Siêu Cấp Gen

Ngục

Ngục


"Được." Trần Phong chỉ có thể cười khổ, loại vấn đề này, chỉ sợ là không có biện pháp nào có thể giải quyết.
Nguyên Anh hàng nhái...hấp thu thần lực...chỉ sợ chỉ có tìm ra vấn đề về người tí hon trước, mới có thể giải quyết, chỉ có điều là, vào ngay lúc này, Trần Phong bỗng nhiên cảm giác được một tia chấn động.
Ô...ô...n...g —— Một cỗ gợn sóng lặng yên thổi qua.
"Người nào?" Trần Phong đột nhiên bừng tỉnh, hắn chưa bao giờ cảm nhận được một cỗ gợn sóng nào rõ ràng như thế, một cỗ ba động kỳ dị lướt qua trong lòng, biến mất vô tung vô ảnh, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Vừa rồi...hắn lắc lắc đầu, cảm giác có một chút khác biệt, nhưng lại không phát hiện ra được đó là cái gì.
"Sao thế?" Thần linh rất là kỳ quái nhìn về phía Trần Phong.
"Ngài vừa rồi có cảm giác một cỗ gợn sóng lướt đến hay không?" Trần Phong đột nhiên hỏi.
"Không có." Thần linh có chút kỳ quái nhìn Trần Phong.
Trần Phong: "..."
Ngay cả thần linh đều không cảm giác được hay sao? Thế nhưng mà cái kia rõ ràng là...
Là ảo giác hay sao? Trần Phong nhìn người tí hon có khí sắc tốt hơn, làm sao có thể là ảo giác? ! Cái cỗ gợn sóng kia lướt qua, đã bị người tí hon hấp thu hết, khí sắc đã trực tiếp trở nên khá hơn rất nhiều!
Mà cái cảm giác quen thuộc kia...cỗ gợn sóng này trước kia tất nhiên cũng đã xuất hiện qua, chỉ là do lúc trước thực lực của hắn quá yếu, không thể phát hiện được, mà bây giờ bởi vì có người tí hon, mới có thể bắt được.
"Tiểu Ảnh." Trần Phong phân phó trong lòng: "Nhìn chằm chằm vào nó cho ta, một khi xuất hiện..."
Ô...ô...n...g —— Tiểu Ảnh lấp lánh ánh sáng màu đỏ đáp lại.
Đó là cái gì? Tâm tư của Trần Phong lưu động, hắn luôn cảm thấy, tất nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó, cho dù chỉ là trực giác của hắn.
Mà vào thời điểm hắn đang suy tư, bỗng nhiên có một tiếng nổ vang thật lớn truyền đến, giống như là lôi đình vạn quân, đánh vào cái dãy núi này, toàn bộ thần điện nổ vang, đánh thức tất cả mọi người.
"Người nào?" Thần linh giận dữ, tại địa bàn của gã, lại còn có người dám tới gây rối? !
Gã đã thật sự phẫn nộ rồi.
Ở trước mặt đám Đại Lực Viên không có uy nghiêm còn chưa tính, ở trước mặt Trần Phong không có uy nghiêm còn chưa tính, bây giờ còn bị người ta đến địa bàn của mình khiêu khích?
Gã thế nhưng chính là thần linh cao cao tại thượng, thần linh vĩ đại!
Xoạt! Ánh sáng lưu động, Thần linh mang theo đám người Trần Phong trong nháy mắt xuất hiện ở cửa thần điện.
Ở nơi đó, có một số người đang gọi cửa.
Hừ! Thần linh hừ lạnh một tiếng: "Muốn chết!"
"Giao cho ta đi." Cự viên nhếch miệng cười một tiếng.
"Tốt, trước bắt..." Một câu của Thần linh còn chưa có nói xong.
Oanh! Thân ảnh kinh khủng của Cự viên đã buông xuống, bởi vì hình thể to lớn, cùng với thiên phú kinh khủng, lại thêm lực lượng sứ đồ cường đại của hắn bây giờ, khiến cho cả người của hắn giống như là đạn pháo nổ tung bắn tới.
Oanh! Một quả đạn hình cầu kinh khủng nổ tung, đám người ở cổng thần điện nguyên bản có thực lực bất phàm, lại bị đập chết một mảng lớn!
"Bắt lại hỏi một chút rốt cuộc là chuyện gì..." Câu nói vừa rồi của Thần linh bây giờ mới nói ra hết.
"Ngài nói cái gì?" Cự viên quay đầu cười cười.
"Ha ha, không có gì." Thần linh lộ ra vẻ mặt cứng đờ, gã rất ít khi giết sứ đồ, bất quá suy nghĩ lại một chút, sứ đồ có thể tới đây, bình thường cũng đều là của các tiểu thần linh ở lân cận, bây giờ giết thì cũng đã giết rồi, gã cũng không sợ.
"Ngươi, các ngươi..." Một người còn sót lại hoảng sợ nhìn Cự viên, hiển nhiên không nghĩ tới, Cự viên vậy mà lại thật sự dám ra tay, nói: "Các ngươi muốn chết hay sao, chỉ là một tiểu thần linh thấp kém..."
"Chết con m* mày." Cự viên dùng một bàn tay vỗ xuống.
"Ta là sứ đồ của Khâu Tạm Thành..."
Oanh! Tên sứ đồ đã bị trọng thương bị đập thành thịt vụn tại chỗ.
Khâu Tạm Thành...thần linh đột nhiên ý thức được sự không ổn, gã phun trào thần lực, điểm vào mi tâm của một cỗ thi thể, một cái phù văn thần lực lấp lánh, nhìn qua rất là quen thuộc.
NGỤC! Thần linh đột nhiên co rụt con ngươi lại.
Đây là một trong những sứ đồ của vị thần linh cao cao tại thượng ở Khâu Tạm Thành kia! Bọn hắn tại sao lại ở chỗ này?
Chờ một chút, vấn đề hiện tại không phải là cái này. Thần linh bỗng nhiên ý thức được một cái vấn đề càng lớn hơn, sứ đồ của Ngục, bị Cự viên giết, mà lực lượng Cự viên sử dụng, giống như là lực lượng sứ đồ mà chính gã mới vừa ban cho...
---
Tại Khâu Tạm Thành, một đạo khí tức kinh người bỗng nhiên nổ tung: "Hắn thật sự là lớn mật!"
Oanh! Khí tức đáng sợ bao phủ toàn thành phố, toàn bộ sinh linh run lẩy bẩy.
"Trời ạ, cỗ khí tức này..."
"Thằng ngu nào đã trêu chọc đại nhân thế?"
"Bất kể là ai, hắn chỉ sợ là sắp xong đời rồi."
"Nhanh rời khỏi đây, chớ để bị ảnh hưởng đến."
Vô số sinh linh khiếp sợ nhìn về phía trung tâm thành phố, từng người nhanh chóng rời đi khỏi phiến khu vực này, chỉ sợ bị vị thần linh có cảm xúc không ổn định này làm ảnh hưởng đến.
"Rất tốt, nếu ngươi đã muốn chiến, vậy liền chiến đi." Ngục tản ra sát ý nồng đậm, hắn căn bản không nghĩ tới việc giết chóc quá nhiều, nhất là ở trước vấn đề khuyết thiếu thần linh hiện tại, Tội Ác Chi Thần đã chế định ra quy tắc, nói chung cũng không cho phép giết chóc, cho nên, hắn suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định, để cho sứ đồ của mình đi trước một chuyến, thế nhưng không nghĩ tới, sứ đồ của chính mình vậy mà lại bị chém giết tại chỗ! Chuyện này rất quá đáng.
"Ta đã sớm nói, cùng với những tên tiểu thần linh dã man này thì có cái gì mà giảng giải?" Một vị thần linh khác khinh thường nói: "Bọn hắn vừa dã man vừa vô tri, bất quá là may mắn nhờ vào cái thời đại này, trở thành thần linh mà thôi, cuối cùng bất quá cũng chỉ là những nhân vật ở tầng dưới chót mà thôi."
"Gã là cái gì thần linh?" Ngục lạnh giọng hỏi.
"Không biết." Vị thần linh kia bĩu môi nói: "Ai sẽ quan tâm đến danh hiệu của một tiểu thần linh."
Ngục đứng dậy, thần uy kinh khủng toả ra, tín đồ phổ thông bị giết còn chưa tính, bây giờ sứ đồ bị giết, hắn đã không thể không xuất thủ, đây là trận chiến đấu ở giữa các thần linh, sứ đồ căn bản không xen tay vào được.
Nếu vị thần linh kia đã muốn bốc lên thần chiến, vậy thì hắn nhất định phải ứng chiến!
"Vậy xem ra chỉ có thể đi một chuyến."
"Ta ngược lại muốn xem xem, gã đến cùng có thực lực như thế nào, lại dám chém giết sứ đồ của ta!"
...
Mà vào giờ khắc này, ở phía trên một dãy núi ở phạm vi bên ngoài Khâu Tạm Thành.
Vị thần linh kia có chút đờ đẫn nhìn thi thể dưới chân, lại nhìn Cự viên đang dương dương đắc ý, đúng là nửa ngày còn chưa lấy lại được tinh thần, hắn thế mà vừa mới giết sứ đồ của Ngục rồi?
Trời ạ! Ngục thế nhưng chính là thần linh cao giai a!
Tiểu thần linh có chút muốn ngất, làm sao mọi thứ đang thật tốt, đã biến thành như thế này rồi?
"Ngài làm sao vậy?" Cự viên có chút kỳ quái nhìn bộ dạng vịn trán có một chút thống khổ của thần linh, có chút không thể hiểu được, thần linh tại sao có thể mắc phải chứng bệnh đau đầu đơn giản này?

Bạn cần đăng nhập để bình luận