Siêu Cấp Gen

Hình người

Hình người


"Cỗ khí tức kia quá mức rõ ràng...đến mức hết thảy khí tức dùng để mê hoặc ta đều trở nên không có một chút ý nghĩa nào."
"Cái này rõ ràng không đúng, cho nên nói, làm nhiều khí tức mê hoặc như vậy là để làm cái gì?"
"Ta suy nghĩ thật lâu, có thể là những cỗ khí tức kia chỉ là vì ẩn giấu khí tức chân chính, thế là, ta đã tìm được cỗ khí tức mỏng manh cơ hồ không thấy được kia..."
"Ha ha." Trên khuôn mặt âm trầm của người khỉ lộ ra vẻ tươi cười đắc ý: "Đi theo đám súc sinh khốn kiếp kia tìm cùng một chỗ, coi như tìm được phu nhân, ta ngay cả một húp cháo cũng uống không đến, thế nhưng nếu ta đi tìm một mình...cho dù chỉ có một thành khả năng, chỉ cần ta tìm được phu nhân, ta liền kiếm lợi lớn."
Thì ra là thế, trong lòng của phu nhân lạnh buốt.
"Hắc hắc...ta nói vì sao phu nhân lại phải chia hai đường để chạy, nguyên lai là vì cái kia?" Người khỉ nhìn về phía bụng của nàng, điên cuồng cười nói: "Ha ha, chỉ sợ cái đám hèn mạt kia căn bản nghĩ không ra, phu nhân Thánh Giáp tộc, thế mà đang mang thai, ừm..."
"Cũng đúng, Đỗ Mã đã ba năm chưa về, bị chém giết ở bên ngoài, dựa theo lẽ thường mà nói, phu nhân tự nhiên không có khả năng mang thai, cho nên bọn hắn căn bản không có nghĩ tới phương diện này."
"Thế nhưng...Thánh Giáp nhất tộc a..."
"A, theo như các cô nói đó là sau khi thân mật ba năm cũng có thể mang thai, ha ha, cho nên, nếu như ta đoán không có sai, hài tử bên trong bụng của cô..."
"Một mạch Thánh Giáp tộc bây giờ chỉ còn lại có một mình phu nhân, hài tử trong bụng của phu nhân, tất nhiên là Đỗ Mã tương lai!"
"Đỗ Mã a..." Người khỉ dùng một loại ngữ khí gần như mơ mộng nói: "Đây chính là linh hồn của Thánh Giáp nhất tộc, mặc dù bây giờ đang ở trên người hài tử của phu nhân, nếu như lấy nó ra hầm canh ăn..."
"Ha ha ha!"
"Khí vận của Thánh Giáp tộc, có lẽ sẽ thuộc toàn bộ về ta!"
Người khỉ cười lớn.
Phu nhân lạnh cả người.
"Yên tâm."
"Ta sẽ dẫn phu nhân đi, ta sẽ nuôi phu nhân thật tốt, cho đến khi nó xuất thế."
Trong ánh mắt của người khỉ lộ ra sự tham lam.
Mặt mày của phu nhân xám như tro.
Mà vào giờ khắc này, ở một nơi có khoảng cách còn xa xôi hơn.
Trần Phong đồng dạng cũng gặp phải khốn cảnh, bị đám người người mặt hổ vây giết.
Làm sao bây giờ? Trần Phong nhíu mày.
Tru Thần? Đây là một năng lực công kích đơn thể cường hãn nhất trước mắt của Trần Phong!
Nhưng mà trải qua sự so sánh phân tích, hắn buồn bực phát hiện ra, cho dù Tru Thần có mạnh hơn, cho dù thật sự có khả năng miểu sát, đó cũng chỉ là năng lực công kích đơn thể!
Nhiều nhất chỉ có thể giết chết được một người! Cái này không được, những năng lực khác kia, càng không được.
Chiến đấu, là đánh không lại, nếu như thế, cái mà Trần Phong bây giờ có khả năng dựa vào, cũng chỉ có giá trị may mắn! Trần Phong liếc nhìn giá trị may mắn, hiện tại chỉ còn lại một nửa, con số 9999 nhìn như rất kinh khủng, nhưng vì Trần Phong bảo trì không bị phát hiện, không giờ khắc nào là không tiêu hao!
Năng lực biến hóa của Thiên Huyễn cuối cùng cũng chỉ có hiệu quả bình thường, mong muốn giấu diếm những kẻ địch đáng sợ có thực lực hơn xa Trần Phong này, ắt không thể thiếu sự phụ trợ của giá trị may mắn.
Giá trị may mắn tiêu hao 10 điểm...
Giá trị may mắn tiêu hao 10 điểm...
...
Như thế không được, trong lòng của Trần Phong thở dài.
Mặc dù theo kích thước của hắn có thể khinh thường anh hào ở thời đại Thái Cổ, thế nhưng cuối cùng bởi vì thực lực không được! Huống chi, đây chỉ là do đối phương biến thành hình người mà thôi.
Nếu như đối phương biến ra chân thân...ừm...đã thấy qua con chim lớn mười mấy thước hay chưa?
"Khà khà khà." Mấy tên gia hoả không ngừng tới gần.
"Các ngươi vì sao đều muốn duy trì cái bộ dáng này?" Trần Phong bỗng nhiên mở miệng hỏi, hắn cảm thấy mình có thể hỏi một vài vấn đề để kéo dài thời gian: "Dùng hình dáng bản thể không phải sẽ lợi hại hơn hay sao?"
"Nghĩ không ra phu nhân cư nhiên lại có khẩu vị nặng như thế." Người mặt hổ kinh ngạc nói: "Hình dáng súc sinh kia, chung quy chỉ là hình dáng hỗn độn, vô luận là chủng tộc nào, đều chỉ có hóa thân thành hình người, mới là biểu hiện của cường giả, phu nhân..."
Những người còn lại cũng có một chút kinh ngạc, vì sao vị phu nhân này lại hỏi ra một vấn đề ngu xuẩn như thế?
Hình người...trong lòng của Trần Phong hơi ngạc nhiên một chút, đây không phải là lần đầu tiên hắn nghe nói đến cái từ ngữ này, ấn theo lý thuyết, ở thời đại Thái Cổ, căn bản không có nhân loại tồn tại! Tại sao có thể có lời giải thích hình người? ! Những chủng tộc này, vậy mà đều dùng hình người để làm sự kiêu ngạo, chỉ có hóa thành hình người, mới có thể trở thành cường giả!
Những quan niệm này, đã được hình thành như thế nào?
Trần Phong mơ hồ cảm giác được, chính mình có khả năng đã biết được một số thứ không tầm thường.
Chỉ có điều là...những người này đã định trước là không có khả năng trả lời hắn.
"Phu nhân xem ra là muốn kéo dài thời gian." Người mặt hổ hơi híp tròng mắt.
"Thanh âm của phu nhân dễ nghe như thế, coi như là màn dạo đầu cũng không tệ, bất quá màn dạo đầu quá dài cũng không dễ, không phải hay sao?" Con quái vật hình rắn bắt đầu tới gần.
...
Trần Phong nhìn một chút vách núi sau lưng.
Trong ấn tượng của hắn, mỗi lần trong Tivi gặp được loại tình huống này, nhảy xuống nhất định sẽ có thể còn sống sót, chính mình có giá trị may mắn phụ trợ, hẳn là cũng không có vấn đề gì... Trần Phong vô ý thức hướng xuống nhìn thoáng qua, sau đó phát hiện ra địa phương ở phía dưới cùng, có một đầu yêu thú cường đại trượt chân rớt xuống, sau đó trực tiếp hóa thành xương khô.
Trong lòng của Trần Phong liền phát lạnh, trên Tivi rõ ràng không phải là như thế!
"Lên!" Người mặt hổ thấy được cử động của Trần Phong, cho là nàng muốn tự sát, giờ phút này bọn gia hỏa định bắt sống phu nhân tự nhiên không có khả năng buông tha cho hắn.
Oanh! Năng lượng kinh khủng bùng nổ.
"Ngưng!" Trong mắt của người mặt hổ loé lên hàn quang.
Đôi mắt một mực bình yên, vào lúc này đã biến thành màu vàng, bên trong con ngươi màu vàng óng chiếu rọi ra năng lượng đáng sợ, khóa chặt vào người của Trần Phong.
Xoạt! Toàn thân của Trần Phong trở nên cứng ngắc, vậy mà không thể cử động.
Đây là loại lực lượng quái quỷ gì? Trong lòng của Trần Phong kinh sợ.
Giá trị may mắn! Mở ra!
Xoạt! Giá trị may mắn điên cuồng giảm xuống, mấy ngàn giá trị may mắn cơ hồ trong nháy mắt cạn tới đáy, thân thể của Trần Phong rốt cục không còn cứng ngắc nữa, thế nhưng thân ảnh của hắn lấp lóe, hình dáng 'Phu nhân' cơ hồ cũng không duy trì được.
M* kiếp! Trần Phong mắt thấy một đám bàn tay xấu xí sờ tới, quay người dứt khoát trực tiếp nhảy xuống.
Xoạt! Tung người một cái, Trần Phong nhảy vào vực sâu vô tận hẳn phải chết kia.
"Không tốt." Đám người Người mặt hổ vội vàng chộp lấy, nhưng không chộp kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của phu nhân mang theo khí tức bắt đầu trở nên có chút quái dị rơi vào vực sâu.
Oanh! Kèm theo một tiếng nổ vang, thân thể của vị phu nhân biến mất vô tung vô ảnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận