Siêu Cấp Gen

Rùa thần đại bổ

Rùa thần đại bổ


"Cút!" Từ Phi không có một chút khách khí đuổi khách.
M* nó, thi thể đang nằm trên ven bờ Đông hải kia còn không phải chính là một người thừa kế truyền thừa thằn lằn? Lừa dối ai đây? Hắn cũng không muốn biến thành kẻ thù tiếp theo của Cự Long Thái Cổ.
"Kỳ thật truyền thừa thằn lằn rất mạnh..." Đỗ Mã cố gắng nói rõ lí do: "Long Dược chỉ là vì còn chưa kích hoạt được huyết mạch, ta có thể trợ giúp ngươi kích hoạt huyết mạch thằn lằn."
"Cút!" Từ Phi cười lạnh.
"Thật sự, ta thấy chúng ta rất có duyên phận." Đỗ Mã kiên nhẫn nói ra.
"Cút!" Từ Phi bĩu môi, lừa dối ai đây? Hắn biết thân phận của Đỗ Mã, là một lão rùa đen thành tinh, là một người Cộng Minh, nếu như là trước kia, tự nhiên là được người người kính ngưỡng, thế nhưng bây giờ người Cộng Minh lại chạy đầy đất, thật sự là kính ngưỡng không nổi, nhất là cái lão gia hoả này, không cần quan tâm đến thân phận cao quý của mình, chủ động tiếp cận, chào hàng huyết mạch thằn lằn...
Cái lão gia hoả này...Trần Phong ở một bên cũng cảm thấy dở khóc dở cười.
Vừa rồi vào thời điểm Cự Long chiến đấu, Đỗ Mã cũng không chạy sang, hiện tại lại chạy sang rất nhanh.
Chờ một chút... Trần Phong đột nhiên ý thức được điều gì.
Đỗ Mã thật sự sẽ nhàn rỗi đến phát chán, sẽ vì Từ Phi cố ý đi đến đây một chuyến? Hiển nhiên là không phải, như vậy lần này ông ta tới, đến cùng là vì cái gì?
"Ta tới thu lấy huyết mạch thằn lằn trên người của Long Dược, thuận tiện tìm người thừa kế." Đỗ Mã thở dài.
"Thật sự?" Trần Phong hết sức hoài nghi.
"Thật." Đỗ Mã trầm ổn nói ra.
"Thật sao..." Trần Phong hơi híp tròng mắt, hắn nhìn thần sắc tỉnh táo của Đỗ Mã, lại liếc nhìn Từ Phi, bỗng nhiên nghĩ đến một sự kiện, trong ấn tượng, lần thứ nhất Từ Phi thuế biến thể xác, dường như là bởi vì...
Đáy biển? Rùa đen? !
! ! Trần Phong nhớ tới chuyện này, Từ Phi sở dĩ có thể đi trên con đường tăng cường thể xác, cũng là bởi vì ở thời điểm trong Biển Băng, gặp được một con rùa đen đáng chết, sau đó liền hấp thu tinh huyết của nó! Từ đó về sau, thân thể của Từ Phi liền trở nên đặc thù!
Con rùa đen kia...là Quy Linh! Hoặc có thể gọi là, Thánh Linh!
"Có một cái vấn đề nhỏ." Trần Phong cười híp mắt nhìn Đỗ Mã hỏi: "Thánh Linh đến cùng là cái gì?"
Xoạt! Sắc mặt của Đỗ Mã đại biến.
"Để ta đoán một chút."
"Nghe nói Thánh Linh là một loại tồn tại có thân thể bất tử rất đặc thù, cho nên ông mỗi lần đều giết nó chế biến thành nhiều loại món ăn rồi ăn hết, sau đó phục sinh, ngay từ đầu mọi người đều tưởng rằng đó chỉ là một trò tiêu khiển, hiện tại xem ra..."
"Ông muốn nuốt chửng Thánh Linh, chỉ sợ là bởi vì trong cơ thể của nó có ẩn chứa lực lượng đặc thù."
"Mong muốn sinh tồn ở thời đại Thái Cổ cũng không dễ dàng, ta không tin một cái chủng tộc không có cường giả sẽ có thể tiếp tục sống sót, cho nên, chủng tộc của ông ngoại trừ Đỗ Mã, hẳn là cũng có thủ hộ giả!"
"Ta đã từng nghĩ tới đó là một vị thần linh nào đó, thế nhưng bây giờ nghĩ lại...có lẽ đó chính là Thánh Linh!"
"Tại thời đại Thái Cổ, chính là do nó một mực thủ hộ chủng tộc của ông, chiến đấu bình thường nó sẽ không tham dự, chỉ có chiến đấu dính đến thần linh, nó mới có thể xuất hiện."
"Mãi đến khi...thời đại Thái Cổ ngã xuống, hết thảy thần lực bị phong ấn, Thánh Linh cũng bị mất đi lực lượng, cho nên con rùa đen nhỏ hiện tại, cái tên gia hoả ngày ngày bị ông ăn thịt kia..." Trần Phong hít vào một hơi thật sâu nói: "Nó là thần, hoặc nói là, là một vị thần linh còn chưa thức tỉnh!"
Oanh! Tâm thần của mọi người chấn động mãnh liệt.
Trời ạ? Thần? Con rùa đen nhỏ nhiều chuyện lại có thể là một vị thần? Tên tiểu gia hỏa ngày ngày ngồi ăn rồi chờ chết kia, lại có thể là thần linh?
Phó hội trưởng bối rối.
Từ Phi cũng bối rối.
Chỉ có Đỗ Mã, là lộ ra vẻ mặt vô cùng khó coi.
"Ông ngày ngày ăn nó."
"Không phải là bởi vì bản chất ăn hàng của ông, muốn ăn đồng loại của chính mình... mà ông chỉ đang nghĩ biện pháp, làm như thế nào để hấp thu thần lực trong thân thể của Thánh Linh!" Trần Phong bình tĩnh nói: "Mà lần này ông đến, cũng là vì Từ Phi, bởi vì ông cảm nhận được trong cơ thể của hắn, cỗ lực lượng đặc biệt thuộc về thần linh kia!"
"Hả?" Từ Phi đột nhiên trừng lớn con mắt.
"Ông đã ăn Thánh Linh vô số lần đều không thu hoạch được lực lượng...không biết từ khi nào, Từ Phi vậy mà đã dung hợp một bộ phận, cho nên hắn có thể bỏ qua bất luận cái đặc tính gì, bỏ qua bất luận cái năng lượng gì, tu thành thân thể hiện tại!" Trần Phong phân tích.
Đỗ Mã im lặng: "..."
"Cha mẹ ơi." Từ Phi kích động run rẩy, nguyên lai lão tử dung hợp chính là lực lượng thần linh của rùa đen? Quá mức trâu chó a! Khó trách tiểu Lỵ ở quán mát xa gội đầu nói mình càng ngày càng lợi hại! Quả nhiên là danh bất hư truyền.
Rùa thần đại bổ a!
"Cho nên ông đang muốn bắt lấy Từ Phi nghiên cứu một chút." Trần Phong làm ra tổng kết: "Nhìn một chút xem Từ Phi đến cùng đã dung hợp như thế nào, sau đó dùng một loại phương thức giống nhau, triệt để nuốt chửng Thánh Linh, thu hoạch được tất cả lực lượng của nó!"
Chờ một chút, Từ Phi rất nhanh liền ý thức được một chút không đúng, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Mã tràn ngập sát ý: "Không phải là ông cũng muốn ăn thịt ta đó chứ?."
Đỗ Mã trợn mắt trừng một cái.
"Lão tử không ăn thịt người." Đỗ Mã tức giận nói.
Bầu không khí nguyên bản ngưng trọng khẩn trương, bỗng nhiên bị cái tên dở hơi này biến thành không ra sao.
"Đúng như lời Trần Phong nói, ta chỉ muốn nghiên cứu một chút." Đỗ Mã thở dài: "Ta nguyên bản cũng đã nghĩ qua, nếu như từ trên người của Từ Phi vẫn không tìm ra được đầu mối mà nói, có hay không muốn giết chết hắn, cuối cùng...thực sự không xuống tay được." Đỗ Mã cười khổ.
Từ Phi có thể hấp thu thần lực quy linh, có thể nói là người thừa kế duy nhất của quy linh! Cho nên ông ta đã từng có một chút ý nghĩ cực đoan, thế nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay được. Ông ta cuối cùng cũng không phải là rùa tâm ngoan thủ lạt.
"! ! !" Từ Phi trừng lớn con mắt, trời đất, lão nhân gia ngài thật sự còn nghĩ tới biện pháp như vậy hay sao?.
"Nghĩ tới không phải là một chuyện rất bình thường hay sao?" Đỗ Mã cười lạnh: "Ngươi lúc còn trẻ, đã tự sướng với bao nhiêu cô gái, chẳng lẽ cục cảnh sát sẽ thật sự đem bắt ngươi lại?"
"Khụ khụ." Từ Phi hơi lộ ra vẻ xấu hổ ho khan hai tiếng.
Trần Phong: "..."
"Ta chỉ cảm thấy kỳ quái." Đỗ Mã xoa xoa đầu: "Vì cái gì quy linh lại chọn ngươi! Lúc trước nó hóa thân chạy đi, ngay cả mình là ai cũng không biết, càng không có khả năng lựa chọn ngươi, cho nên...hẳn là từ nơi sâu xa đã định trước, thế nhưng vì cái gì?" Đỗ Mã rất là hoài nghi.
Một nhân loại thật tốt, làm sao lại dính líu quan hệ cùng với rùa đen rồi?
"Bởi vì ta bình thường có một chút hèn mạt?" Từ Phi trầm tư, hắn nhớ kỹ có rất nhiều cô gái ưa thích mắng hắn là con rùa đen khốn kiếp.
"Ha ha." Đỗ Mã cười lạnh: "Ngươi có tin hay không lão tử hiện tại sẽ giết ngươi."
Trần Phong trợn mắt trừng một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận