Siêu Cấp Gen

Thiên lý truyền âm

Thiên lý truyền âm


"Trời ạ, nữ thần đại nhân, chúng ta hãy nói chuyện thật tốt với nhau, không cần phải giải quyết theo cảm tính như nữ nhân... ồ, nữ thần cũng là nữ nhân, thật xin lỗi..."
Trần Phong hết sức đau đầu.
Nữ thần vận rủi: "..."
Ý thức của nàng giấu trong cây bút, nhìn Trần Phong làm trò mèo.
"Ta thật sự không có biện pháp." Trần Phong cười khổ.
Hắn đã thử qua vô số biện pháp, sau cùng cũng không có cách nào đeo vòng đeo cổ tay.
"Như vậy không thể được a..." Trần Phong đau đầu.
Hắn hiện tại xem như đã hiểu rõ, thực lực của nữ thần vận rủi coi như có yếu hơn nữa, thì cũng là thần linh! Cũng không phải là có thể tuỳ tiện đùa giỡn!
"Được rồi." Trần Phong nhận sợ.
Hắn đi qua bên Cổ tộc, lấy được một năng lực loại hình thiên lý truyền âm, tạm thời sử dụng, trước khi vòng đeo cổ tay được phổ cập, cường giả Cổ tộc đều sử dụng thứ này để liên lạc.
Sự tình vòng đeo cổ tay coi như là kết thúc.
Mấy người Thác Mã Tư trải qua qua một đoạn thời gian suy nghĩ, sau cùng cũng quyết định gia nhập vào Gen Công Hội, trong khoảng thời gian này, bọn hắn cũng bắt đầu cuộc sống bận rộn của mình. Trần Phong cũng đang cố gắng nắm giữ lực lượng vận rủi.
Cuộc sống của mọi người dường như đã trở lại quỹ đạo như bình thường, mãi cho đến vài ngày sau, ánh sáng màu vàng óng bỗng nhiên bao phủ toàn bộ thế giới, thần lực kinh khủng dập dờn.
Cơ hồ hết thảy người Cộng Minh đều ngẩng đầu, nhìn về phía phương hướng ánh sáng màu vàng phun trào.
"Nữ thần may mắn đáng chết, lại gây ra chuyện!"
Ở một nơi nào đó.
"Alô, ngươi có nghe ta nói hay không?" Khổng Bạch rống to vào vòng sáng ở trong tay.
"Nghe không rõ." Bên kia truyền đến tiếng rống như có như không.
"Móa!" Mặt mày của Khổng Bạch tối sầm.
Cái này là thiên lý truyền âm của Cổ tộc hay sao? Trời ạ, gọi điện thoại thôi mà cũng tốn sức như vậy!
"Ngươi... đứng cao thêm một chút... có thể... tín hiệu... không tốt." Bên kia truyền đến tiếng rống đứt quãng.
Được thôi, Khổng Bạch nhìn một chút vị trí của chính mình, tung người một cái, đứng ở trên đỉnh một cây đại thụ cao mấy chục mét, đây đã là cây đại thụ cao nhất bên trong hết thảy cây cối phụ cận.
"Alô Alô?" Khổng Bạch rống to: "Đã nghe được hay chưa?"
"Khá hơn một chút rồi." Giọng nói ở bên kia cũng đã trở nên rõ ràng: "Ngươi muốn hỏi ta cái gì cơ mà?"
"Ta muốn..." Khổng Bạch ngây người một lát.
M* kiếp, rống lên nửa ngày, thế mà quên mất là muốn hỏi cái gì, suy nghĩ trọn vẹn hai phút đồng hồ, Khổng Bạch mới nhớ tới, a đúng rồi, là sự tình về người Cộng Minh!
Ở cái thời đại này, người Cộng Minh dường như cũng đang dần dần khôi phục, cho dù còn chưa hoàn toàn khôi phục lực lượng!
Trước đó vài ngày hắn còn đang vì mình đột phá đến cảnh giới Giác Tỉnh Giả mà đắc chí, sau đó người Cộng Minh không ngừng hiện thân, đem hắn đánh cho thương tích đầy mình. Cho nên hắn nhất định phải nhanh chóng bước vào hàng ngũ người Cộng Minh!
Vô luận là hắn, hay là đám người Từ Phi, bằng không thì chỉ có thể ngồi chờ chết.
"Cộng Minh..." Trần Phong ở bên kia cũng rơi vào trong sự trầm tư.
Người Cộng Minh ở thời đại Thái Cổ, cơ hồ đều là sau khi đạt đến cảnh giới Giác Tỉnh Giả đỉnh phong, tiến hành Cộng Minh cùng với thần linh, sau đó mới trở thành người Cộng Minh, mà cái thời đại này...còn chưa có thần linh!
Nếu như nhất định phải Cộng Minh, giống như chỉ có nữ thần may mắn? Trần Phong suy nghĩ một chút, lúc này mới phát hiện ra chuyện này đáng sợ đến mức nào, nói một cách khác, trong khoảng thời gian này, trước khi các vị thần linh khác thức tỉnh, tuyệt đối không thể đột phá!
"Các ngươi trước tiên hãy tu luyện tới cảnh giới Giác Tỉnh Giả đỉnh phong, tuyệt đối không nên bước vào cảnh giới Cộng Minh!"
"Coi như cảm giác được cánh cửa đột phá cũng không nên đột phá!" Trần Phong nhắc nhở.
"Vì cái gì?" Khổng Bạch không hiểu ra sao.
"Bởi vì... hiện tại chỉ có một vị thần linh đó là nữ thần may mắn." Trần Phong thở dài.
Khổng Bạch liền im lặng, nữ thần may mắn... sóng gió bọn hắn trải qua lần trước, tự nhiên biết trên người của Trần Phong phát sinh một ít chuyện, nếu như là nữ thần may mắn...
"Như vậy lần này..." Khổng Bạch giống như có điều suy nghĩ, nhìn về phía ánh sáng màu vàng phun trào ở nơi xa.
"Không sai, vẫn là thủ bút của nữ thần may mắn." Trần Phong lắc đầu.
"Ta hiểu được." Khổng Bạch triệt để hiểu ra.
Đây là một trận thần chiến tương lai! Bọn hắn bây giờ căn bản không có cách nào nhúng tay!
Hoặc nói là...điều duy nhất bọn hắn có thể làm, chính là không cần ở vào thời điểm này bước vào cảnh giới Cộng Minh, không gây ra thêm phiền phức cho mấy người Trần Phong, về phần kết quả, chỉ có thể nhìn kết quả chiến đấu của mấy người Trần Phong.
Cắt đứt liên lạc cùng với Trần Phong, Khổng Bạch đem kết quả phản hồi cho đám người Từ Phi đang nóng vội muốn đột phá. Mọi người cũng đều trầm mặc.
Chờ? Chờ những vị thần linh khác thức tỉnh? Thật sự chờ được hay sao?
"Ta không cam tâm." Từ Phi là người thứ nhất không đồng ý, loại cục diện trước mắt này bọn hắn vậy mà chỉ có thể đứng nhìn, ngồi đợi kết quả, tự nhiên không cam lòng, coi như ở trong tương lai thần linh thức tỉnh, bọn hắn mới tiến hành Cộng Minh, cũng đã quá muộn!
"Không cam tâm thì có thể làm sao?." Tần Hải thở dài một tiếng, hắn đã từng là thủ lĩnh của tổ chức thần bí, hắn đã từng là một trong những người cường đại nhất ở trên cái thế giới này, giờ phút này cũng trở thành một nhân vật làm nền, tự nhiên cũng cực kỳ không cam lòng.
"Vương Thuần đâu?" Khổng Bạch chợt nhớ tới một người bạn cũ, bọn hắn dường như đã thật lâu không gặp mặt.
"Chà." Tần Hải suy nghĩ một chút rồi nói: "Hắn hẳn là đang vui đùa với hậu cung của mình."
Đám người: "..."
Hậu cung...a đúng rồi, đó là năng lực của Vương Thuần.
"Nam nhân có được hậu cung trong loạn thế a." Từ Phi hâm mộ.
Đám người cũng rất tán thành.
"Vương Thuần..." Tần Hải bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: "Ta nghe sư phụ nói, đoạn thời gian trước cảm nhận được thần lực phun trào, dường như là ở vị trí gần Vương Thuần, căn cứ theo phỏng đoán của sư phụ..."
"Rất có thể là lực lượng của Minh Thần!"
"Cho dù có một chút khác biệt."
"Cái gì? !" Sắc mặt của mọi người đại biến.
Minh Thần?
"Là tiểu cô nương kia!" Bọn hắn bỗng nhiên nhớ tới một tiểu cô nương vô cùng bá khí trong hậu cung của Vương Thuần—— Minh Nguyệt, bọn hắn nhớ kỹ cô nương kia đã từng nói qua, nàng ở trong thế giới của mình cũng là thần linh? !
"Cái thế giới này hạn chế lực lượng là Siêu cấp A!"
"Cho nên...mặc dù Minh Nguyệt tới cái thế giới này, cũng rất yếu, mà bây giờ, sau khi phong ấn thế giới được giải phong, Minh Nguyệt không phải là có thể sử dụng được thần lực ở trong cái thế giới này hay sao?"
Đám người kinh hãi, nếu nói như vậy, cái tên Vương Thuần kia...
"Không sai, hắn rất có thể đã đi đến cái thế giới kia, kế thừa lực lượng Minh Thần!" Tần Hải gật đầu.
"Hít hà!" —— Đám người hít vào một ngụm khí lạnh, cái tên Vương Thuần này, yên lặng thật lâu, mọi người đều cho là lần sau gặp lại hắn sẽ bị hư thận, không ngờ được cái tên này lại là người tiến xa nhất!
Thần lực a...đám người bùi ngùi mãi không thôi, cái thế giới kia là thế giới của Vương Thuần, chỉ có chính hắn mới có thể bước vào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận