Siêu Cấp Gen

Không có uy nghiêm

Không có uy nghiêm


Duy nhất...Trần Phong hơi kinh ngạc: "Ngài ngay cả một sứ đồ cũng không có?"
"Vốn là có." Thần linh lộ ra vẻ mặt âm trầm: "Chính là thủ lĩnh của Thụ Nhân tộc, thế nhưng bây giờ đã không có."
Có ý gì? Trần Phong có một chút mờ mịt, mãi đến khi hắn từ ánh mắt của thần linh nhìn tới những mảnh gỗ tản mát trên mặt đất, trong lòng liền giật mình, trời ạ không thể nào...con m* nó đây là thủ lĩnh của Thụ Nhân tộc hay sao? ?
Thế mà lại là Trần Phong...Thần linh cũng rất bất ngờ, bằng vào hình thể của Trần Phong, bất luận nhìn như thế nào cũng đều khó có khả năng bộc phát ra uy năng kinh người như thế, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại có thể dùng một quyền miểu sát sứ đồ của gã, chuyện này có chút kinh người.
Phải biết rằng, tên Thụ Nhân tộc kia chính là sứ đồ của gã.
Điều này có ý nghĩa gì? Mang ý nghĩa là tên Thụ Nhân tộc kia có thực lực vượt qua xa xa đám Đại Lực Viên này!
Gã để cho thủ lĩnh của Thụ Nhân tộc tiến hành khảo thí, chính là muốn mở mang kiến thức cho đám Đại Lực Viên biết về sự mạnh mẽ của sứ đồ, biểu lộ một thoáng uy quyền của gã, cũng cho bọn hắn một tia hy vọng, chỉ thế mà thôi.
Mà bây giờ, sứ đồ của gã đã bị Trần Phong đánh nát bét.
Điều này rất khó tiếp thu, ở bên trong năm ngàn Đại Lực Viên này, người gã không coi trọng nhất chính là Trần Phong. Không phải là bởi vì Trần Phong không có thực lực, mà là bởi vì thiên phú của hắn đối với cảm ngộ thần lực kém đến mức đáng thương! ! !
Kém đến mức không có thuốc chữa! Phải biết rằng, trở thành sứ đồ có hai cái điều kiện tất yếu, một trong số đó chính là lĩnh ngộ đối với thần lực phải đạt đến mức độ cao nhất!
Mà Trần Phong...đừng nói là mức độ cao nhất, ngay cả mức độ thấp nhất cũng không đạt tới. Với thiên phú như vậy, coi như cho hắn thần lực, hắn thật sự có thể lĩnh ngộ được cảnh giới sứ đồ hay sao?
Ngay cả chính thần linh cũng hết sức hoài nghi, thế nhưng mà, nếu đã nói ra lời như vậy, thì gã nhất định phải làm, huống chi, hiện tại nếu như không đem Trần Phong biến thành sứ đồ, thì gã coi như là ngay cả một sứ đồ cũng không có!
"Tới đi." Thần linh rốt cục cũng làm ra quyết định.
Thần linh hít vào một hơi thật sâu, dùng một ngón tay điểm vào mi tâm của Trần Phong, hào quang nhàn nhạt lấp lánh.
Ô...ô...n...g ——Khế ước thần linh lấp lánh, lần này, không còn là khế ước thần linh phổ thông, mà là khế tước chân chính không thể chuyển đổi, khế ước sứ đồ! Một khi ký kết cái khế ước này, Trần Phong sẽ trở thành người của gã! Trở thành sứ đồ của gã!
"Đi." Thần linh nhẹ nhàng điểm một cái, một cái khế ước sứ đồ tiến vào trong cơ thể của Trần Phong, bắt đầu vận chuyển.
Oanh! Thần lực phun trào.
"Bắt đầu." Tâm thần của Trần Phong chấn động, hắn biết thần linh nghĩ như thế nào, bất quá hắn cũng không lo lắng.
Trước đó sở dĩ xuất hiện loại hiện tượng kỳ quái kia, là bởi vì Tiểu Ảnh thôn phệ thần lực, lần này hắn đã bảo Tiểu Ảnh giữ yên lặng, không nên tùy tiện ăn loạn cái gì.
Cho nên...lần này hẳn là có thể ở trong nháy mắt bước vào cảnh giới sứ đồ, khiến cho vị thần linh này bị sốc? Trần Phong có một chút tự đắc.
Có thể thấy thần linh biểu lộ ra vẻ khiếp sợ, cũng là một trải nghiệm không tệ, chỉ có điều là, theo việc khế ước sứ đồ tràn vào, Trần Phong kinh ngạc phát hiện ra, mình vẫn không có bất kỳ một phản ứng nào.
...
Ồ? Trần Phong theo bản năng nhìn về phía trong thức hải, tại sao lại như vậy, Tiểu Ảnh rõ ràng đã nghỉ ngơi, cỗ thần lực kia đến cùng... Trần Phong liếc nhìn, liền ngây người.
Ở bên trong thức hải, vào thời điểm thần lực tuôn trào vào bên trong, liền lặng yên không một tiếng động biến mất...cỗ thần lực kia...toàn bộ đều bị người tí hon hấp thu! ! !
"? ? ?" Trần Phong có một chút bối rối.
Trời ạ, nó thật sự hấp thu được thần lực sao? Hắn bỗng nhiên nhớ tới tình huống lần trước, bởi vì Tiểu Ảnh xuất hiện nuốt chửng thần lực! Mà lần này không có Tiểu Ảnh, thần lực vậy mà lại bị người tí hon hấp thu, chẳng lẽ là do bước vào cảnh giới Cộng Minh nên người tí hon có thêm công năng hấp thu thần lực!
Vì cái gì? Trần Phong hơi nghi hoặc một chút, hắn có chút không hiểu rõ, tên người tí hon này, có thể hấp thu thần lực giống như là chỉ có một đặc tính duy nhất, chính là không để cho hắn thu hoạch được thần lực, ngăn cản hắn tiếp tục tăng cường thực lực!
Chỉ thế mà thôi, chứ không còn tác dụng gì khác, dù sao thì vào thời điểm chiến đấu, cũng không thể ném nó ra bên ngoài để ngăn cản thần lực của đối phương a? Mặc dù Trần Phong rất muốn làm như vậy.
"Ngươi thế nhưng lại cản trở ta a..." Trần Phong thở dài, hắn thật sự không nghĩ tới, người tí hon một mực mang đến lực lượng cho hắn, lại ở vào thời khắc mấu chốt này giống như xe bị tuột xích, thần lực của thần linh liên tục không ngừng tuôn ra, lại hoàn toàn giống như là đá chìm vào đáy biển.
Sắc mặt của Thần linh có một chút khó coi, gã biết Trần Phong có thiên phú thần lực kém, thế nhưng không nghĩ tới, sẽ kém đến loại tình trạng này! Trước đó giúp cho Trần Phong đạt tới cảnh giới Cộng Minh đã rất tốn sức, hiện tại muốn tăng cường thực lực đến cảnh giới sứ đồ, quả nhiên so với trong tưởng tượng còn khó hơn rất nhiều, thế nhưng, gã chỉ có thể kiên trì.
Oanh! Thần lực phun trào, Thần linh khẽ cắn môi, thôi động càng nhiều thần lực đưa vào cơ thể của Trần Phong. Gã quyết định, dùng thần lực mạnh mẽ của chính mình, cứ thế mà trợ giúp Trần Phong bạo lực xông tới, thế là, cỗ thần lực kinh khủng kia cứ từng lớp từng lớp tràn vào, tiến vào trong thức hải của Trần Phong...vô cùng vô tận.
Oanh! Người tí hon ở trong thức hải nghênh đón từng đợt trùng kích, thần lực giống như là sóng biển, nhưng chỉ cần gặp phải người tí hon liền ngừng lại, bỗng nhiên tan rã, vô luận là thần lực ở phía ngoài cuộn trào cỡ nào.
Trong thức hải vẫn một mực bình tĩnh như vậy, không có một tia gợn sóng.
...
Thời gian trôi qua.
Một phút đồng hồ... Hai phút đồng hồ... Ba phút...
"Các ngươi đang chơi cái trò gì thế?" Cự viên gãi gãi đầu, lộ ra vẻ mặt mờ mịt: "Thần linh đại nhân, tranh thủ thời gian làm khế ước đi chứ."
Hắn có chút kỳ quái, vị thần linh này nói rõ là sẽ ký kết khế ước, biến Trần Phong thành sứ đồ, làm sao đã trôi qua nửa ngày, vẫn bảo trì tư thế kỳ quái như thế cùng với Trần Phong, cũng không động đậy là sao?
"..."
Vẻ mặt của Thần linh càng trở nên khó coi hơn, gã cũng rất muốn hỏi vấn đề này đó? ! Rõ ràng là khế ước đã được thả ra, rõ ràng thần lực cũng đã được không ngừng thả ra! Làm sao lại không có một chút phản ứng nào? !
Cái tên này...mặt của Thần linh đen đáng sợ.
"..."
Trần Phong cũng hết sức xấu hổ, hắn có thể nói cái gì? Hắn biết rõ, trong cơ thể mình dường như xuất hiện một loại tình huống nào đó, cho nên hắn đã nghiêm túc suy nghĩ một chút, thận trọng đề nghị: "Nếu không, hãy bỏ qua chuyện này?"
"Bỏ qua chuyện này?" Thần linh nghe vậy liền xù lông.
Ngươi dám xem thường ta? Lão tử thế nhưng là thần linh!
Thần linh nổi giận, gã cảm thấy mình là thần linh mà ngay cả một điểm uy nghiêm cũng không có.

Bạn cần đăng nhập để bình luận