Hi Du Hoa Tùng

Chương 649: Tà niệm của Thái Tử Phi

Từ hôm nay trở lại, nàng sẽ từ từ thăm dò Lưu Phong. Một khi nàng hiểu rõ được hắn thì cũng là lúc Lưu Phong sẽ phải quỳ dưới đáy quần nàng, nàng sẽ từ từ nói cho Lưu Phong hết chân tướng. Không hề sử dụng mối quan hệ mẫu tử của hai người, mà chỉ dùng chính thân thể của nàng.

"Hài tử, ngươi bây giờ cùng ta trở về Đông Cung được không?"

- Thái tử phi chủ động kéo tay Lưu Phong, mỉm cười hỏi.

Thái tử phi sở dĩ kéo Lưu Phong muốn hắn đi cùng là vì lo sợ thuộc hạ của trung niên nam nhân. Có trời mới biết, bây giờ Đông Cung thành cái dạng gì rồi.
Lưu Phong gật đầu, nói: "Ân, ta cùng ngươi trở về."

Chân Long Vệ ngoài cửa cấm cung đã được thông tri xong, giờ phút này đã đi hết. Còn lại là Cẩm Y Vệ, vốn là thuộc hạ của Lưu Phong, tự nhiên đều nhất loạt tránh đường.

Hai người nắm tay bước tới Đông Cung, Hoàng Thái Tôn đang nằm trong tiểu hoa viên có cây cối um tùm, nhắm nửa con mắt lại, hưởng thụ xoa bóp của cung nữ.

Đám cung nữ thấy Thái tử phi và Lưu Phong từ xa đang đi đến, đang muốn mở miệng, lại bị ánh mắt Thái tử phi ngăn cản lại, ý bảo các nàng lui ra.

Hoàng thái tôn đang hưởng thụ. Đột nhiên không cảm giác gì nữa, hắn nỗi giận gầm lên: "tỳ tử đáng chết, mau tiếp tục đi."

Vẫn yên lặng không có động tĩnh gì.

"Các ngươi muốn chết sao?"

Vẫn không có động gì cả.

Hoàng thái tôn nổi giận. Hắn vội vàng mở mắt, nhưng lại phát hiện Thái tử phi đang cùng Lưu Phong đứng trước mặt hắn, lại đang nắm tay Lưu Phong lôi lôi kéo kéo, thân mật vô cùng.

"Mẫu thân, người như thế nào lại ra ngoài? Là. là hắn đưa người ra ngoài. người đâu, bắt Lưu Phong cho ta..."

- Hoàng thái tôn rất giật mình, nét mặt có phần bối rối, vội vàng hét lớn.
Người ý muốn của hắn, xuất hiện chỉ có Hắc Phượng Hoàng cùng hai gã thuộc hạ, binh lính ở binh vệ Đông Cung vẫn không thấy một người.

"Bốp!"

Thái tử phi thuận tay tát mạnh vào miệng hắn, tức giận mắng: "Hỗn trướng, bệ hạ đã miễn tội cho bổn cung. Ngươi lại còn dám giam bổn cung lại, đúng là đồ nghịch tử..."

- Nàng tức giận mở miệng hét lớn.

Thái tử phi lần này ra tay rất nặng, một chút cũng không thương xót cho con của mình, khóe miệng Hoàng Thái Tôn đã xuất hiện một tia máu.

Được chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, cho dù tới bây giờ còn chưa bao giờ bị trách cứ. Trong lòng Hoàng Thái Tôn mặc dù rất bực bội, phẫn nộ nhưng cũng không dám bày tỏ thái độ đó ra bên ngoài.

Vốn ban đầu hắn định giả dạng làm một người con có hiếu, hy vọng thuyết phục Thái tử phi sớm một chút động thủ giết Lưu Phong. Nhưng hắn lại không ngờ Lưu Phong sớm mang Thái tử phi tới Đông Cung.

Tỉnh táo suy nghĩ lại thật kỹ, Hoàng thái tôn cho dù ngu ngốc hơn đi nữa cũng biết chuyện gì xảy ra.

Rất rõ ràng là bệ hạ đã miễn tội cho Thái tử phi. Nếu không cho dù Lưu Phong có khả năng thông thiên, cũng không có khả năng vượt qua Chân Long Vệ mạnh mẽ cứu người ra.
Hoàng thái tôn lập tức tái mặt. Đừng xem hắn là nửa chủ nhân của Đông Cung, nhưng chỉ cần Thái tử phi nói ra thì tất cả mọi chuyện sẽ đều là vô nghĩa.

Trên dưới Đông Cung, nói cho cùng thì vẫn là do Thái tử phi quyết định. Dù sao, nàng ở đây cũng đã có thời gian gần hai mươi năm.

Hắc Phượng Hoàng cùng hai gã thuộc hạ ngơ ngác nhìn Lưu Phong và Thái tử phi. Trong thời gian ngắn cũng không biết nên làm gì bây giờ?

Rất hiển nhiên, tất cả mọi việc đều ngoài ý liệu của họ.

"Mẫu thân, Hoàng gia gia đã miễn tội cho người rồi sao? Thật tốt quá, thật sự là quá tốt, nhi tử nằm mơ cùng mong người trở về. Mấy ngày nay hài nhi đều trước mặt Hoàng gia gia khóc lóc van xin, cuối cùng đã cảm động được người..."

- Trải qua mấy ngày này Hoàng Thái Tôn có vẻ thành thục hơn một ít, hắn cố nén sự phẫn nộ trong lòng. Trên má sưng đỏ một dấu tay, thật đáng là một người con có hiếu.

"Vậy sao?"

- Thái tử phi cười lạnh một tiếng.

Lưu Phong cũng thầm mắng tên tiểu tử vô sỉ này, rõ ràng là công lao của mình, như thế nào lại trở thành của hắn. Đúng là vô sỉ.

Thái tử phi lạnh lùng quát một tiếng, nói: "Còn không đứng lên cho ta. Người xem ngươi bây giờ giống cái dạng gì rồi..."

- Nhớ tới lựa chọn trước đây của con mình, Thái tử phi trong lòng lửa giận dồn nén lại, khổ mới lớn không thể tả hết. Tất cả hy vọng đều ký thác trên người hắn, thế nhưng hôm nay nàng lại đổi được kết quả là một kẻ phản bội.

"Không thể tha thứ được."

Khuôn mặt Thái tử phi dường như có chút vặn vẹo, quát lớn một tiếng: "Mau đứng lên, nhanh nhanh đi vào "Vô Gian Diện Bích" suy nghĩ lại đi."

Hoàng thái tôn do dự một chút, sau đó hung ác liếc nhìn Lưu Phong một cái, đôi mắt tràn ngập sát khí.

Lưu Phong thầm cười lạnh. Ánh mắt khinh miệt liếc nhìn Hoàng thái tôn một cái, đâu phải là đang nhìn một con người, ánh mắt vô cùng khinh bỉ, ý tứ muốn nói rằng nếu không phục ngươi tới "cắn" ta đi.

Ha ha ha!
"Cút!"
Thái tử phi phẫn nộ quát lớn một tiếng.

Hoàng thái tôn đè cơn phẫn nộ xuống, xoay người bước bước đi.

"Hắc Phượng Hoàng, mang theo người của ngươi chiếu cố thái tôn điện hạ cho tốt."

- Thái tử phi lúc này mới ngẩng đầu lên, coi như không có chuyện gì nói với Hắc Phượng Hoàng.

Hắc Phượng Hoàng cũng không lên tiếng. Yên lặng gật đầu, mang theo hai thuộc hạ đi vào trong tẩm cung.

"Hài tử, thật xin lỗi, ta đã thất thố rồi, hành động vừa rồi của ta có phải là có chút không đúng?"

- Nàng quay đầu nhìn Lưu Phong, Thái tử phi thay đổi hoàn toàn, từ như cọp cái hoàn toàn trở thành một người mềm yếu. Thậm chí có chút giống một con chim nhỏ, có thể thấy được ý tứ trong hành động này.

Không phải là chút, mà là phi thường, phi thường giống cọp cái.

Bất quá lời này Lưu Phong cũng không nói ra, hắn mỉm cười nói: "Điện hạ nói quá lời, kỳ thật ngươi hành động vừa rồi cũng không có gì là không đúng."

"Thật sao?"

- Thái tử phi nghe vậy, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười.

Ngừng một chút, Thái tử phi cất lời mời: "Hài tử, cùng ta vào phòng nói chuyện, ta sẽ dùng nữ nhi hồng thượng đẳng chiêu đãi ngươi."
Tửu năng loạn tính?

Chẳng biết tại sao, nghe nói tới Nữ Nhi Hồng thì Lưu Phong lại nghĩ đến bốn chữ đó.

Sự thật là Lưu Phong cũng không e ngại cùng Thái tử phi phát sinh ra chuyện gì. Mặc dù đây là chiếm tiện nghi mẹ của "Hoàng Thái Tôn", nhưng nói cho cùng hắn cùng thân thể này không có một chút quan hệ huyết thống, cho nên trong lòng hắn cũng không có gì cố kỵ.

Chỉ là cùng một chỗ với một người đàn bà điên, không phù hợp mỹ quan của Lưu Phong cho lắm.

Qua mấy ngày tiếp xúc, hắn càng phát giác người đàn bà này thật đáng sợ.

Như lúc vừa rồi, rõ ràng đang tức giận vô cùng, trong mắt tràn ngập sát khí, nhưng bây giờ này lại trở thành một dáng hiền hòa, chuyển biến cực nhanh. Thật làm người khác kinh ngạc.

Hơn nữa, Lưu Phong chú ý đến một chi tiết có chút bí ẩn, hắn không hiểu được người đàn bà bên cạnh Thái tử phi thật sự là ai, ẩn núp rất kín đáo, ngay cả Lưu Phong cũng không nhìn ra được.

Hắn đang nghĩ, cho dù không có là mình, Thái tử phi cũng có thể thành công thoát khỏi lãnh cung.

Mặc dù suy đoán vậy, nhưng Lưu Phong vẫn không biết vì sao mình lại có ý nghĩ như vậy, hắn thật sự tìm không ra đầu mối.
Như vậy cũng chứng tỏ một điều người đàn bà này rất đáng sợ.

Sau khi đi theo Thái Tử Phi vào căn phòng của nàng, một mùi hương nhàn nhạt truyền đến, bố trí quanh căn phòng rất khác lạ, rất yên tĩnh, khiến cho mười ta cảm giác được sự ấm áp quanh đây.

Có thể thấy được Thái Tử phi là một người rất ưu thích sạch sẽ. Trên chiếc giường lớn màu hồng rất sạch sẽ, không hề nhiễm một hạt bụi nào. Trên đó còn đặt một bộ áo ngủ bằng lụa mỏng.

"Hài tử. Người ngồi đi..."

- Thái tử phi mở miệng, mời Lưu Phong ngồi. Để Lưu Phong ngồi trên giường, còn nàng nhẹ nhàng bước tới. Mang theo bầu Nữ Nhi Hồng đã cất kỹ mười năm.

"Di! Đây là vật gì vậy..."

- Ngồi ở trên chiếc giường gấm, Lưu Phong đột nhiên phát hiện ra một vật màu đen. Đưa tay cầm lên nhìn thì ra, đó chính là một cái nội khố tam giác màu trắng.
Mẹ kiếp, cái này cũng có thể tùy tiện đặt như vậy sao, không phải cố ý hấp dẫn người à?

"Hài tử. Trong tay ngươi là..."

- Ngay khi Lưu Phong chưa kịp buông cái nội khố xuống, Thái tử phi đang bưng theo một bầu rượu tinh sảo đến, liếc mắt một cái đã thấy Lưu Phong trong tay đang cầm cái gì.

"Ngươi. ngươi như thế nào lại cầm của ta..."

- Cảnh tượng như vậy, Thái tử phi quả thật là không có chuẩn bị. Bởi vì cái nội khố căn bản không phải nàng cố ý đặt ở đấy. Tuyệt đối là ngoài ý muốn. Ngay cả muốn hấp dẫn, muốn thăm dò Lưu Phong, Thái tử phi cũng không muốn dùng thủ đoạn như vậy.

Lưu Phong sắc mặt có chút xấu hổ, hắn lắp bắp: "Nó đặt ở đây, ta chỉ vô tình nhặt lên..."

- Hắn buồn bực muốn chết.

Có câu chuyện về sự tò mò con kiến phải chết, hôm nay hắn thật sự tin. Nếu không phải tò mò, hắn như thế lâm vào hoàn cảnh xấu hổ thế này chứ.
Thái tử phi đỏ mặt, cẩn thận nhìn thoáng qua. Trời ạ. Đó là nội khố nàng chưa kịp tẩy rửa trước khi bị nhốt. Còn nhớ, tối hôm đó, nàng còn tự sướng khi mặc nó. Phỏng chừng mặt trước còn lưu lại ít.

Như thế nào còn không bỏ xuống?

"A a. Không có ý gì cả. Thì ra người..."

- Cuối cùng da mặt Lưu Phong vẫn dày hơn, chỉ là hơi xấu hổ một chút. Sớm khôi phục bình thường, hơn nữa còn chủ động đem trả nội khố.
Thái tử phi cúi đầu, vội vàng tiếp nhận nội khố, đem giấu phía dưới chăn.

Trải qua chuyện ngoài ý muốn như vậy, không khí trong phòng trở nên có phần xấu hổ, có chút mập mờ, hai người không biết nên nói chuyện như thế nào.

"Điện hạ, ha ha, kia chính là thiết kế của ta..."

- Sau cả nửa ngày, Lưu Phong mới nói ra được một câu bất ngờ.

"Ân. Ta biết."

- Thái tử phi trả lời lại càng đơn giản.

Bầu không khí giữa hai người lại càng xấu hổ.

"Rượu này quả không tồi."

- Lưu Phong linh cơ vừa chuyển, vội cầm lấy bầu rượu rót một chén, tinh tế ngụm một hớp, mùi vị quả không tồi.

Tâm tình Thái tử phi lúc này bình tĩnh hơn nhiều, chậm rãi ngồi xuống. Ưu nhã ngồi bên cạnh Lưu Phong, cầm lấy bầu rượu rót cho cả hai.

Sau vài chén rượu, sự xấu hổ dần dần tan đi rất nhiều, hai người bắt đầu nói chuyện rất hợp.

Mới đầu, hai người, ngươi nói một câu, ta nói một câu. Bất quá sau đó, tất cả là Lưu Phong nói, còn Thái tử phi thì lắng nghe.

Nghe Lưu Phong nói những chuyện kỳ lạ cổ quái, Thái tử phi thỉnh thoảng lại bật cười vui vẻ, tâm tình trở nên dễ chịu và vui vẻ phi thường.

Nếu không phải Lưu Phong phải trở về, nàng còn không muốn Lưu Phong rời đi, hận không thể bắt hắn cùng nàng nói chuyện thâu đêm.

"Điện hạ, lúc này không còn sớm nữa, ta thật sự phải đi, người yên tâm, sau này ta sẽ thường xuyên đến thăm người."

Thái tử phi gật đầu, nàng nói: "Cám ơn ngươi, cùng ngươi một chỗ ta rất vui vẻ."

Lưu Phong gật đầu đáp ứng.

Đang khi ra đến cửa, Lưu Phong đột nhiên nói: "Điện hạ, thật ra vóc dáng của người, nếu người mặc có đường viền hoa thì sẽ càng thêm hấp dẫn mê người."
Thái tử phi sửng sốt một chút. Không rõ ý tứ của Lưu Phong là gì.

Đến khi nàng trở lại giường, cầm lấy cái nội khố chưa được giặt kia thì mới hiểu ra.

"Thì ra hắn nói về cái nội khố hoa văn này."

- Thái tử phi khóe miệng xuất hiện một tia mập mờ, ý gì chứ? Chẳng lẽ hắn muốn nhìn ta sao?

"Có lẽ sắc dụ của ta sẽ thành công..."

- Nghĩ tới đây, Thái tử phi điên cuồng nở nụ cười. Nàng biết, nếu nắm được hắn trong tay, sau này nàng có cơ hội trở thành chúa tể đế quốc.

Hoàng Thái Tôn phản bội làm cho nàng hiểu được một đạo lý, trên đời này người duy nhất mình có thể tin tưởng là chính mình. Duy nhất có thể dựa dẫm là bản thân mình. Thái tử phi đột nhiên hiểu được thì cảm thấy rất buồn cười, tương lai cùng hạnh phúc của mình là do mình nắm giữ trong tay.

Buồn cười, thật sự rất buồn cười.

Thái tử phi bây giờ thật sự rất hối hận, tốn bao nhiêu tinh hoa cùng tài lực bồi dưỡng một tên phế vật không nói đến, ngay cả sự trung thành cũng không có.

Bây giờ nàng hiểu rõ, nàng hiểu được vận mệnh do mình nắm giữ trong tay. So với việc bồi dưỡng người khác, không bằng chính mình nắm chắc vẫn mệnh của mình.

Ngay lúc này, Thái tử phi lại đột nhiên sinh ra một ý niệm đáng sợ, nàng sẽ trở thành một nữ hoàng.

Nhìn lại lịch sử. Nữ hoàng cũng đã có được mấy người, mặc dù các nàng cuối cùng đều chết không được tốt. Nhưng dù sao cảnh tượng đó cũng rất phong quang, Thái tử phi cũng hiểu được giá trị của các nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận