Siêu Cấp Gen

Vắt chân lên cổ chạy trốn

Vắt chân lên cổ chạy trốn


Thật là kỳ quái.
Thần linh: "..."
Gã nhìn Cự viên nghiêm túc trước mắt, lại không biết trả lời hắn như thế nào.
Nói thế nào bây giờ? Nói rằng ngươi là một con heo ngu ngốc, cũng không nhìn một chút xem đối phương là sứ đồ của ai, làm sao đã giết người ta rồi? Ngươi không biết rằng, giết sứ đồ của đối phương, sẽ tương đương với việc nhấc lên thần chiến hay sao? Thế nhưng mà gã lại nói không nên lời.
Bởi vì Cự viên cũng là vì gã mới ra tay, những sứ đồ của Ngục này có tính cách cũng quá mức phách lối, mới khiến cho Cự viên bạo lực ra tay, kết quả đã không cẩn thận đem bọn hắn giết chết. Lại nói, đám sứ đồ này cũng đã chết, hiện tại xoắn xuýt việc này cũng không có ý nghĩa, cho dù tâm tình đã nổ tung, thế nhưng gã nhất định phải ổn định tâm thần của mình.
Gã biết, chính mình nhất định phải ổn định cảm xúc! Trước mắt...có thể chính là một lần nguy hiểm nhất từ lúc gã trở thành thần linh cho tới nay.
"Thần linh cao giai..." Gã ngẫm lại vẫn cảm thấy trái tim có chút băng giá.
Gã chỉ là thần linh cấp thấp nhất, khoảng cách so với thần linh cao giai, là trọn vẹn hai cái đại cảnh giới, nếu như đối quyết chính diện cùng với Ngục, gã tuyệt đối sẽ không sống qua nổi một hiệp! Bọn gã căn bản không phải là cùng một cấp bậc!
Cho nên nói, đánh nhau là chuyện không thể nào, cả đời này gã cũng khó có thể đánh được, hiện tại chỉ có thể lập tức chạy trốn, mới có thể miễn cưỡng sống sót.
Thần điện của mình... Thần linh có chút chua xót nhìn dãy núi trước mắt.
Toà thần điện này, gian phòng kia, đều là do gã nhọc nhằn khổ sở dùng thần lực khắc ra từng cái một, làm một thần linh lẻ loi trơ trọi, gã đã mất không biết bao nhiêu thời gian mới có thể hoàn thành xây dựng thần điện.
Mà bây giờ...thân ảnh của gã có một chút thê lương.
Hiển nhiên, gã dù như thế nào cũng không nghĩ đến, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày, chính mình lại biến thành một thần linh lang thang phải chạy trốn tứ phía!
Đây con m* nó là chuyện gì! Gã gặp được Trần Phong cùng với Cự viên, đến cùng là chuyện tốt hay xấu? Chính gã cũng không biết.
"Đi thôi." Gã khẽ cắn môi, quyết định mang theo mọi người chạy trốn.
"?" Cự viên gãi gãi đầu, hiển nhiên chưa có lấy lại được tinh thần.
Vị thần linh này không giống như là một thằng ngốc, làm sao sau khi thấy một cái phù văn trên trán của người ta, lại đứng tại chỗ bất động nghĩ ngợi nửa ngày, rồi quyết định mang theo mọi người rời khỏi nơi này?
Là do dây thần kinh não đột ngột bị đứt?
"Ngục." Trần Phong rơi vào trong sự trầm tư, hắn đã nghe qua cái danh hiệu này, là thần linh cao giai của Khâu Tạm Thành, sứ đồ của vị thần linh này vì chuyện gì lại đi tới đây? A đúng rồi, rất có thể là vì sự tình tín đồ mất tích.
Trong lòng của Trần Phong hiểu rõ, chỉ có khả năng này, mới có thể khiến cho những tên kia tới. Mà đáng buồn nhất là, mấy tên sứ đồ này bởi vì quá mức tự đại, cho rằng không có ai dám ra tay với mình, mới bị tên gia hoả Cự viên này dùng một kích toàn lực, trực tiếp giết sạch.
"Thì ra là thế." Trần Phong xem như đã hiểu rõ, cho nên nói, vị thần linh đáng thương của bọn hắn này, lần này lại cõng một cái nồi oan ức thật to.
"Đi thôi." Trần Phong vỗ vỗ vào bả vai của Cự viên, giải thích: "Chúng ta có quá nhiều người, cho nên phải dọn nhà."
"Ồ." Cự viên bùi ngùi mãi không thôi: "Ở cái thời đại này, làm thần linh cũng không dễ dàng a."
"..."
Thần linh nghe vậy khóe miệng liền hơi hơi run rẩy, con m* nó chuyện này là bởi vì ai? !
Thế là, trong vòng một canh giờ sau khi mấy tên sứ đồ kia bị Cự Viên giết chết, thần linh liền mang theo Trần Phong cùng với tất cả mọi người Đại Lực Viên, vắt chân lên cổ mà chạy, chỉ để lại một tòa thần điện trống rỗng.
Gió lạnh thổi qua, thần điện trống rỗng càng lộ ra vẻ thê lương.
Một lát sau, ánh sáng lấp lánh, hai đạo thân ảnh kinh khủng buông xuống, thình lình đúng là Ngục cùng với đồng bạn của hắn, hai vị thần linh cao giai!
Ngục nguyên bản dự định tự mình chạy tới, thế nhưng đồng bạn của hắn cân nhắc đến chuyện đối phương vô duyên vô cớ khiêu khích, cũng có thể là đã bày ra bẫy rập chờ Ngục buông xuống.
Có thể là một lần phục kích, ngẫm lại đã từng có một vị thần linh bởi vì vậy mà chết, cho nên lần này cả hai vị đều tới.
Nhưng mà...cái mà bọn hắn thấy, chỉ có toà thần điện trống rỗng thê lương này.
Trên mặt đất, vẫn còn lại thi thể của mấy vị sứ đồ kia, ừm... máu chảy ra còn chưa kịp khô, hiển nhiên là không có ai dọn dẹp qua, mà toàn bộ thần điện, càng là không có một người!
"Gã đâu? ? ?" Ngục chau mày, hắn không tin một thần linh dám chém giết sứ đồ của hắn, lại trốn tránh hắn.
"Chắc là sắp đi ra rồi?" Vị thần linh kia suy đoán.
"Vậy thì chờ một chút." Ngục trầm giọng nói, chuyện Sứ đồ bị giết này, hắn nhất định phải giải quyết.
Nhất là, hắn hiện tại, có thể thấy được những thi thể sứ đồ của mình, mặc dù chết con mắt cũng trợn trừng lên, hiển nhiên là không tin chính mình sẽ chết đi như vậy.
"Cũng tốt." Vị thần linh kia thu liễm lại khí tức, cùng với Ngục ở chỗ này chờ đợi.
Một giờ...Hai giờ...Năm giờ...Mười giờ...
Một ngày lặng yên trôi qua, một mực đến khi sắp kết thúc ngày thứ hai, Ngục mới không thể tin được tiếp nhận một sự thật, cái tên thần linh phách lối dám can đảm chém giết sứ đồ của hắn kia, thế mà đã thật sự chạy trốn! ! !
"Không có." Ngục tìm khắp toàn bộ thần điện.
Trước đó vị thần linh kia đã mang đi tất cả mọi người, có rất nhiều thứ còn mang theo khí tức, có thể biết được, hai ngày trước đích thật là có thần linh ở đây. Mà bây giờ, lại không có.
"Từ cảm ứng thần lực mà nói, hẳn chỉ là một tiểu thần linh." Vị thần linh kia phân tích.
"Nếu là tiểu thần linh, vì cái gì lại dám giết sứ đồ của ta?" Ngục phẫn nộ.
"Ừm..." Vị thần linh kia suy nghĩ một chút, sau cùng lắc đầu nói: "Chuyện này chỉ có trời mới biết."
"Tìm cho ta! Ta cũng không tin không tìm ra được!" Ngục nổi giận.
Không có cách nào phát tiết lửa giận, thế là, hắn điều động hết thảy tín đồ và sứ đồ của mình, đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng mà, sau cùng cũng không tìm được một chút manh mối nào.
Tên thần linh kia, đã biến mất, chỉ có Ngục từ trên các cỗ thi thể, tìm ra được một chút thần lực mà gã đã sử dụng. Ngoại trừ cái đó ra thì không còn bất luận một cái manh mối nào.
Nơi này vốn là ở tít ngoài rìa Khâu Tạm Thành, cách đó không xa chính là địa phương của các thần linh khác, bởi vì nguyên nhân tranh đoạt tín ngưỡng, quan hệ của hắn với mấy vị thần linh này cũng không thể nói là tốt.
Liên hợp để truy xét là không tồn tại.
Huống chi...có trời mới biết cái tên thần linh kia đến cùng đã đi đến nơi nào? Một khi gã không thi triển thần lực, một lòng một dạ muốn ẩn trốn, ngoại trừ Tội Ác Chi Thần vĩ đại, cơ hồ không có bất kỳ một thần linh nào có thể tìm được gã!
"Một ngày nào đó, gã sẽ xuất hiện." Ngục nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong tay của hắn, đúng là một chút thần lực của vị thần linh kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận