Hi Du Hoa Tùng

Chương 440: Đều là diễn kịch

Lưu Phong cười lớn một tiếng, nói: "Ha ha, thật nực cười. Hai mươi năm qua, ngươi có coi ta ra gì trong mắt ngươi không? Chính ngươi đã như vậy, dựa vào cớ gì mà muốn ta tôn trọng ngươi?"

Hắc y nữ tử âm thầm cười lạnh, thưởng thức cuộc biểu diễn vụng về giữa hai "Mẫu tử", nhưng trong mắt lại hiện lên một nét tiếu ý.

Nữ nhân đều rất mẫn cảm, đặc biệt là với tình cảm nam nữ thì lại càng mẫn cảm. Nàng từ hành động của Thái tử phi đã rút ra được một kết luận, nữ nhân điên cuồng này vẫn còn dư tình đối với Thái tử. Những gì đã đánh mất đi thì mới biết được giá trị trân quý của nó. Bất kể là lúc trước hay sau này, tóm lại Thái tử phi đều không thể đe dọa địa vị của mình trong lòng chủ công được.

Ngay cả khi Chủ công đối với ả còn có chút tình cảm, thì hắn tuyệt đối không thể dung thứ cho một người đàn bà đã phản bội mình.

Mà biểu hiện của Thái tử phi hôm nay đối với Thái tử vẫn còn tình cũ, không thể nghi ngờ chính là đã phản bội Chủ công.

Thái tử phi cười thống khổ: "Hài tử, nói cho ta biết, ta phải làm sao thì ngươi mới tha thứ cho những lỗi lầm trước đây của ta?"

Yêu càng sâu, hận càng nhiều. Thái tử phi có thể cảm thấy rõ ràng hận ý mãnh liệt của Lưu Phong đối với nàng. Có hận nhiều thì cũng yêu nhiều. Nàng biết chắc chắn trong lòng Lưu Phong vẫn còn tình cảm đối với mẫu thân của mình. Vì thế nàng càng không muốn bỏ qua cơ hội để cảm hóa Lưu Phong.

Lưu Phong mấp máy môi, định mở miệng trả lời mà không biết nói sao cho đúng.

Trong ký ức mà Chu Phong để lại cho hắn, tuyệt không hề có sự tha thứ cho Thái tử phi, chỉ có cừu hận.

Thái tử phi thần tình cô độc, liếc nhìn Lưu Phong đầy thâm ý, đi tới bên cạnh cửa điện, đứng trên thềm đá, nhìn ra bóng đêm yên tĩnh xung quanh.

Một lúc lâu sau, Thái tử phi nhẹ nhàng xoay người lại, thở dài một tiếng, nói:

"Xin lỗi, là ta quá vội vàng. Thực ra có thể nhìn thấy con còn sống trên đời là ta đã mãn nguyện lắm rồi."

Một trận gió mát thổi tới, bóng hình đơn bạc của Thái tử phi khẽ lay động. Bộ dáng kiều nhược như vậy, lại thêm vẻ mặt bi ai đau khổ của nàng làm lòng người nổi lên một trận thương xót. Tiếc rằng chỉ có vài người biết, đằng sau dáng vẻ kiều nhược như vậy lại là một nữ tử tàn nhẫn, độc ác.

Lưu Phong không nói gì, chỉ đành cười khổ.

Quả thật, hắn cũng không biết nên nói gì nữa.

Thực sự, diễn xuất của Thái tử phi quá đạt. Nếu đổi lại là người khác, nói không chừng đã bị cảm hóa rồi.

"Điện hạ, tước gia, hai người cứ nói chuyện đi, ta ra ngoài xem sao."

Hắc y nữ tử đột nhiên đi đến, cung kính nói với hai người. Nhiệm vụ của hắc y nữ nhân chính là quan sát biểu hiện của Lưu Phong. Hôm nay mục đích đã đạt được cũng không cần phải tiếp tục ở lại chỗ này xem biểu diễn của Thái tử phi.

"Hài tử, những năm nay ngươi sống thế nào? Có thể kể cho ta nghe được không?"

Thái tử phi chậm rãi tiến về phía trước, thần sắc lộ vẻ vui mừng.

Lưu Phong lần này cũng không nhạo báng Thái tử phi, chỉ lãnh đạm nói: "Các vị sư tôn đối với ta rất tốt."

Thái tử phi nao nao, trong nhãn tình mê người hiện lên một tia mừng rỡ, vội vàng nói:

"Hài tử, nếu có dịp, ta muốn gặp mặt các vị sư tôn của con, muốn tới trước mặt họ nói một tiếng cảm ơn."

Lưu Phong cười lạnh:

"Cũng chẳng cần phải thế đâu. E rằng các vị sư tôn trên núi cũng không muốn gặp ngươi. Nhưng lẽ ra ngươi hẳn đã gặp qua bốn vị sư tôn rồi chứ." Phượng viên và Đông Cung có thể nói chính là liên minh chiến lược của nhau. Tự nhiên là các nàng phải quen biết nhau chứ.

Thái tử phi trầm mặc một hồi, vội vàng hỏi: "Hài tử, các vị sư tôn của con đều biết thân phận thật sự của con sao?"

Thái tử phi đột nhiên sợ hãi. Nàng đang suy nghĩ nếu Phượng viên khi biết được thân phận thật sự của Lưu Phong, liệu có ủng hộ ngược lại không? Nếu là thật, thì thế lực của Đông Cung sẽ suy yếu đi rất nhiều.

"Không được, nhất định phải cảm hóa được nó."

Nghĩ đến đó, đôi mắt của Thái tử phi trở nên ôn nhu, chậm rãi nói:

"Hài tử, trước mắt thân phận của con tốt nhất là giữ bí mật. Càng ít người biết càng tốt. Ngươi biết tại sao không?"

Lưu Phong gật đầu đồng ý: "Ừm, ta biết."

"Hài tử, con có thể cho ta một cơ hội chuộc lại lỗi lầm không?"

Thái tử phi đột nhiên tha thiết nói.
Lưu Phong mấp máy môi, ý vị thâm sâu nói: "Có một số việc ta còn chưa rõ ràng, cho nên ta không thể cho ngươi một lời hứa hẹn nào được."

Thái tử phi có chút thất vọng, quay người lại, mỹ mâu nhìn chằm chằm vào Lưu Phong, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ đợi."

Lưu Phong bị ánh mắt của Thái tử phi làm cho mất tự nhiên, trầm mặc hồi lâu rồi mới chậm rãi nói:

"Nếu không còn việc gì nữa, ta nghĩ đã đến lúc ta phải về."

Thái tử phi nao nao, gương mặt cay đắng:

"Hài tử, chúng ta phân tán nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới gặp lại. Chẳng lẽ ngươi không ở bên ta lâu hơn một chút được sao?"

Lưu Phong nhìn thật sâu vào mắt Thái tử phi, nói: "Ngươi hiểu như vậy có ý gì hay ho? Xa cách thì cũng đã xa cách 20 năm rồi. Vậy một chút thời gian nhỏ bé này có là cái gì đâu?"
Thái tử phi nghe xong câu nói này thì trầm mặc hồi lâu, sau đó nhẹ giọng nói:

"Hài tử, ta biết trong lòng con vẫn căm hận mẫu thân, nhưng hãy tin ta, ta rất yêu quý con, từ trước đến nay ta không hề làm ra việc gì có lỗi với con. Có một số việc, sự thật không phải như con đã thấy. Đôi khi chính mắt chúng ta lại đánh lừa chúng ta."

"Im miệng, ngươi không có tư cách nhắc đến hai từ mẫu thân thiêng liêng trước mặt ta" Lưu Phong ghê tởm nói.

Thái tử phi sửng sốt, nhưng rồi sau đó lại tự cười chế giễu mình:

"Không sai, là ta không có tư cách đó. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định làm một mẫu thân tốt."

"Chỉ mong là như thế" Lưu Phong thở dài một tiếng, xoay người muốn đi.

"Đợi đã" Thái tử phi gọi giật lại, nói:

"Người cần đi là ta. Cô cô của con một lát nữa sẽ trở về. Nàng nhờ ta chuyển lời cho con, muốn cùng con nói chuyện."

"Ồ !" Lưu Phong ứng tiếng, quay người lại, không hề liếc nhìn Thái tử phi.

Trong mắt Thái tử phi bắn ra vài tia nộ ý, âm thầm cười lạnh, đi tới trước mặt Lưu Phong, lạnh nhạt nói:

"Hài tử, mong rằng lần sau gặp mặt sẽ không như lần này nữa."

Lưu Phong nhíu nhíu mày, vẫn im lặng như trước.

Thái tử phi cười khổ, chuyển thân rời đi, thần tình cô đơn. Tất nhiên tia hàn quang kia Lưu Phong cũng không hề thấy được.


Sau khi tiễn xong "Mẫu thân", Lưu Phong chuẩn bị đối mặt với Ân Quý phi.
So với Thái tử phi, bây giờ Lưu Phong càng sợ nhìn thấy Ân quý phi. Làm cái việc vô sỉ với một người đàn bà là cô cô của thê tử, thật là. Hắn chẳng biết tương lai sẽ làm thế nào đối mặt với Ân Tố Tố và ông bố vợ Ân Nguyên Đạo nữa, càng không biết đêm nay phải đối mặt thế nào với Ân Quý phi.

Nơi cực bắc Đông Hải là một khu hải đảo có diện tích rất lớn. Trên đảo có một ngọn núi nguy nga hùng vĩ, được người sống trên đảo gọi là Thánh Sơn.
Thánh Sơn rộng lớn vô cùng, núi cao gió lớn, nếu không phải là người biết bay, thì người bình thường tuyệt không dám leo lên. Giờ phút này, trên ngọn cao nhất của Thánh Sơn, một Bạch phát lão giả thân hình cao lớn, thần thái uy nghiêm, toàn thân cuồn cuộn hắc khí, chầm chậm di chuyển từ trong ra ngoài.

Xung quanh một tầng hắc sắc khí tức cực kỳ khó chịu lan tỏa.

Lão giả ngồi trên đỉnh núi, phía dưới là một bộ hắc sắc bát quái đồ. Tử khí bao la và thi khí điên cuồng đều do bát quái đồ này tụ tập đến, chậm rãi tập trung trên thân thể lão, rồi dần dần tiến nhập vào trong cơ thế, làm thân tâm hắn cảm thấy dễ chịu, tăng cường thêm tu vi, cải tạo lại thân thể hắn.

Đã hơn nửa tháng, lão liên tục hấp thu tử khí của trời đất mà vẫn chưa ngừng lại.

Cách lão phía sau không xa là một gã nam tử trẻ tuổi đang khẩn trương nhìn lão, vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ.
Vào giữa đêm, khi trăng đã nhô lên cao, nguyệt quang mang theo huyết khí nồng nặc được bát quái đồ dẫn động đến, chiếu thẳng lên đầu lão già, chỉ còn nhìn thấy khuôn mặt già nua của lão. Cơ thể lão rung nhè nhẹ, quanh thân một bầu huyết sắc nguyệt quang cuồn cuộn lưu động không ngừng hội tụ về đỉnh đầu.

Sau khoảng một tuần hương, khắp người lão đầu phủ toàn huyết sắc, tựa hồ tử khí khắp nhân gian đều tụ tập về người lão đầu.

Rất nhanh sau đó, khối huyết sắc tử khí đã bị lão luyện hóa, ngưng tụ thành một huyết sắc quang cầu, trong quang cầu tản mát một luồng năng lượng vô tận.
Vào thời điểm đó, lão đầu liền mở miệng ra, nuốt luôn quang cầu.

Ngay lúc đó, trên thân thể lão xuất hiện một đạo huyết quang. Đồng thời, tử khí cường đại cùng quang cầu bắt đầu lưu động quanh kinh mạch của lão, làm thân thể hư nhược của lão cảm thấy dễ chịu.

Thời gian vô thanh vô tức trôi qua, lão giả lặp lại quá trình đó vài lần. Thấm thoát đã qua 10 ngày, lão mới ngừng hấp thu tử khí, toàn thân lóe lên huyết ngọc quang hoa.

Mặt trời dần ngả về phía tây, ngồi trên đỉnh núi, giờ phút này lão giả cũng chậm rãi mở mắt. Tử khí, tà khí xung quanh nhất thời xoay tròn tạo thành một cột trụ, theo khí thế toàn thân mà cuốn lên, đột ngột hóa thành một huyết hồng quang trụ bắn thẳng lên trời cao.

Vào lúc đó, những người cư ngụ tại Thánh Sơn từ sâu trong nội tâm đều cảm ứng được một cỗ tử vong. Ngay cả nam tử trẻ tuổi đứng sau lão giả cũng cảm thấy từng trận khiếp sợ.
Huyết quang trên bầu trời lóe lên rồi dần dần biến mất.

Theo đó, cảm giác sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết của mọi người cũng dần dần tan biến.

Tại thánh điện, một lão giả tóc bạc bỗng nhíu mày tự nói:

"Chẳng lẽ là Bất tử tà khí?"

Lão giả mỉm cười đứng dậy, trên khuôn mặt già nua lộ vẻ tiếu ý, chỉ là con mắt đỏ như máu khiến người rùng mình.

"Viêm Chánh, là ngươi sao?" Lão giả không hề quay đầu lại, mà lạnh nhạt hỏi một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận