng chạy thoát là gì.
"Đi thôi." Trần Phong thở dài một tiếng.
Không có một chút do dự nào, hắn quay đi quay lại hai vòng, đem toàn bộ khí tức ở nơi này làm cho hỗn loạn, sau đó mang theo khí tức Thánh Giáp tộc, hướng về một phương hướng khác chạy trốn.
Một lát sau, truy binh đã giết tới, bọn hắn cảm nhận được cỗ khí tức hỗn loạn này cũng cảm thấy một hồi mê mang, bất quá rất nhanh, bọn hắn liền ở bên trong những cỗ khí tức rối loạn này, phân biệt ra cỗ khí tức quen thuộc kia.
"Bên này." Mọi người trăm miệng một lời.
Xoạt! Truy binh một lần nữa xuất động.
Rừng cây...dưới mặt đất...trên cây...
Bọn hắn phát hiện ra mục tiêu truy kích vậy mà giống như một con khỉ chạy tán loạn bốn phía, mang đến không ít phiền phức cho sự truy đuổi của bọn hắn, bất quá may mắn chính là...bọn hắn có thể cảm giác được, khoảng cách giữa bọn hắn với mục tiêu càng ngày càng gần.
Nữ nhân kia, không thể chạy thoát được.
Rất nhanh, sau khi truy tung nửa ngày, ở một sườn đá bên thác nước nào đó, bọn hắn rốt cục cũng nhìn thấy được mục tiêu —— người sống duy nhất của Thánh Giáp tộc kia!
"Đã tìm được cô." Trên khuôn mặt của người mặt hổ mang theo nụ cười.
Không hổ là phu nhân Đỗ Mã, thực lực quả nhiên không tầm thường, đổi lại là Thánh Giáp tộc phổ thông, đã sớm bị bọn hắn đuổi kịp, đáng tiếc, cuối cùng vẫn phải chết ở chỗ này.
Xoạt! Một đám người đi lên bao vây chung quanh nàng, dị thường cẩn thận, mấy lần trước đó bọn hắn đã sắp bắt kịp nàng, đều bị nàng chạy trốn không hiểu, cho nên lần này, bọn hắn đã sớm phong tỏa các con đường chung quanh, tuyệt đối không cho phép xảy ra bất luận sự ngoài ý muốn nào.
"Phu nhân, lần này ngươi trốn không thoát." Người mặt hổ phát ra âm thanh lạnh lùng.
"Ta biết." Thanh âm ôn nhu truyền lại, nữ nhân xoay người lại, đám người người mặt hổ đều giật mình, chưa từng nghĩ tới, Thánh Giáp tộc hóa thành hình người, vậy mà lại kinh diễm như thế.
"Nghe đồn Thánh Giáp tộc có linh tính kinh thiên, hấp thu linh tính thiên địa là có thể hóa thành hình người, cho nên dung mạo tư chất đều là đỉnh cấp, ta nguyên bản không tin, bây giờ nhìn thấy phu nhân, thì đã tin."
Người mặt hổ bùi ngùi mãi không thôi, mọi người chung quanh cũng rất là tán thành.
"Ha ha." Trần Phong cười lạnh hai tiếng.
Bọn gia hỏa Thái Cổ này, vậy mà cũng gặp nữ nhân là không dời nổi bước chân hay sao... đáng tiếc là không có Diệp Uyển Đồng ở đây, bằng không thì chỉ cần một mình nàng là cũng có thể tiêu diệt bọn gia hỏa này.
"Hắc hắc, phu nhân nếu nguyện ý theo ta... ta có lẽ có thể để cho phu nhân sống lâu thêm hai năm." Một gia hỏa có dáng dấp quái dị đi tới.
"Đúng vậy, nếu như phu nhân có thể phục vụ chúng ta thật tốt, nói không chừng chúng ta có thể để cho phu nhân sống sót." Lại có một tên đi tới.
"Các ngươi đang muốn làm cái gì?" Người mặt hổ giận dữ mắng mỏ.
"Giả trang cái gì?" Mấy tên kia liếc mắt nhìn hắn: "Những nữ nhân hổ tộc các ngươi có dáng dấp ra sao, chính các ngươi trong lòng còn không rõ hay sao? Bên trong 1 vạn chủng tộc Thái Cổ, tiếp cận những tồn tại kia nhất, giống những tồn tại kia nhất, có linh tính nhất, cũng chỉ có Thánh Giáp tộc! Ha ha, nữ nhân này thế nhưng chính là phu nhân của Đỗ Mã đương nhiệm..."
"Coi như không nói tới tướng mạo cùng với dáng người của nàng, vẻn vẹn chỉ là linh khí trên người của nàng..."
"Khí vận ẩn chứa trên người của nàng...các ngươi thật sự bỏ được?"
Một tên có khuôn mặt hèn mọn nói.
"Linh tính..." Người mặt hổ nhìn về phía nữ nhân, bỗng nhiên cảm thấy động tâm.
Nếu như có thể xen lẫn với vận mệnh của nữ nhân này, có lẽ sẽ có thể chia sẻ một tia khí vận cùng với linh tính, có lẽ con đường trong tương lai của mình sẽ thuận lợi hơn nhiều!
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều động tâm, bọn hắn dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào nữ nhân, thậm chí đã có người bắt đầu cởi quần áo.
"Ta tới... hắc hắc." Một con quái vật giống như rắn cởi quần xuống, hèn mọn đi tới.
"Ha ha." Trong lòng của Trần Phong cười lạnh.
Cường giả thời đại Thái Cổ, kích thước cũng không hơn bao nhiêu, hắn thật sự muốn móc vật ở dưới váy ra, cho đám người này nhìn một chút, cái gì mới gọi là thiên phú dị bẩm...
Đương nhiên, Trần Phong cũng chỉ suy nghĩ một chút về chuyện này, nếu như hắn thật sự làm như vậy, đoán chừng trong vòng vài phút sẽ bị tiêu diệt!
Mặc dù đám gia hoả này rất ti tiện, những cũng là cường giả chân chính của thời đại Hoang Cổ, chỉ tùy tiện một tên đều có thể tuỳ tiện tiêu diệt Trần Phong! Cho nên lần này muốn sống sót, chỉ sợ là sẽ không dễ dàng như vậy.
---
Ở một nơi nào đó, có một người phụ nữ đang chật vật chạy trốn, sắc mặt của nàng tái nhợt, nâng cao cái bụng lớn lên, nào có nửa phần sắc đẹp của đệ nhất mỹ nữ Thánh Giáp tộc, Trần Phong đã thay nàng dẫn kẻ địch đi, nàng cũng chỉ có thể chật vật chạy trốn, không ngừng chạy trốn, nàng bỏ chạy về phương hướng theo trong trí nhớ, ngay vào lúc nàng cho là mình sắp chạy thoát.
"Phu nhân đang muốn đi về hướng nào?" Có một giọng nói âm lãnh vang lên.
Sắc mặt của phu nhân đại biến, đột nhiên ngẩng đầu, ở trên cành cây phía trước, có một tên gia hoả có hình thể như con khỉ, khuôn mặt xấu xí, đang gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng.
Không tốt! Sắc mặt của phu nhân đại biến, nàng vội vàng hướng về một phương hướng khác chạy đi, nhưng mà chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt, người khỉ liền xuất hiện ở trước mặt nàng, trên mặt vẫn như cũ là ý cười âm trầm.
"Phu nhân...ngươi không thể chạy đi đâu được." Giọng nói âm lãnh khiến cho phu nhân lạnh cả người.
"Ngươi làm sao có thể..." Sắc mặt của phu nhân trắng bệch.
Nàng nhớ là tất cả mọi người đã bị người kia dẫn đi rồi cơ mà.
"Ha ha." Người khỉ cười lạnh: "Phu nhân nói những tên ngu xuẩn kia? Ừm, hoàn toàn chính xác, ta thấy được những dấu vết kia, cũng nhìn thấy tất cả mọi người hướng về một cỗ khí tức khác đuổi theo, thế nhưng... bọn hắn không có chú ý tới, ở phía dưới những khí tức hỗn loạn kia, còn ẩn giấu đi một cỗ khí tức mỏng manh cơ hồ không có cách nào cảm nhận được."
"Cho dù nhìn qua giống như là sương mù."
"Thế nhưng ta lại suy nghĩ...vì cái gì ở nơi đó lại có nhiều khí tức hỗn loạn như vậy? Nếu như là vì để mê hoặc chúng ta, vì cái gì sau khi tạo ra một đống khí tức hỗn loạn, lại rời đi với một cỗ khí tức rõ ràng như vậy?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận