Siêu Cấp Gen

Tà ác

Tà ác


"! ! !" Nữ thần may mắn ngây người, mấy người Chu Diệp cũng bị doạ đến mức lạnh cả người.
Moá, cái tên này lại muốn làm cái trò gì? !
"Chớ có làm loạn." Chu Diệp có chút run tay, hắn đã có một chút hối hận khi đi theo Trần Phong, thật sự!
Con hàng này vừa rồi đâm nữ thần rừng rậm... khiến cho nữ thần rừng rậm bị thủng một cái lỗ, hiện tại thế mà dự định làm một chuyện kinh thiên nào đó, hơn nữa mục tiêu lần này lại có thể là nữ thần may mắn!
Đám người cảm thấy miệng lưỡi khô không khốc, bọn hắn cũng đã sinh tồn qua thời đại Thái Cổ, bọn hắn biết sự đáng sợ của cái thời đại kia, bọn hắn biết sự mạnh mẽ của thần linh, cho nên, cho dù là kẻ địch, cũng mang lòng e ngại.
Mà Trần Phong...dường như hoàn toàn không có cái khái niệm này.
"Ngươi làm như vậy sẽ xảy ra đại sự." Chu Diệp cười khổ.
Nếu như là ở thời đại Thái Cổ, trong một đám thần linh cao cao tại thượng, bỗng nhiên có một vị thần linh bị người khác làm nhục nhã...ngươi cảm thấy, những thần linh khác sẽ suy nghĩ như thế nào?
Cho dù là những thần linh đối địch cùng với nữ thần may mắn, bọn hắn cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Đây căn bản không phải là khiêu khích một mình nữ thần may mắn, mà đây là khiêu khích toàn bộ thần linh!
Chu Diệp ân cần dạy bảo.
"Thật sự không được?" Trần Phong cảm thấy rất là tiếc nuối.
"Không được." Chu Diệp gắt gao giữ chặt Trần Phong, hắn sợ Trần Phong tinh trùng lên não đè nữ thần may mắn xuống xử lý tại chỗ, quá lợi hại, bọn họ nói ở cái thời đại này tình trạng độc thân rất nghiêm trọng, thế nhưng hắn cũng không nghĩ tới, thế mà lại có thể nghiêm trọng đến mức độ này.
Thế mà ngay cả thần linh cũng dám đánh chủ ý! ! !
"Được thôi." Trần Phong rất là tiếc nuối.
Bởi vì vào cái thời điểm này, ngay cả nữ thần vận rủi trong cơ thể của hắn cũng đang điên cuồng truyền ý niệm, hiển nhiên là sợ Trần Phong làm loạn, làm ra đại sự kinh thiên.
"Các ngươi cũng quá nhát gan rồi." Trần Phong bĩu môi.
Thật là, đều là tử địch, còn suy nghĩ nhiều như vậy để làm cái gì?
Nữ thần vận rủi: "..."
Nàng cũng có một chút hối hận khi lựa chọn Trần Phong, trong đầu của cái tên này luôn nghĩ đến đủ loại sự tình loạn thất bát tao, chuyên đi hố người, nếu không cẩn thận nàng cũng sẽ bị hố chết.
Sau cùng, ở dưới sự khuyên bảo của tất cả mọi người, Trần Phong chỉ có thể từ bỏ cái ý nghĩ gần như là hoàn mỹ này đi.
"Đừng có khẩn trương như vậy, ta kỳ thật chỉ muốn đùa một chút." Trần Phong cười híp mắt nói ra.
"Ha ha." Những người khác cười gượng hai tiếng, chỉ có quỷ mới tin ngươi.
"Vậy thì các ngươi còn biện pháp nào khác hay không?" Trần Phong nhìn nữ thần may mắn trước mắt.
"..."
Nữ thần may mắn có một chút luống cuống, nàng là thần, nàng có khả năng đối mặt với bất kỳ người nào, thậm chí là bất luận một vị thần linh nào đều không sợ hãi, bởi vì tôn nghiêm thần linh, không cho phép nàng cúi đầu trước bất kỳ ai! Cho dù có chết!
Nàng cũng là nữ thần may mắn cao cao tại thượng! Cho nên, coi như bị nhốt rồi, nàng cũng không sợ bất luận một loại tồn tại nào.
Thế nhưng duy chỉ có cái tên Trần Phong này...nàng thật sự có một chút hốt hoảng, bởi vì nàng phát hiện ra, ở trong mắt của tên gia hoả này, nàng căn bản không phải là thần linh, mà chỉ là một con dê đợi làm thịt, đang chờ bị xử lý.
Ngay cả ý nghĩ tạo ra em bé này đều có, nàng thật sự không biết Trần Phong sẽ còn muốn nghĩ ra cái gì.
A, đúng rồi, nàng nhớ tới hồi ức khi ở cùng một chỗ với Trần Phong, Trần Phong là người đến từ một cái thế giới khác, Trần Phong có được hệ thống tri thức của hai cái thế giới, trước kia vào thời điểm hai người ở cùng một chỗ, Trần Phong đã có đủ loại ý nghĩ loạn thất bát tao.
Chỉ bất quá khi đó, Trần Phong đang đi trên một con đường vẻ vang, cho nên coi như cũng có một chút tiết chế. Mà bây giờ...sau khi bị nàng rút hết đi lực lượng, Trần Phong dường như trở nên có một chút tà ác.
"Trần Phong!"
"Là lỗi của ta!"
"Trước khi ta đi, không nên rút đi tất cả lực lượng của ngươi."
"Ngươi xem, các ngươi cũng không giết được ta, nếu không, chuyện này coi như xong? Các ngươi thả ta ra, ta tuyệt đối sẽ không truy cứu, a đúng rồi, chúng ta có thể ký kết khế ước thần linh!"
"Những chuyện này...ta sẽ cho ngươi một sự bàn giao hoàn mỹ!"
"Nữ thần rừng rậm, ta cũng sẽ không phục sinh nữa, những thần linh khác, ta cũng không nhúng tay vào việc phục sinh bọn hắn nữa, ngươi thấy như thế nào?"
"Còn có Chu Diệp."
"Còn có các ngươi...ta biết ta thiếu nợ các ngươi rất nhiều, chuyện năm đó, sau khi ta khôi phục lại thần lực, ta sẽ dần dần đền bù lại tổn thất cho các ngươi, những chuyện sai lầm lúc trước ta làm, ta sẽ đền bù tổn thất cho các ngươi hoặc là con của các ngươi, khiến cho bọn hắn luôn vượt qua những người khác, các ngươi thấy như thế nào? Dù sao, các ngươi giết ta cũng không có một chút ý nghĩa nào."
Nữ thần may mắn nhìn về phía hết thảy người Cộng Minh, đám người liếc nhìn nhau, mơ hồ có một chút động tâm.
Đúng vậy a, bọn hắn truy đuổi những năm này là vì cái gì?
Cừu hận? Đối mặt với một nữ thần may mắn giết không chết, có cừu hận lớn hơn nữa thì có thể làm được cái gì? Cừu hận, trải qua vô số năm mài mòn, đã sớm biến mất, lưu lại, chỉ có thói quen. Mà bây giờ, nữ thần may mắn đã nguyện ý xin lỗi bọn hắn, cung cấp đền bù tổn thất, đã đầy đủ.
"Ta có thể ký kết khế ước thần linh." Nữ thần may mắn tỏ ra rất có thành ý.
Có lẽ tương lai nàng vẫn như cũ là thần linh cao cao tại thượng, thế nhưng một khi ký kết khế ước, nàng sẽ không còn cách nào ra tay đối với những người Cộng Minh trước mắt này, thậm chí còn phải bảo vệ bọn hắn!
"Ta muốn tất cả mọi người... hậu đại của tất cả những người ở đây... đều thuận lợi sống sót trong cả đời này." Chu Diệp trầm giọng nói.
"Có khả năng." Nữ thần may mắn không có một chút do dự nói ra.
Chuyện này đối với những khác người mà nói là rất khó, thế nhưng đối nữ thần may mắn mà nói, lại rất đơn giản.
"Rất tốt." Chu Diệp nhắm hai mắt lại.
Hắn biết, chuyện này, chỉ có thể kết thúc như thế, mặc dù hắn rất không cam tâm, thế nhưng dù sao thì mọi người vẫn còn người thân mà mình cần phải lo lắng, chỉ có một mình hắn là lẻ loi một mình, có chấp niệm thì lại như thế nào? Bọn hắn đã trải qua cả một thời đại Thái Cổ...không thể làm chậm trễ bọn hắn nữa.
Thù giết cha năm đó, có lẽ cũng nên buông xuống, trong lòng của Chu Diệp đã có quyết định.
"Như vậy...hãy ký kết khế ước đi." Chu Diệp nói ra.
"Được." Nữ thần may mắn mừng rỡ, cho dù đây là một cái khế ước có tính khuất nhục, thế nhưng chỉ cần ký kết cái khế ước này, là nàng có thể thoát khỏi sự uy hiếp của Trần Phong.
"Kỳ thật còn có thể tranh thủ được càng nhiều hơn." Trần Phong rất là tiếc nuối, hắn cảm thấy ngọn lửa tà ác ở trong lòng đang thiêu đốt hừng hực.
"Đã đầy đủ." Chu Diệp lắc đầu, chỉ cần thoả mãn những chuyện này, những chuyện khác cũng không cần phải truy cứu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận