Hi Du Hoa Tùng

Chương 881: Lưỡng nữ tranh phu

Á Đương bên này tuy rằng không sợ đám Chân Long Vệ, nhưng lại lo lắng đến Trần Hoàng hậu và Hoàng đế bệ hạ có Sinh Tử kết, cho nên cũng không dám ra tay.

"Phong nhi, có nên thay đổi quần?" Gương mặt Thái tử phi đỏ như trái bồ quân, tuy rằng Lưu Phong đã ngừng vuốt ve nàng nhưng khi Lưu Phong đạt tới đỉnh thì nàng cũng cảm giác được hạ thân mình đã ươn ướt rất nhiều, có chút khó chịu.

"Quên đi, không còn kịp rồi, chúng ta ra xem trước đã" Lưu Phong cúi đầu nhìn lại một chút, tuy rằng bên trong dính hồ, nhưng mà từ bên ngoài cũng không nhận ra.

"Phong nhi, ngươi thực xấu xa, làm cho chỗ đó của người ta cũng ướt" Thái tử phi khẽ gắt mặt đỏ dừ cùng Lưu Phong đi ra.

Hai người sóng vai đi ra ngoài bắt gặp Trần Hoàng hậu vẻ mặt đầy giận dữ đang mắng mỏ.

Khi Hậu nhìn thấy ráng hồng trên mặt Thái tử phi nhất thời liền tức giận không thôi. Là nữ nhân thì đều biết là chuyện gì đã xảy ra, nàng suy đoán rằng hai người nhất định đã làm chuyện đó.

"Không biết xấu hổ!"

Trần Hoàng hậu hừ một tiếng: "Thái tử phi, thân là người đứng đầu Đông cung, không ngờ ngươi dâm loạn cung đình thì phải chịu tội gì? Bản cung là người đứng đầu lục cung, hôm nay nhất định phải chỉnh đốn phép tắc hậu cung".

"Ngươi nói cái gì? Ai dâm loạn hậu cung vậy. Hoàng hậu, tuy rằng ngươi tay cầm phượng ấn đứng đầu lục cung, nhưng cũng không có thể tùy ý nói xấu bản cung." Hoàng hậu tuy rằng vị thế cao, nhưng Thái tử phi cũng không phải quả hồng mềm. Ngươi nghĩ muốn bóp thì bóp a. Lúc trước khi Trần Hoàng hậu chưa cầm quyền thì chốn hậu cung là nơi do Thái tử phi định đoạt.

"Hoàng hậu, người rốt cuộc định làm gì? Đừng gây náo loạn, nơi đây không chào đón người. Mời người rời đi" Lưu Phong trầm giọng nói: "Sự nhẫn nại của ta là có hạn, ta hy vọng người đừng khiêu khích ta quá mức".

"Các ngươi đều đi ra ngoài !" Trần Hoàng hậu thấy sát khí trong mắt Lưu Phong lập tức liền mềm mỏng đi rất nhiều bèn hạ lệnh cho toàn bộ đám Chân Long Vệ phía sau đi ra ngoài.

"Á Đương, các ngươi cũng lui ra" Hậu cung phát sinh chuyện như vậy có thể nói là điều chưa từng thấy. Thái tử phi cũng biết đúng mực, tự nhiên không làm chuyện diễn tuồng cho nô tài xem.

Á Đương biết có Lưu Phong thì trên đời này không ai có thể đả thương được chủ tử của mình nên vội vàng lui ra ngoài.

Đợi cho đám nô tài thuộc hạ đều tránh ra. Trần Hoàng hậu đi tới ôm cánh tay Lưu Phong giống như định thị uy với Thái tử phi: "Điềm nhi, Vương gia là của ta. Ngươi đừng nghĩ cướp Vương gia từ tay ta. Ngươi còn không biết ta cùng Vương gia kỳ thật đã sớm có quan hệ phu thê. Lần trước Vương gia còn khen ngợi công phu của ta rất được."

Lời này vừa nói ra, gương mặt của Thái tử phi đang hơi đỏ ửng lập tức tái đi, đôi mắt xinh đẹp quay sang Lưu Phong hiển nhiên là muốn hỏi sự tình đúng hay sai.

Lập tức Lưu Phong có vẻ hơi xấu hổ. Mặc dù trong lời của Trần Hoàng hậu có chút khoa trương, nhưng sự thực là hắn cùng mụ dâm đãng kia đích thực đã phát sinh quan hệ. Hơn nữa lần đó cảm giác cũng không tồi.

"Hừ!" Thái tử phi thấy Lưu Phong không chịu giải thích thì trong lòng đã khẳng định sự tình là có thật. Sắc mặt lập tức tái đi không ít. Lưu Phong có rất nhiều nữ nhân là sự thật, nhưng mà Trần Hoàng hậu và nàng đang đối đầu. Chỉ là nữ nhân không biết liêm sỉ làm sao lại lôi kéo được hắn vào vòng quan hệ.

Trần Hoàng hậu thấy Thái tử phi tái mặt thì càng đắc ý, tựa như con chim nhỏ nép sát vào người rồi ôm chặt lấy Lưu Phong rồi thỏa mãn nhìn Thái tử phi với vẻ mặt đầy khiêu khích.

Lưu Phong thực sự buồn bực, mụ lẳng lơ này hành động thật sự làm cho người ta khó có thể tưởng tượng. Tốt xấu gì cũng là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, làm sao lại có thể nói năng không thèm biết đến liêm sỉ. Tố chất a, tố chất quá thấp.

"Tránh ra!"

Lưu Phong đầy giận dữ đẩy mụ dâm đãng ra rồi sang đứng bên cạnh Thái tử phi cũng đang tức giận.

Cử chỉ này lập tức liền được Thái tử phi tán thưởng, vẻ giận dữ trên mặt cũng đã giảm đi rất nhiều. Ngược lại nàng đắc ý nhìn Trần Hoàng hậu cười nói: "Hừ, còn tự coi mình là tình nhân".

"Hoàng hậu, ngươi thân là đứng đầu lục cung không ngờ lại cùng gian phu làm việc không phải, còn trâng tráo khoe khoang ở trước mặt ta, cẩn thận ta báo với bệ hạ?" Thái tử phi nói thật chính nghĩa.

Gian phu? Đó không phải là ta sao? Lưu Phong có chút buồn bực, đã biết rõ chuyện rối ren này của mình thì phải chọn ai chọc tức ai, không thể lấy lòng cả hai bên được.

"Cái kia." Thái tử phi dường như cũng cảm thấy được trong lời nói của mình có chút vấn đề, vội vàng xin lỗi.

"Hừ, Điềm nhi, ta nói cho ngươi hay, đấu với ta thì ngươi còn kém xa lắm. Hiện tại ngay cả bệ hạ đều không quản được ta thì ngươi có coi là gì" Trần Hoàng hậu ỷ vào Sinh Tử kết nên căn bản không coi Thái tử phi ra gì.

"Hoàng hậu, nếu người lại làm loạn nữa thì đừng trách ta vô tình. Mặt khác ta cũng nói cho người vị tất Sinh Tử kết không thể nào giải được." Lưu Phong quyết tâm nhờ di nương nghiên cứu cách giải Sinh Tử kết. Hiện giờ mụ lẳng lơ này thực sự quá ngang ngược rồi.

Vừa nghe Lưu Phong nói như vậy thì Trần Hoàng hậu lập tức liền hoảng sợ. Hiện giờ nàng dựa vào Sinh Tử kết, vạn nhất Sinh Tử kết bị phá giải thì nàng liền xong đời.

Bình tĩnh lại một chút nàng thản nhiên cười cười: "Vương gia, ngươi đừng dọa ta, ngoại trừ tiên nhân xuống trần nếu không trong tu chân giới không ai có thể giải được Sinh Tử kết".

Tiên nhân? Thu Sương tuy rằng không phải là tiên nhân, nhưng so với tiên nhân thì thủ đoạn còn lợi hại hơn. Lưu Phong khinh thường nói: "Vậy nàng cứ chờ coi."

"Ngươi. Vương gia một ngày vợ chồng trăm ngày ân tình, ngươi thật sự đã tuyệt tình vậy sao?" Gương mặt Trần Hoàng hậu tái đi, trong đôi mắt tràn đầy nỗi oán hận và tức giận.

"Phong nhi, làm sao lại vô cớ trêu chọc đồ quái đản như vậy." Nghe thấy Hậu nói cái gì mà trăm ngày ân tình thì Thái tử phi lập tức mất hứng, không ngừng hạ giọng nói thầm.

Trần Hoàng hậu cũng không phải là người bình thường. Tuy âm thanh của Thái tử phi có nhỏ nhưng nàng đều nghe thấy được bèn nổi giận tức khắc mà mắng: "Ngươi nói gì vậy? Ngươi là đồ quái đản gì? Hừ, cho dù nói như thế nào, ta cùng Vương gia cũng từng có quan hệ phu thê thật sự, ngươi có không?"

Có không? Thái tử phi khẽ cau mày, chính mình cùng Lưu Phong từng có chút mờ ám, nhưng lại chưa có quan hệ thực sự.

Thấy Thái tử phi không nói nửa lời thì Trần Hoàng hậu càng đắc ý bèn cười: "Chỉ biết ngươi còn không có. Định tranh nam nhân với ta thì ngươi còn kém xa lắm".

"Không biết xấu hổ. Ngươi thân là quốc mẫu, là mẫu nghi thiên hạ. Có thể làm chuyện xấu xa như vậy, thật sự là dâm phụ không biết xấu hổ" Chịu không nổi thì đành phải chửi rủa.

Tuy nhiên mắng như thế thì cũng là rủa Lưu Phong. Ai bảo người cùng mụ dâm đãng làm chuyện đó chính là Lưu Phong cơ chứ.

"Hoàng hậu, bây giờ thì nàng đi đi, nếu không đừng trách ta không khách khí." Lưu Phong lại một lần nữa hạ lệnh tiễn khách. Nếu cứ để hai nữ nhân tiếp tục ầm ĩ nữa thì có trời mới biết liệu có phát sinh chuyện gì hay không.

Ánh mắt Lưu Phong đầy vẻ hung ác trong đó còn có cả sát khí, hắn oán hận nói: "Nơi này không phải Phượng Nghi cung, mời người rời đi. Ta lặp lại lần cuối cùng".

Vừa nghe Lưu Phong nói như vậy, trong lòng Thái tử phi dường như được uống mật ngọt bèn đắc ý cười cười phụ họa theo: "Hoàng hậu. Mời người rời đi, Đông cung không chào đón người."

"Hảo. Hảo, ta đi, ta đi cho đối cẩu nam nữ các ngươi toại nguyện. Nhưng mà các ngươi trước đừng đắc ý quá sớm. Sớm hay muộn ta sẽ cho các ngươi hối hận" Nàng pha chút thâm ý liếc nhìn Lưu Phong rồi căm hận nói: "Vương gia. Ngươi đã không nhớ tình cũ thì đừng trách ta vô tình. Ngươi làm ta nhục nhã thì sớm hay muộn ta sẽ hoàn trả gấp đôi".

Lưu Phong khinh thường cười cười: "Nàng đánh giá mình quá cao rồi đó".

"Hừ!"

Trần Hoàng hậu năm lần bảy lượt bị Lưu Phong cự tuyệt, cuối cùng cũng cảm thấy không nên cố nữa. Nàng phẩy tay áo căm giận rời đi, trong đôi mắt cũng tràn đầy nỗi oán hận vô tận.

Trần Hoàng hậu đi rồi thì Lưu Phong cùng Thái tử phi cũng không còn lòng dạ nào nữa, tâm trạng tốt đẹp đã bị phá rồi. Giờ cũng không còn sớm nên để tránh phức tạp mà Lưu Phong chuẩn bị ra về.

Trước khi đi, Thái tử phi giang hai tay ôm hôn giã biệt với Lưu Phong.

Tay Lưu Phong lại nhân cơ hội bóp ngực nữ nhân một trận nữa. Thật non mềm trắng mịn, thật sự là cực phẩm a.

"Phong nhi, sau này nhớ thường xuyên đến thăm ta a, trong lòng người ta mỗi ngày đều nhớ tới ngươi" Thái tử phi lưu luyến không nỡ rừi xa Lưu Phong lại cẩn thận dặn dò.

Lưu Phong cười hắc hắc, nhẹ nhàng nắn bóp ngực nữ nhân rồi hứa hẹn: "Điềm nhi, nàng cứ yên tâm đi. Nàng không nói thì ta cũng sẽ thường xuyên đến".

"Ân, ngươi nghĩ như vậy thì ta an tâm. Được rồi, lần sau. Lần sau ta cho ngươi lộng ta." Thái tử phi ngày thường hừng hực mạnh mẽ như vậy, hôm nay lúc nói những lời này cũng là phải cố rất nhiều để lấy dũng khí. Vẻ mặt có chút ngượng nghịu tựa như một thiếu nữ hoài xuân.

Sau vài ngày, Lưu Phong thu lượm từ các nơi cũng đủ chứng cớ cho thấy chuyện mình gặp là do đám người quốc cữu bố trí. Vì thế, hắn lập chiết tử tấu trình lên bệ hạ thỉnh cầu nghiêm trị xử lý để trả lại công đạo cho hắn.

Trên thực tế lão Hoàng đế cũng đang chờ chiết tử của Lưu Phong trình tấu.
Lão cũng muốn sớm chấm dứt sự việc giải quyết xong cho Lưu Phong, để cho hắn an tâm đi xây Tế Thiên tháp. Vẫn là câu nói kia, xây Tế Thiên tháp là cái thứ nhất trong cái thứ nhất. Ngàn vạn lần không thể có sai sót.

Lưu Phong thấy đàng sau chuyện tình đã có rất nhiều Hoàng tộc ra mặt cầu xin cho đám quốc cữu, nhưng mà lão Hoàng đế thì một chút cũng không nhân nhượng.

Tuy rằng Lưu Phong không bị gì, nhưng tính chất sự việc như vậy thật sự là rất tệ hại, quá ngạo mạn. Không nghiêm trị thì không thể hiện được sự uy nghiêm của thiên tử. Không nghiêm trị thì không có cách nào khác để trả lại công đạo cho Lưu Phong.

Nếu đúng sự thật thì trong lòng lão Hoàng đế, đừng nói là một quốc cữu, ngay cả là giết sạch đám Hoàng tộc thì có sao. Chỉ cần có thể trường sinh bất lão, Hoa Hạ đế quốc sẽ tồn tại muôn đời. Trong bao năm tháng trường sinh đó thì lão hoàn toàn có thể tự mình tạo ra vô số Hoàng tộc.

Hôm nay vừa mới đến buổi đại triều, lão Hoàng đế quyết định trong trường hợp long trọng như vậy mà nghiêm túc xử lý vụ án Lưu Phong bị mưu sát.

Dựa theo ý của lão Hoàng đế là đem đám quốc cữu biếm làm thứ dân, sau đó đày ra biên ải mặc áo nô lệ thì vẫn còn chưa đủ.

Bên dưới lại có một đám đại thần đều nhao nhao cầu xin cho quốc cữu. Hơn nữa đám đại thần này hơn phân nửa đều là bộ phận luôn giữ trung lập.

Chuyện như vậy cũng làm lão Hoàng đế bất ngờ.

"Thì ra nhân phẩm của quốc cữu cũng không tệ?" Lão Hoàng đế không vui. Đám đại thần đều là thần tử mình coi trọng a, như thế nào lại xuất hiện chuyện như vậy.

"Hừ !"

Lão Hoàng đế nặng nề nhìn đám quần thần, lạnh nhạt theo dõi vẻ mặt bọn họ còn miệng thì trễ ra. Lão suy nghĩ đám ngu xuẩn này hay là hôm nay đều ăn nhầm thuốc rồi.

Lão Hoàng đế nhíu nhíu mày. Được một nửa Hoàng tộc cầu xin, lại có nhiều đại thần cầu xin như vậy, chẳng biết nhân duyên quốc cữu trở nên tốt như vậy từ khi nào. Lão chơi bời lêu lổng, cũng không làm chính sự gì lại càng không có giao tiếp gì, hôm nay làm sao vậy?

"Bệ hạ, thỉnh người suy xét lại a." Một gã quan viên lại cầu xin cho quốc cữu.

Lão Hoàng đế đột nhiên bừng tỉnh, mới phát hiện chính mình vừa thất thần nên hơi ngẩng đầu. Lão nhìn thoáng qua quan viên kia trầm quát một tiếng: "Xét lại, trẫm suy xét lại cái gì?"

Kẻ quỳ phía dưới chính là Ngự Sử Chung Văn. Vị Ngự Sử đại nhân này tuổi đã cao. Từ trước đến nay đều là người ủng hộ trung thành của lão Hoàng đế. Hơn nữa vẫn có tiếng là cương trực, tham quan bị lão buộc tội hạ ngục cũng không phải là số ít. Nói thật, đối với một vị đại thần như vậy thì trong lòng lão Hoàng đế vẫn đánh giá cao.

Lưu Phong mắt thấy đám đại thần cầu xin cho quốc cữu cũng nhíu mày. Hắn và lão Hoàng đế như nhau, đều cảm thấy có chút kỳ quái với sự việc hôm nay.
Thông thường thì đám đang cầu xin cho quốc cữu đại bộ phận đều là người ủng hộ trung thành của bệ hạ, không đáng a.

"Chẳng lẽ. Chẳng lẽ việc này và lão cáo già Tĩnh Vương gia kia có liên quan?" Đột nhiên trong đầu Lưu Phong hiện ra một ý tưởng mạnh dạn như vậy trong đầu.

Chỉ nghĩ như vậy cũng làm Lưu Phong phát sợ rồi.

Nếu nói hắn phỏng đoán đúng, như vậy có thể nói lên một vấn đề thực nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng. Cái gọi là người ủng hộ trung thành của bệ hạ cũng có thể là vây cánh của lão cáo già Tĩnh Vương gia kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận