Siêu Cấp Gen

Siêu sức mạnh

Siêu sức mạnh


"Siêu sức mạnh…thật sự tồn tại hay sao?" Người trung niên kích động khó mà kiềm chế.
Trần Phong: "..."
Nếu như hắn không có đoán sai, vị này chính là cha của hắn, Trần Kiến Quốc, một cái tên mà chỉ cần đọc lên, liền biết đây là một người có bao nhiêu trâu bò.
Mà người phụ nữ đang ôm đứa bé kia, hẳn là mẹ của hắn, tên là...hắn giống như không có ấn tượng gì. Chuyện năm đó kỳ thật rất đơn giản, giống như là bởi vì một lần nhiệm vụ khảo cổ nào đó, hai vợ chồng Trần Kiến Quốc tử vong, sau đó Trần Phong được đưa đến cô nhi viện, chỉ thế mà thôi.
"Là do trận tai nạn xe cộ vừa rồi?" Trần Phong nhíu mày, hẳn là không phải, trận tai nạn xe cộ vừa rồi kia, rõ ràng là ngay cả hắn cũng sẽ bị tông chết!
Lịch sử...rõ ràng đã bị quấy nhiễu.
Ô...ô...n...g —— Một đạo ánh sáng màu xanh lục nhàn nhạt lóe lên, một chùm tin tức ẩn núp ở bên trong, đứt quãng truyền tới, sau đó liền biến mất không thấy.
"Ừm... Cám ơn...Sửa đổi... Lịch sử... Chớ... Quấy nhiễu..." Trần Phong nghe được, chỉ có thể cười khổ, cái tên này, là đang cảm ơn sự xuất hiện của hắn, khiến cho mục tiêu của di vật Thái Cổ hoàn chỉnh chuyển dời lên trên người của hắn hay sao? Cho nên mới tới báo ân hay sao? Đây thật là...
Bất quá nếu thật sự là như thế, như vậy mục đích mà hắn xuất hiện ở nơi này, hẳn là vẻn vẹn chỉ là vì khiến cho lịch sử không bị sửa đổi, để cho hết thảy mọi việc khôi phục lại như quỹ đạo bình thường!
Tuyệt đối không thể để cho cha mẹ của hắn sớm xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Cũng tuyệt đối không thể...khiến cho cha mẹ của hắn thuận lợi sống sót! Bởi vì một khi cha mẹ của hắn thuận lợi sống sót, tương lai của Trần Phong sẽ hoàn toàn thay đổi, ai cũng không biết sẽ phát sinh ra cái gì! Nếu như Trần Phong không có xuyên qua, không trở nên mạnh mẽ...hết thảy mọi chuyện có liên quan cùng với Trần Phong sẽ bị cải biến!
Thời đại gen có thể sẽ đứng trước nguy hiểm, tất cả mọi người mà Trần Phong nhận biết có thể sẽ chết, cái di vật Thái Cổ hoàn chỉnh đặc thù này buông xuống, cũng không có ai có thể ngăn cản!
Tần Hải...Vương Dao...Đỗ Mã...có khả năng là tất cả mọi người sẽ xảy ra chuyện.
Nếu để cho lực lượng Thái Cổ màu hồng trước đó, hoặc là lực lượng Thái Cổ huyền bí hiện tại, vô luận là loại lực lượng nào chưởng khống thế giới, đều có thể xuất hiện sự nhiễu loạn!
Thậm chí...ngay cả thế giới hiện tại của Trần Phong đang ở cũng sẽ xuất hiện luân hãm! Đối phương nếu có thể thông qua khí tức của hắn, khóa chặt thế giới kiếp trước, như vậy đối phương có khả năng đã biết được sự tồn tại của nơi này, nếu như hắn tử vong...
Cho dù trên lý luận, hắn biến mất, nó cũng sẽ không nhìn thấy hắn nữa, thế nhưng phàm là 'Người thi pháp', có lẽ sẽ có thể giữ lại được đầy đủ trí nhớ.
Nếu là như vậy...cái thế giới này vẫn như cũ không thể trốn thoát khỏi ma chưởng của cái tên này! Trần Phong xâu chuỗi mọi việc, rất nhanh liền làm rõ chuyện này.
"Cái kia..." Trần Kiến Quốc xoa xoa tay, thận trọng hỏi: "Xin hỏi ngài là?"
"Người cứu các vị." Trần Phong dùng ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn một nhà ba người.
Đối với cha mẹ của mình, hắn kỳ thật không có tình cảm quá sâu, dù sao thì từ nhỏ tới lớn hắn đều ở cô nhi viện, còn bị người cha này làm cho gặp xui xẻo liên tục, có thể sống đến thời điểm kích hoạt Đá Vận Mệnh, đã có thể gọi là kỳ tích. Cái gì mà vì để cho cha mẹ sống sót, hủy diệt toàn bộ thế giới thì ngay cả một điểm ý nghĩ cũng không có.
Tính toán thời gian, dường như chính là do chuyện gần đây, cuộc điện thoại mà cha của hắn vừa nghe lúc nãy, giống như là có một nhiệm vụ mới, cha hắn dự định đi đến tiếp nhận nhiệm vụ, sau đó đi chấp hành nhiệm vụ, nếu là như vậy...cha của hắn đi chấp hành nhiệm vụ lần này khẳng định sẽ không thể trở về.
Cho nên, Trần Phong chỉ cần hộ tống đưa bọn họ đi chấp hành nhiệm vụ, sau đó bảo vệ đứa bé này cho thật tốt là được.
"Cám ơn." Trần Kiến Quốc cười khổ một tiếng: "Thế nhưng mà ngài vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."
"Ông không phải cần biết." Trần Phong lắc đầu: "Bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, có một số người muốn giết các vị, nhiệm vụ của ta, chính là bảo vệ cho các vị không bị bọn hắn giết chết, chỉ thế mà thôi."
"Thì ra là thế." Trần Kiến Quốc có chút hiểu rõ, ông ta cùng với thê tử liếc nhìn nhau, xem ra nhiệm vụ của bọn họ, cuối cùng đã đưa tới sự nhòm ngó của một số người, thiếu niên trẻ tuổi này, được điều động tới để bảo vệ bọn họ hay sao?
"Nhiệm vụ của các vị ở đâu?" Trần Phong liếc mắt nhìn đôi vợ chồng, nói: "Ta sau khi đưa các vị đến đó sẽ rời đi."
"Tại Thanh Hà Sơn." Trần Kiến Quốc nói: "Ở nơi đó xuất hiện cổ mộ, chúng ta nhất định phải đi đến đó vào ngày mai."
"Thanh Hà Sơn... Ngày mai..." Trần Phong khẽ gật đầu: "Đã hiểu."
Hắn có một chút ấn tượng về Thanh Hà Sơn, dường như là một dãy núi ở phụ cận quê của hắn, thế núi hiểm trở, lại thêm trời mưa hai ngày này, nước bùn đầy đất, vô cùng nguy hiểm.
Nếu như nơi đó có cổ mộ...Thanh Hà Sơn...Trần Phong bỗng nhiên bừng tỉnh.
Hắn đã từng đọc qua tin tức tương quan, hắn đã từng muốn điều tra tung tích của cha mẹ, cho nên cũng biết qua một chút, ví dụ như... Thanh Hà Sơn tao ngộ một trận mưa to trăm năm khó gặp, lũ quét, Thanh Hà Sơn sụp đổ trên một diện tích lớn! Hiện tại xem ra, vào thời điểm cha mẹ của hắn đang khảo sát cổ mộ, đã gặp được thiên tai có quy mô lớn!
Thì ra là thế! Cha mẹ của hắn, nguyên lai là đã chết như vậy! Những ký ức không hề có ở bên trong đầu của hắn, rốt cục cũng phải đối mặt.
Thời gian lũ quét bạo phát dường như chính là ngay trong đêm ngày mai, nói một cách khác, vào sáng sớm ngày mai hắn đưa cha mẹ đi qua, vào ban đêm cha mẹ có khả năng sẽ chết.
Đêm dài, Trần Phong lẳng lặng nhìn tinh không, thời gian đã trôi qua rất lâu, một lần nữa trở lại viên tinh cầu này, hắn tự nhiên có thể ngủ một giấc mà không suy nghĩ gì, nhưng hắn chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời đã có một chút dấu hiệu sương mù nhàn nhạt.
"Ngươi đang nhìn cái gì?" Một giọng nói ôn nhu bỗng nhiên vang lên ở bên tai.
Trần Phong quay đầu nhìn lại, Trần phu nhân vậy mà đã đi ra bên ngoài gian phòng.
"Vì sao cô còn chưa đi ngủ?" Trần Phong nhíu mày.
Nói thật, hắn có một chút không biết ở chung cùng với hai vị này như thế nào, cho nên chỉ đơn thuần hi vọng, hết thảy mọi chuyện đều kết thúc thuận lợi, chỉ như thế mà thôi.
"Ngủ không được." Trần phu nhân lắc đầu, tự giễu nói: "Hôm nay kém chút nữa đã chết rồi, làm sao có thể ngủ được."
Trần Phong: "..."
Đúng thế, hắn đã quen thuộc với sinh tử chém giết, suýt chút nữa đã quên mất nơi này chỉ là xã hội hiện đại.
"Có phải hay không cảm giác là chúng ta quá mức phiền toái?" Trần phu nhân bỗng nhiên cười nói.
"Ồ." Trần Phong ngạc nhiên.
"Ta có thể từ ánh mắt của ngươi cảm giác được... ngươi rất sợ phiền phức." Trần phu nhân nhẹ giọng nói: "Ngươi chỉ muốn chấp hành nhiệm vụ của mình theo nguyên tắc, hi vọng nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ, loại thái độ này, rất giống với vị lập trình viên mới tới làm việc ở chỗ của chúng ta."
Trần Phong: "..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận