Hi Du Hoa Tùng

Chương 113: Mật đàm tại Hoàng thành

"Không phải vô sỉ, mà phải nói là cực độ vô sỉ." nhìn Lưu Phong ứng xử như vậy, Vương Bảo Nhi trong lòng bội phục vị đại ca của mình da mặt thật dày. Đương nhiên là tên Trần Đại Niên kia cũng không kém, da mặt của hắn có thể sánh ngang với bức tường thành về độ cứng cũng như độ dày.

Trải qua ba tuần rượu, hai gã Cẩm y vệ giám sát Thanh Trúc bang đã không còn kiên nhẫn được nữa, lập tức dùng ánh mắt nhắc nhở Trần Đại Niên đừng nên quên chính sự.

Trần Đại Niên bắt được tín hiệu của chủ nhân, sắc mặt thay đổi, bật cười nói: "Lưu lão đệ, ca ca hôm nay không có việc gì thì cũng đến đây. Ta đến đây là có việc muốn đề nghị với đệ.

"Mẹ nó, còn muốn đề nghị cái gì, xem hôm nay ta thu thập ngươi đây." Lưu Phong trong đầu hừ lạnh một tiếng, thế nhưng mặt ngoài hắn vẫn vui vẻ, không chút tức giận, bình thản nói:

- Trần lão ca, có việc gì xin cứ nói, nếu ta có thể đáp ứng được nhất định sẽ đáp ứng.

Trần Đại Niên cười nói:

"Lưu lão đệ, chúng ta tại Giang Nam đều muốn kiếm chén cơm. Ngươi mở ra Thiên Thượng Nhân Gian, gần đây phát triển rất nhanh nhưng cũng vì thế mà hất đổ bát cơm của ta."

Trần Đại Niên nói lời này thật ra cũng không giả dối. Lưu Phong mở ra Thiên Thượng Nhân Gian thực sự đã đả kích rất mạnh vào thanh lâu truyền thống. Các thanh lâu khác nếu như trước kia khách rất đông thì sau khi Thiên Thượng Nhân Gian ra đời, lượng khách đã giảm đi rất nhiều. Chỉ còn khoảng 1 phần 3 trước kia. Thanh Trúc bang là dựa vào phí bảo vệ các thanh lâu mà tồn tại. Các thanh lâu này lợi nhuận giảm đương nhiên Thanh Trúc Bang cũng như vậy. Tuy nhiên Thiên Thượng Nhân Gian còn có Tuần phủ đại nhân đứng sau cho nên Trần Đại Niên cũng không dám tới đây gây rối. Bất quá bây giờ đã có Cẩm y vệ chống lưng ở phía sau cho nên hắn mới không cần cố kỵ nữa. Còn về lai lịch của Lưu Phong thì Trần Đại Niên cũng không biết rõ lắm. Cẩm y vệ tuyệt đối không nói rõ cho hắn biết.

"Ta dựa vào bản lĩnh của ta để có cơm ăn, ngươi dựa vào cái gì mà dám phán xét ta?"

Lưu Phong cười lạnh nói:

- Mở cửa hàng buôn bán là dựa vào chân bản lãnh. Bang chủ nói như vậy e không có đạo lý.

Trần Đại Niên cười lớn nói:

- Lưu lão đệ, Trần Đại Niên ta tại Giang Nam cũng có một chút tên tuổi. Còn ngươi là ai, chẳng ai biết đến cả.

Lưu Phong nhẹ nhàng nói:

- Tại hạ không hiểu ý của Trần bang chủ

Trần Đại Niên biến sắc, trầm giọng: "Lưu lão đệ, lời ca ca ngươi không thích nghe. Ngươi là người thông minh, cần gì phải giả ngây giả ngô như vậy?"

"Trần bang chủ, chúng ta vốn không cùng một chí hướng. Cũng bất đồng tuổi tác, ta mới chỉ 18 tuổi mà thôi, không dám nhận ngươi một tiếng ca ca. Nói cho nó vuông thì Thanh Trúc Bang các ngươi hôm nay đã đến đây thì nên phái người ra, bổn công tử sẽ tận lực bồi tiếp, lải nhải làm gì cho lắm lời điếc tai." Lưu Phong giọng nói lạnh như băng nhưng sắc mặt không hề biến đổi.

"Đã như vậy thì ta cũng không dài dòng nữa. Bổn bang chủ hôm nay đến đây muốn cùng công tử hợp tác, kể từ hôm nay Thanh Trúc Bang sẽ phụ trách bảo vệ cho Thiên Thượng Nhân Gian, mỗi tháng Thiên Thượng Nhân Gian trả cho ta hai mươi vạn lượng bạc, chẳng biết công tử có đồng ý hay không?"

Lạy chúa tôi, đây chắc là truyện khôi hài nhất mà ta từng được nghe. Lưu Phong giận dữ nói: "Trần bang chủ, ngươi lớn tuổi rồi nên đầu óc không còn được sáng suốt, nói thật là buồn cười."

Trần Đại Niên nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên hung hãn, mấy tên đại hán sau lưng hắn lập tức nắm chặt trường đao trong tay.

"Trần bang chủ, ngươi lần này tới đây. Nể tình ngươi là người lớn tuổi ta cũng không nỡ để cho ngươi trở về tay không. Vương huynh mau lấy 100 lượng bạc chuyển cho Trần bang chủ, coi như món quà ta tặng hắn."

Vương Bảo Nhi cố nén để khỏi bật ra tiếng cười, bất quá hắn quả thật là sai người mang đến 100 lượng bạc.

Trần Đại Niên trừng mắt nhìn Lưu Phong, nghiến răng nói: "Hảo khí phách!"

Lưu Phong mỉm cười nhìn Trần Đại Niên trả lời: "Cám ơn đã khích lệ."

"Lưu Phong hôm nay ta đến đây là để dạy cho ngươi một bài học." Trần Đại Niên không còn giữ được bình tĩnh nữa, lộ ra nguyên hình.

"Ta biết" Lưu Phong khẽ cười một tiếng nói:

- Ta đã sớm biết ngươi đến đây đã có ý không tốt, thật ra lão thất phu như ngươi biết gì về đạo lý đâu mà đòi giảng giải. Lời nói nói ra cũng như cái rắm thối. Nể tình ngươi cũng là người lớn tuổi, ta cũng không muốn làm khó ngươi, mau mang theo người của ngươi rời khỏi đây đi.

Vương Bảo Nhi vội vàng nói: "Đại ca, không thể để cho bọn chúng đi dễ như vậy được. Chúng tới đây phá hủy rất nhiều đồ vật của chúng ta, phá vỡ việc buôn bán của ta. Chuyện này phải có bồi thường mới được." Nhìn đại sảnh đồ đạc tan hoang, Vương Bảo Nhi bất giác trong lòng cảm thấy xót xa.

Khà, thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này, Lưu Phong quay sang nói với Trần Đại Niên: "Trần bang chủ, ngươi nghe huynh đệ của ta nói chưa? Nếu chưa bồi thường thì không ai có thể rời khỏi đây. Hy vọng các ngươi ngoan ngoãn hợp tác một chút."

Trần Đại Niên vẻ mặt phẫn nộ, đứng lên nhìn Lưu Phong: "Dám trước mặt ta cuồng vọng như vậy thì ngươi là người đầu tiên. Ngươi yên tâm, chúng ta cũng không hề muốn rời khỏi đây đâu. Các huynh đệ, lên."

Trần Đại Niên hô lên một tiếng, đám đại hán sau lưng hắn, sát khí đằng đằng lập tức tiến lên bao vây Lưu Phong cùng đám đệ tử Kim Long bang vào giữa.

Thanh Trúc bang hôm nay đã có sự chuẩn bị cho nên nhân lực so với Kim Long Bang tuyệt đối áp đảo nhưng đám đệ tử Kim Long Bang thì không chút nào lo lắng. Lão đại Hồ An đã nói chỉ cần có công tử ở đây thì cho dù trời có sập xuống cũng không phải sợ.

Lưu Phong thần sắc bình tĩnh, nhìn xung quanh một vòng, sau đó đối diện với Trần Đại Niên nói: "Trần bang chủ, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Ngươi đang tự đào mồ chôn ngươi đấy."

Trần Đại Niên lạnh lẽo nói: "Ngươi vẫn còn mạnh miệng, tình hình bây giờ ngươi hẳn phải thấy rõ là bọn ta đang chiếm thượng phong."

"Chỉ bằng một đám rác rưởi này?" Lưu Phong cười hắc hắc nói:

- Xem ra đầu óc ngươi chắc toàn là đậu hũ.

Trần Đại Niên trừng mắt nhìn hắn, nói như thét: "Láo xược, ngươi hôm nay nhiều lần sỉ nhục bổn bang chủ, đi chết đi."

Lưu Phong khinh thường cười nói:

- Đáng chết là ngươi.

Vừa nói vừa vận khởi chân nguyên linh khí, từ đôi mắt Lưu Phong lập tức bắn ra hai đạo quang mang nhìn Trần Đại Niên như muốn nung chảy hắn, một cỗ khí thể cường đại từ trên người Lưu Phong mênh mông tỏa ra.

Lưu Phong từ từ di chuyển một vòng xung quanh, đi đến đâu đệ tử Thanh Trúc bang dạt ra đến đấy, bọn chúng chỉ cảm thấy một lực lượng vô hình đánh tới, thân thể không tự chủ được, bị đánh bật ra ngoài.

"Còn không cút đi?" Lưu Phong lạnh lùng nhìn Trần Đại Niên, dù sao thì kiếp trước Lưu Phong cũng đã học hết cao trung, hưởng thụ một nền giáo dục rất tốt, trừ phi bất đắc dĩ còn không thì hắn cũng không muốn phải xuống tay giết người.

Trần Đại Niên lúc này bị cặp mắt của Lưu Phong uy hiếp bất giác không tự chủ được lùi lại sau vài bước. Hắn cảm thấy Lưu Phong giống như một tòa núi lớn sừng sững trước mặt vậy, một thứ cảm giác đã rất lâu không thấy lại xuất hiện trong cơ thể hắn. Cảm giác này cứ theo bước chân của Lưu Phong đè mạnh lên người hắn.

"Chạy!" Trần Đại Niên lúc này đã có một quyết định sáng suốt.

"Mau đem 5 vạn lượng bạc ra đây bồi thường thiệt hại cho ta." Vương Bảo Nhi lập tức đứng ra ngăn cản, không cho hắn chạy ra cửa.

Giám sát của Cẩm y vệ thấy Trần Đại Niên hèn nhát bỏ chạy cũng nóng nảy bước lên thấp giọng nói với hắn: "Trần bang chủ, đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng với Bạch đại nhân. Ngươi trở về như vậy làm sao ăn nói với người?"

Trần Đại Niên cười khổ nói: "Vậy không lẽ ngươi muốn toàn bộ chúng ta chết ở đây hay sao?"

Trần Đại Niên cũng hiểu được nếu Lưu Phong muốn đối phó với bọn chúng thì e là không ai có khả năng sống sót. Bằng vào kinh nghiệm bao năm lăn lộn trên giang hồ của hắn mà nhận định thì Lưu Phong chính là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.

Tên Cẩm y vệ chỉ thấy trước mắt hoa lên. Lưu Phong đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, chỉ khẽ vung tay lên, tên Cẩm y vệ đã ngã lăn ra đất. Lưu Phong nhìn Trần Đại Niên nói: "Không cần lo lắng nữa, mau mang tiền ra bồi thường, các ngươi có thể rời khỏi đây."


Trần Đại Niên vội vàng gật đầu, phái tâm phúc trở về lấy ngân phiếu năm vạn lượng giao cho Vương Bảo Nhi, Lưu Phong quả nhiên giữ lời, cũng không làm khó dễ bọn chúng, để cho Thanh Trúc bang an toàn rời khỏi.

Dùng chân đá nhẹ vào tên Cẩm y vệ đang nằm trên mặt đất, Lưu Phong trừng mắt nhìn hắn: "Về nói cho Bạch Thọ biết hắn muốn dở trò quỷ với ta thì không xong đâu. Người của Phượng viên không thể dễ dàng bị khi dễ đâu."

Chuyện xảy ra lần này khiến cho Lưu Phong ý thức được tầm quan trọng của việc mở rộng lực lượng, Nếu muốn không bị người khác uy hiếp thì hắn phải có một lực lượng lớn hơn, mạnh hơn. Kế hoạch đem Thất Tinh kiếm quyết giảng dạy cho đệ tử Kim Long Bang phải nhanh chóng thực hiện.

Lưu Phong nghĩ vậy, lập tức cùng Vương Bảo Nhi, Hồ An, Trương Đại Đầu thảo luận. Trong mười ngày tới sẽ lựa chọn nhân sự, sau đó sẽ tập trung tại phòng tập luyện của Thiên Thượng Nhân Gian tổng bộ, bắt đầu tập luyện.

Trong thời gian này Lưu Phong suy nghĩ, tìm mọi cách để chỉnh sửa Thất Tinh Kiếm Quyết sao cho phù hợp với tố chất của phàm nhân.

Lưu Phong tu luyện Thất Tinh Kiếm Quyết cũng dựa vào nền tảng của Thái Âm Thất Tinh Huyền mà lĩnh hội. Nay truyền lại cho đệ tử Kim Long Bang thì cũng khá khó khăn. Thái Âm Thất Tinh Huyền thì ngay cả mình còn chưa luyện thành công làm sao có thể dạy cho bọn chúng được. Nghĩ vậy hắn quyết định y theo một bộ nội công tâm pháp tại thế tục, dựa vào nền tảng đó phối hợp với bộ kiếm pháp đã được cải tiến của hắn. Mặc dù uy thế giảm đi rất nhiều, nhưng tại phàm nhân giới này cũng được liệt vào dạng lợi hại rồi.

Tử Hư Chân Long Lệnh phát sinh dị tượng, Trương Thiên Sư cũng không dám chậm trễ, vội vàng hội kinh diện kiến thánh thượng.

Trong thượng thư phòng, Hoa Hạ đại đế thân bận hoàng bào, đeo ngọc đái, đầu đội kim quan nạm ngọc, ngồi trên long ỷ nghe nói Trương Thiên Sư có việc quan trọng cần tấu, vội vàng truyền cho hắn vào.

Trương Thiên Sư đi vào thượng thư phòng, thấy Hoa Hạ đại đế sắc mặt hồng nhuận, trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận