Hi Du Hoa Tùng

Chương 105: Thiếu phụ chủ động

Thấy Ân Nguyên Đạo đích thân phát quân lệnh, Vương Đức Vọng cuối cùng cũng bớt căng thẳng. Bản thân vội vàng cũng làm như vậy, cũng phát ra quân lệnh. Cho dù cấp trên có điều tra, cũng sẽ không xuất hiện ra vấn đề gì.

"Ân Nguyên Đạo à Ân Nguyên Đạo, không nghĩ ngươi sẽ buông tha ta. Xem ra chuyện cùng Lưu Phong kết thân phải hành động nhanh hơn mới được." Vương Đức Vọng không ngốc, hắn biết rất rõ ràng Ân Nguyên Đạo tại sao buông tha hắn. Hết thảy nguyên nhân đều do Lưu Phong. Chính hắn ngày đó đã nói với Vương Bảo Nhi, tương lai người có khả năng bảo vệ Vương gia chỉ có Lưu Phong. Hắn quyết định ngày mai sẽ gặp Tĩnh Vương gia để xem chuyện hai nhà kết thông gia rốt cuộc có khả năng hay không?"

Sau khi Lưu Phong trở lại Phượng Viên Di Hồng Viện thì trời cũng đã khuya. Liễu Thanh Nghi và Tiểu Linh Nhi cũng đang ngủ say tại Tây Sương Phòng. Bạch Vũ vẫn đang lăng xăng làm việc. Gần đây, quan hệ của Lưu Phong và nàng không được tốt. Lại không có cách nào quản được nàng.

Liễu Thanh Nghi tựa hồ đang mơ một giấc mộng đẹp, khuôn mặt ửng hồng, đôi lông mi dài khẽ rung động, trông thật đáng yêu, đôi môi đỏ mọng như đóa hoa hồng tuyệt mỹ.

Một mùi hương nhàn nhạt từ thân thể nàng truyền đến, làm cho tâm Lưu Phong chợt động.

Trăng thanh gió mát, đúng là thời cơ tốt để nhìn lén.

Trong lòng Lưu Phong bỗng nổi lên một tia tà niệm. Hắn thổi tắt ngọn đèn trên bàn, thoáng do dự một chút, nhẹ nhàng kéo cái mền đang đắp trên người Liễu Thanh Nghi xuống.

Đứa nhỏ đang nhiên vẫn còn đang ngủ say. Lưu Phong không nhịn được, nuốt một ngụm nước miếng.

Liễu Thanh Nghi hôm nay mặc nội y chính là bộ vài ngày trước Lưu Phong đưa cho nàng. Một đường viên màu đen bên trong nội y. Trong phòng mặc dù tối đen, nhưng đối với Lưu Phong không ảnh hưởng gì cả. Lưu Phong lén nhìn bộ ngực của nàng. Một đôi gò bồng đảo như tuyết trắng, hai bên nhú lên hai núm nhũ câu mê hồn.

Chẳng biết đêm nay tại sao tâm tư Lưu Phong có chút tà ác, muốn chiếm đoạt thiếu phụ này. Hắn đặt tay nhẹ nhàng lên giữa ngực của Liễu Thanh Nghi, nhẹ nhàng, chậm rãi ma sát vài cái, cảm giác mềm mại, tuyệt vời không thể thốt nên lời.

Lúc này Liễu Thanh Nghi đột nhiên mở mắt, nàng cũng không có vẻ bối rối, sợ hãi, mà lại hơi xấu hổ, bối rối nói: "Công tử gia, nếu người muốn Thanh Nghi, Thanh Nghi cũng chiều người" Mấy ngày nay, Lưu Phong đã trở thành người tình trong mộng của nàng, trong lúc tự kích tình, nàng thường xuyên nghĩ đến chàng, lại khiến cho khát vọng trong lòng nàng càng bùng cháy.

Trời ơi, làm sao bây giờ? Đang rình xem, tự nhiên bị phát hiện. Lưu Phong sắc mặt hiện lên vẻ xấu hổ, cười khen một tiếng, nhưng không biết trả lời như thế nào. Liễu Thanh Nghi lớn mật nhưng Lưu Phong lại càng hoảng sợ, dục vọng lúc trước cũng biến mất, ý nghĩ cũng thanh tỉnh rất nhiều.

"Thanh Nghi, ta chính là muốn đến gần xem chất liệu nội y như thế nào? Cảm giác cũng không tiện lắm, nàng nghĩ đúng không?" Hơi chút kinh ngạc, sắc mặt Lưu Phong đã khôi phục lại bình thường, nghiêm mặt hỏi. Bất quá ngón tay cũng vẫn để tại trên ngực nàng, không có rút về.

Công tử gia chắc là vẫn đang thẹn thùng đây, Liễu Thanh Nghi quyết định phải chủ động một chút, nàng vươn hai tay, ôm lấy cổ Lưu Phong, môi khẽ cắn nhẹ vào lỗ tai Lưu Phong nói: "Công tử gia, người không muốn Thanh Nghi sao?"

Ông trời làm chứng, ta không phải tùy tiện a. Nhưng ta cũng không nghĩ sự việc như vậy. Lưu Phong cũng không từ chối thiếu phụ trước mặt. Lùi bước trước mặt đàn bà, thật là một sự kiện nhục nhã.

Lưu Phong nhẹ nhàng tự nhiên kéo Liễu Thanh Nghi cùng nằm xuống giường. Bất quá hai người cũng không giống như đôi tình nhân lãng mạn, cùng khỏa thân một chỗ với nhau.

Mặc dù cùng nằm trên giường ngủ, nhưng giữa hai người còn có một kẽ hở. Lưu Phong đầu gối lên tay, trong lòng kịch liệt đấu tranh. Ngay lúc hắn chuẩn bị quyết định phá bỏ đời trai, thì lại nghe tiếng hít thở rất đều đặn của Liễu Thanh Nghi, quay đầu nhìn kỹ thì thấy nàng đang ngủ.

Lén lút vươn tay đến, Lưu Phong lại đặt tay lên người Liễu Thanh Nghi. Không nghĩ rằng nàng từ lúc nào đã cởi bỏ nội y, như chỗ ở tay chàng, đám lông mượt mà ở giải đất tam giác đã hiện ra.

Lúc này thân thể Liễu Thanh nghi hơi run rẩy. Dường như thân thể ưỡn lên, mặt Lưu Phong nóng lên, chẳng lẽ nàng còn chưa ngủ.

Lưu Phong cố gắng điều chỉnh tâm tình bình tỉnh trở lại, ân cần hỏi: "Thanh Nghi, nàng vẫn chưa ngủ à?"

Liễu Thanh Nghi hàm hồ lên tiếng, thanh âm dường như tựa như run rẩy, thậm chí cũng không phát ra âm thanh.

Lưu Phong biết tâm tình thiếu phụ có chút khẩn trương, chính hắn cũng không phải như vậy sao. Liễu Thanh Nghi dù là đối tượng dự bị của hắn, nhưng trong kế hoạch của hắn cũng không sớm như vậy.

Lưu Phong làm người tại hai thế giới, dù đã thụ hóa văn hóa hiện đại, nhưng nội tâm cũng vẫn có chút bảo thủ. Thật ra mà nói, hắn cũng không phải nam nhân tùy tiện.
Bản chất hạ lưu khắp người, phong lưu khắp nơi. Lưu Phong mặc dù không phải người tốt, nhưng hắn cũng không muốn làm người hạ lưu.

Liễu Thanh Nghi thấp giọng nói: "Công tử gia, người có phải đang nghĩ Thanh Nghi là hạng đàn bà dâm đãng không?" bản thân Liễu Thanh Nghi đột nhiên bạo dạn hỏi. Làm một người đàn bà, thật sự không nên làm như vậy. Kỳ thật trong lòng nàng không có lớn mật như vậy. Chỉ là lúc trước thấy Lưu Phong vuốt ngực của mình, tưởng rằng Lưu Phong muốn nàng, nàng vì phục vụ Lưu Phong mới bạo dạn như vậy.

Lưu Phong sờ trán, xoay người cười nói: "Thanh Nghi, không nên nói như vậy, kỳ thật hạ lưu là ta. Ta không nên thừa dịp nàng."

"Công tử gia, đừng nói gì hết. Từ ngày người cứu ta, Liễu Thanh Nghi đã âm thầm phát thệ sống là người của chàng, chết là quỷ của chàng" Liễu Thanh Nghi ngắt lời nói.

"Thanh Nghi." Lưu Phong đột nhiên ôm lấy Liễu Thanh Nghi.

Liễu Thanh Nghi trong lòng hoảng hốt, rung giọng nói: "Công tử gia. ngươi. ta."

Lưu Phong thấy nàng sợ hãi, nhớ tới sự chủ động lúc nãy của nàng. Cười khẽ nói: "Thanh Nghi, đêm nay chúng ta, không làm cái gì cả, chúng ta ôm nhau ngủ một đêm."

Liễu Thanh Nghi còn luống cuống, tưởng rằng Lưu Phong tức giận, vội vàng nói: "Công tử gia, nếu người thật sự không chê."

Lưu Phong lấy tay che miệng Thanh Nghi nói: "Thanh Nghi, đừng nói gì cả, ta biết tâm tư của nàng."

Sáng sớm, vì không muốn Tiểu Linh Nhi cùng Bạch Vũ phát hiện, Lưu Phong đã sớm rời khỏi phòng Liễu Thanh Nghi, quay trở về phòng của mình.

Ăn xong điểm tâm, Tiểu Linh Nhi thần bí cười hề hề kéo Lưu Phong vào phòng, thấp giọng nói: "Đại ca ca, ngươi rốt cuộc có thể làm ba ba của ta rồi."

Lưu Phong nhất thời không hiểu, sờ sờ đầu Tiểu Linh Nhi cười nói: "Tiểu quỷ đầu, ngươi lại vừa nghĩ trò tinh quái gì thế?"

Tiểu Linh Nhi hừ nhẹ một tiếng, mân mê cái miệng nhỏ nói với Lưu Phong: "Đại ca ca, ngươi đừng gạt ta, ta biết rồi, tối hôm qua ngươi cùng mẹ ngủ chung một chỗ."

Ta ngất, tiểu quỷ đầu này làm sao biết chuyện tối hôm qua, nó ngủ rất say mà. Lưu Phong giật thót mình. Mặc dù tối hôm qua không có. với Liễu Thanh Nghi, chủ yếu chỉ vuốt ve, hơn nữa hai người tình cảm vuốt ve cho nhau đều đạt tới cao trào, mặc dù không có làm tình nhưng cũng cảm thấy thỏa mãn.

"Tiểu quỷ đầu, không được nói bậy" Lưu Phong nhất định không thừa nhận.

Tiểu Linh Nhi nói: "Người mới nói bậy, buổi sáng hôm nay ta thấy đại ca giường mẹ đi ra ngoài. Người cùng mẹ ngủ chung, cho nên ngươi là ba của ta. Ha. ha. Linh nhi rốt cuộc cũng có ba rồi. Linh nhi không phải là là đứa con hoang nữa."

Nhìn đứa trẻ vẻ mặt hưng phấn, Lưu Phong thở dài, vốn muốn nói gì, nhưng lại không biết nói gì.

Tiểu Linh Nhi tiếng hô kinh động đến Liễu Thanh Nghi. Nàng vội vàng đi vào phòng Lưu Phong, trách Tiểu Linh Nhi"Linh nhi, không được la hét to như vậy, ngươi cũng là một cô gái, phải học đoan trang, biết không?"

Tiểu Linh Nhi không quan tâm chút nào đến lời giáo huấn của Liễu Thanh Nghi, ngược lại cười nói: "Mẹ, Linh nhi có ba rồi"

"Ngươi có ba ba rồi?" Liễu Thanh Nghi đỏ mặt một chút, không biết Linh Nhi nói vậy là ý gì?"

Lưu Phong vội vàng nói với Linh Nhi: "Tiểu quỷ đầu, ngươi đi ra ngoài trước, ta và mẹ ngươi có chuyện muốn nói: "

"Vâng, ba ba, mẹ, các người tùy tiện, Linh nhi ra ngoài trước. Ha. ha. ha. ha." mang theo một chuỗi tiếng cười khoan khoái, Tiểu Linh Nhi đi ra khỏi phòng.

Lưu Phong vội vàng quay đầu nói với Liễu Thanh Nghi: "Thanh Nghi, chuyện tối hôm qua, tiểu nữ kia cũng nhìn thấy."

"A. ? Liễu Thanh Nghi nhất thời mặt đỏ bừng lên, chẳng biết làm sao: "Làm sao bây giờ? Linh nhi còn nhỏ. Công tử gia. Cũng tại ta không tốt."

Lưu Phong cười nói: "Thanh nghi, nàng cũng đừng khẩn trương, kỳ thật tiểu nha đầu cũng không thấy được gì, nó chỉ thấy sáng nay ta từ giường rời đi. Chuyện buổi tối, nó còn chưa biết"

Cám ơn trời đất, chuyện may mắn tối qua Linh nhi còn chưa biết. Nhớ tới tiếng rên đạt đến cao trào hồi tối qua, Liễu Thanh Nghi bây giờ mặt cũng còn đỏ bừng, quả thật nếu bị Linh nhi nhìn thấy, chắc không còn mặt mũi nào nhìn người.

"Linh nhi muốn ta làm ba ba" Lưu Phong cười nói.

Liễu Thanh Nghi khẩn trương nói: "Công tử gia, Linh nhi còn nhỏ không hiểu việc, xin người đừng để trong lòng. Ta sẽ giáo huấn nó thật tốt" Liễu Thanh Nghi rất rõ địa vị của mình. Nàng biết mặc dù cùng Lưu Phong xảy ra quan hệ, nhưng cũng không có khả năng trở thành thê thiếp Lưu Phong. Thân phận Lưu Phong như vậy, tuyệt đối sẽ không để cho một người đã kết hôn, lại có con làm vợ. Cho nên nàng cũng không cầu Lưu Phong sẽ cho nàng danh phận gì. Chỉ cần Lưu Phong đối với mẹ con nàng tốt, cho dù thế nào, nàng cũng nguyện ý. Ở chỗ này đã lâu, nàng biết Lưu Phong là người tốt. Trên đời là người tốt nhất. Chỉ cần Lưu Phong không chê, tâm của nàng, thân thể của nàng vĩnh viễn cũng đều là của công tử gia. Cho dù tương lai Linh nhi lớn lên, Lưu Phong muốn thu nó làm tiểu nha đầu, nàng cũng sẽ không phản đối.

"Thanh Nghi, đừng trách Linh nhi, kỳ thật nó cũng nên có ba. Linh nhi tuổi còn nhỏ, cần phải đồng thời có sự yêu thương của cha và mẹ" Lưu Phong khuyên bảo.

Liễu Thanh Nghi sắc mặt đại biến, trong lòng căng thẳng, thân thể run rẩy một chút, vội vàng nói: "Công tử gia, chẳng lẽ. chẳng lẽ. người muốn gả Thanh Nghi ra ngoài." Liễu Thanh Nghi hoàn toàn hiểu lầm lời Lưu Phong nói. Nàng tưởng rằng Lưu Phong sẽ giúp cho Linh nhi có cha."

"Công tử gia, Thanh Nghi và Linh nhi nếu có chỗ nào không đúng, xin người nói cho ta biết, chúng ta nhất định sửa sai. Nhưng ta cầu xin người không nên đuổi chúng ta đi" Liễu Thanh Nghi trong lòng quýnh lên, khóc một tiếng, rồi quỳ trên mặt đất.

Tiểu nương tử thật là ngốc. Lưu Phong vội vàng đỡ Liễu Thanh Nghi đứng lên, cười nói: "Thanh Nghi, nàng nói gì vậy? Nàng hiểu lầm ý ta rồi. Ta nói là sau này sẽ đối với Linh nhi tốt hơn một chút, dù ta không phải là cha, nhưng ta sẽ thực sự nhận là cha để làm cho Linh nhi vui vẻ"

Liễu Thanh Nghi bị Lưu Phong nắm hai tay, sắc mặt đỏ hồng. Nhưng trong lòng rất cao hứng:

"Công tử gia, chỉ cần người không cho Thanh Nghi và Linh nhi rời Di Hồng Viện là ta an tâm."

"Ha. ha." Lưu Phong cười nói: "Ta làm sao để nàng rời khỏi đây được. ha. ha. ta thích nghe tiếng rên rỉ của nàng."

"Công tử gia, người giễu cợt Thanh Nghi." Hai người mặc dù có một đêm ngủ chung, nhưng cũng còn e thẹn. Liễu Thanh Nghi thấy Lưu Phong nói ra mấy từ dâm ngữ, nhất thời sắc mặt đỏ lên, quay đầu rời đi.

Lưu Phong cười lẩm bẩm: "trên giường nhiệt tình như lửa, dưới giường là thục nữ đứng đắn nghiêm chỉnh. Bổn công tử thích loại đàn bà này, ha. ha."

Bạch Thọ phụng mệnh điều tra Thiên Thượng Nhân Gian, mặc dù chưa tìm ra lão bản đứng phía sau, nhưng đã có chút ít tin tức. Nhìn từ tình hình hiện tại, Thiên Thượng Nhân Giang không chỉ dừng ở việc kinh doanh nữa. Bọn họ đã âm thầm liên hợp cùng Kim Long Bang phát triển lĩnh vực tình báo. Mặc dù trước mắt còn chưa nắm giữ được tình huống hiện tại, công tác tình báo của Thiên Thượng Nhân Gian chỉ nhắm đến giới kinh doanh. Nhưng bọn hắn phát triển với tốc độ cực nhanh. Ngay cả Bạch Thọ, nữa đời là cao thủ làm công tác tình báo cũng cảm thấy khiếp sợ.


Bạch Thọ hiểu được Thiên Thượng Nhân Gian không đơn giản như bề ngoài. Hắn đem ý nghĩ của chính mình hồi báo cho Phùng Nguyệt.
Phùng Nguyệt nghe tin báo của Bạch Thọ xong, cẩn thận suy xét một chút nói: "Chỉ cần bọn họ không xung đột cùng triều đình, cũng không nên động thủ. Mặt khác, ngươi phải điều tra rõ lão bản đứng phía sau rốt cuộc là ai. Ta vừa bắt được một tin, Yến vương chuẩn bị dùng số tiền lớn để thu phục người này. Chúng ta phải tra ra lão bản đứng sau này là ai, đừng để Yến vương tìm được trước."

Bạch Thọ cả kinh: "Đại nhân, ý người sau khi tìm ra người đó rồi làm gì?"

"Không, Ý tứ bệ hạ là muốn chiêu an" Ánh mắt Phùng Nguyệt đảo qua Bạch Thọ, nghiêm túc nói: "Thiên Thượng Nhân Gian quật khởi đã làm cho thánh thượng chú ý. Thánh Thượng ý muốn chiêu an."

"Đại nhân, tiểu nhân biết rồi, người yên tâm, tiểu nhân sẽ tận lực tìm ra người đứng sau." Bạch Thọ vội vàng cáo lui.

Bạch Thọ đi rồi, Phùng Nguyệt lẩm bẩm:

"Thiên Thượng Nhân Gian, lão bản cuối cùng là người nào, ngay cả thánh thượng đối với hắn cũng cảm thấy hứng thú."

Giang Nam chức tạo Lý Trì vì chuyện con mình mà mấy ngày nay cơ hồ đi khắp toàn địa giới Giang Nam cầu viện. Nhưng vừa nghe đến đối đầu với Lưu Phong, những người ngày thường cùng Lý Trì xưng huynh gọi đệ, đại đa số đều vái ba lạy rút lui, ai cũng không dám lên tiếng. Rõ ràng không ai muốn xen vào việc này. Ai dám cùng Giang Nam tổng đốc, Giang Nam thủ phủ, Phượng Viên đối đầu. Ba nhà đều là thế lực đứng đầu Giang Nam địa giới, ai dám ra mặt đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận