Hi Du Hoa Tùng

Chương 538: Cường đạo tại Hoan Hỉ Lâu

Hoàng Thái Tôn lạnh nhạt cười:

"Mẫu thân đại nhân không cần lo lắng, người đó không phải thích khách. Hắn có lẽ là bằng hữu của chúng ta."

"Bằng hữu?" Thái Tử Phi có chút nghi hoặc.

"Mẫu thân đại nhân, người nói cho con biết, con bây giờ có bản lãnh làm hoàng đế hay không?"

Thái Tử Phi suy nghĩ một chút thấp giọng cười nói: "Đương nhiên, con là trưởng tôn, vị trí hoàng đế trong tương lai tự nhiên là của con rồi."

"Có đúng vậy không? Nhưng mà có người nói cho con là con không có đủ năng lực."

Lời nói của người thần bí vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai hoàng Thái Tôn.

"Con đừng nghe người ta nói bậy, ngươi là trưởng tôn, ngôi vị hoàng đế trong tương lai tự nhiên chắc chắn thuộc về con rồi" Thái Tử Phi khoan tâm cười nói.

"Được rồi, con không muốn nghe lời này nữa" Hoàng Thái Tôn có chút tức giận:

"Mẫu thân đại nhân, người không biết là con bây giờ rất vô dụng sao, đều là do một tay người tạo ra cả đấy. Từ nhỏ đến lớn, mọi việc gì cũng đều theo sự an bài của mẫu thân, sự tình gì người cũng xử lý, con cả ngày không cần lo nghĩ gì, chuyện duy nhất có thể làm là ăn uống, đàm điếm. Người nọ nói không sai, cho dù hoàng gia gia có trao ngôi vị hoàng đế cho con, con cũng không còn mệnh hưởng thụ."

"Từ hôm nay trở đi, con muốn học đế vương chi đạo, mọi chuyện trong Đông Cung, con sẽ xử lý một nửa, xin thỉnh mẫu thân đại nhân chấp thuận cho." Hoàng Thái Tôn mặc dù đang thỉnh cầu, nhưng mà ngữ khí lại rất cương quyết.

Thái tử Phi nao nao, lập tức cười nói:

"Con có suy nghĩ như vậy, ta cũng rất là cao hứng. Nhưng mà có một số việc, cần phải từ từ, phải có thời gian."

"Người vẫn còn lo lắng về con à?" Hoàng Thái Tôn mặt mày ủ dột, sắc mặt có chút hờn giận.

Thái Tử Phi điềm nhiên nhìn nhi tử của mình, ánh mắt bình tĩnh nói:

"Triệt nhi, kỳ thật ngươi căn bản không cần lo lắng quá, chuyện ngươi nghĩ không có phức tạp như thế đâu. Ta cũng là con, con cũng là ta. Tương lai con đăng cơ ngôi vị hoàng đế, ta là mẹ cũng âm thầm ủng hộ con. Con không cần quá sức lao lực như thế, ta không muốn con quá mệt mỏi."

"Nghe ta đi, tóm lại sẽ không sai đâu" Thái Tử Phi ôn nhu nói: "Ta là mẫu thân của con, ta chẳng lẽ lại hại con sao?"

Hoàng Thái Tôn chu miệng muốn nói gì đó, nhưng mà cuối cùng cũng không nói ra.

"Triệt nhi, vừa rồi ngươi bị hoảng sợ, hay là về nghỉ ngơi trước đi. Hỉ Lai, mặc quần áo vào, bồi tiếp thái tôn nghỉ ngơi."

Thái Tử Phi xoay người lại, trừng mắt liếc hỉ lai một cái rồi nói.

Hỉ Lai không dám chần chừ, vội vàng mặc quần áo, cùng đi với Hoàng Thái Tôn.

Một lát sau, Hắc Phượng Hoàng sau khi truy kích thần bí nhân đã quay về.

"Thế nào? Có tra ra là ai hay không?" Thái tử Phi vội vàng hỏi.

Hắc Phượng Hoàng lắc đầu nói: "Người đó tu vi cao hơn ta, ta không có đuổi kịp. Bất quá ta phỏng chừng người này cũng không có ác ý, nếu không trước khi chúng ta đến, hắn ngàn vạn lần có thể giết chết hoàng thái tôn điện hạ rồi"

"Không sa, người này không hẳn là địch nhân của chúng ta, hắn là ai mà lại cảnh tỉnh Hoàng Thái Tôn" Thái Tử Phi nói một câu đầy thâm ý:

"Hôm nay ta mới biết được mấy năm nay ta đối với Thái Tôn đã quá phóng túng rồi. Từ nay sẽ đối với hắn nghiêm khắc một chút. Còn như vậy nữa, nói không chừng sẽ có người bị đả kích."

Hắc Phượng Hoàng trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, cười nói: "Điện hạ tựa hồ có ẩn ý gì."

Thái Tử Phi hừ lạnh một tiếng:

"Ta nói cái gì, ngươi hẳn đã rõ ràng rồi."

Dừng lại một chút, Thái Tử Phi tiếp tục nói: "Hắn có định gặp ta không."

"Nhất định."

Hắc Phượng Hoàng hướng nhìn tứ phía, lập tức thấp giọng nói: "Tháng sau, ngày mười lăm, địa điểm gặp mặt cụ thể ta sẽ thông báo sau."

"Ta cảnh cáo ngươi, không nên nói cho Hoàng Thái Tôn bất kỳ chuyện gì." Thái Tử Phi trầm lại, lạnh giọng nói:

"Ta không hy vọng hắn biết được thân thế của mình."

"Cho dù phải biết, cũng chờ hắn sau khi đăng cơ." Thái Tử Phi liếc nhìn Hắc Phượng Hoàng đầy thâm ý:

"Đừng tưởng rằng ta chỉ là một nữ tử thì khi dễ. Thay ta nói cho hắn biết, ngôi vị hoàng đế của nhi tử hắn, hắn đừng nghĩ đến. Nếu không, ta tuyệt đối không tha cho các ngươi."

"Đương nhiên, nếu các ngươi thật sự nghĩ rằng thực lực của ta không đủ, thì có thể thử xem?"

Thái Tử Phi lạnh giọng nói: "Ta không ngại cùng các ngươi đấu một trận."

Đàn bà điên, quả nhiên là người điên.

Chẳng biết tại sao, mặc dù thái tử phi là ngươi bình thường, nhưng mà Hắc Phượng Hoàng lại cảm giác ớn lạnh cả ngươi, một cảm giác sợ hãi từ từ dâng lên trong nội tâm của nàng.

"Chủ công nói đúng, trên đời này đáng sợ nhất chính là đàn bà điên."

Hắc Phượng Hoàng tựa hồ đã hiểu. Thái Tử Phi tuyệt đối là hạng đàn bà đáng sợ nhất, chỉ là ngôi vị hoàng đế đó ai sẽ đạt được? Thái Tôn ư? Hừ, chỉ là một tên chết nhát mà thôi. Hơn nữa về bản lãnh, hắn được sao.

Thái Vĩ Bác từ khi theo Lưu phong quay về, lúc này đã triển khai công việc. Điều làm cho Lưu Phong không hề nghĩ đến chính là, lão già này đừng xem hắn già cả, nhưng mà trong lòng rất sáng tỏ, mấy năm gần đây hắn thâm cư bất lộ, nhưng mà chuyện Phong Thành hắn đều nắm trong lòng bàn tay.

Hắn thậm chí có thể họa ra một bản đồ toàn bộ Phong Thành.

Lúc này, hắn dùng ngón tay chỉ lên bản đồ, nói:

"Chủ công, xin nhìn đây, đây là ta thu thập được trong nhiều năm vẽ nên bản đồ này, nơi này là Lang Yết, xung quanh phụ cận của chúng ta có ba đạo tặc đoàn, trong đó Ác Lang cường đạo đoàn nhân số vượt quá 5 vạn, hơn nữa có trọng kỵ binh 1 vạn, thuộc loại cường đạo đoàn có chiến đấu lực tương đối cường hãn. Ác Lang đoàn không trừ, an toàn của Lang Yết hoàn toàn không thể bảo đảm được. Còn có nơi này, Cam Trạch, năm đó ta đã khảo sát qua, nơi này có kim quáng, mặc dù khai thác rất khó khăn, nhưng mà hàm lượng lại rất lớn. bây giờ bị một bọn cường đạo đoàn cầm giữ, thuộc hạ có hơn 6 vạn thành viên, là một trong tam đại cường đạo đoàn lớn nhất Phong Thành. Phong Thành nếu muốn phát triển tốt, cần phải khống chế Cam Trạch..."

Suốt một buổi chiều, Thái Vĩ Bác lần lượt giới thiệu toàn bộ các tình huống, thế lực của Phong Thành, phi thường chi tiết, hơn nữa còn chỉ ra phương pháp ứng phó.

Lưu Phong nghe thấy trong lòng cực kỳ vui sướng, nói thẳng ra mình đã quá thông minh.

Sau khi cẩn thận thương nghị xong, Lưu Phong quyết định trước hết theo lời Thái Vĩ Bác, trong đám cường đạo đoàn phụ cận lang yết thì Ác Lang cường đạo đoàn thế lực yếu nhất, cho nên Lưu Phong chuẩn bị tiêu diệt bọn đó trước, cướp đoạt trang bị trọng kỵ binh.

Đương nhiên, thực lực yếu, cũng chỉ là tương đối mà thôi.

Tổng binh lực 3 vạn, trọng kỵ binh một vạn, sự thật thì binh lực cũng không tệ lắm.

Nếu là trước kia, Lưu Phong đương nhiên không dám động đến đại đoàn như thế này.

Nhưng mà bây giờ thì lại bất đồng, Tố Nương ngày trước đó vừa dẫn đến 500 phượng vệ sơ giai, cộng với Hắc Vân và Thiên Đại mang đến 500 Hắc Áo võ sĩ, bây giờ quân số của thần thánh quân đoàn đã đạt đến con số 1000 rồi.

Ngay ngày hôm qua, Lưu Phong đã đem thần thánh quân đoàn một lần nữa hợp nhất lại, kiến lập ra một đội quân đoàn khinh kỵ binh 1500 người.

Có người sẽ hỏi trong chủng loại kỵ binh trọng kỵ binh là lợi hại nhất, vì sao Lưu Phong hết lần này đến lần khác chỉ kiến lập khinh kỵ binh, chẳng lẽ là do vấn đề trang bị hay sao?

Đương nhiên không phải như vậy, trên thực tế đối với Hắc Ám võ sĩ và Phượng Vệ mà nói, trọng khôi, trọng giáp thật ra chỉ là rác rưới.

Hôm nay Hắc Ám võ sĩ và phương vệ tác chiến giết địch, chủ yếu bằng tốc độ và kỹ năng. Mặc vào trọng khôi giáp, ngược lại sẽ phản tác dụng.

Ngay khi Lưu Phong chuẩn bị xuất phát, Hoa Cô Tử lại mang đến một tin tức ngoài ý muốn.

Tam đại cường đạo đoàn tại phụ cận Lang yết hôm nay họp mặt thương nghị tại Hoang hỉ Lâu để tìm cách làm sao đối phó Lưu Phong.

Đan Hùng nở nụ cười:

"Thật là trời trợ giúp lão đại. !"

Lưu Phong nhẹ cười nói: "Đúng vậy, thật là tin tức tốt lành."

"Truyền lệnh xuống, thần thánh quân đoàn chia ra mai phục phụ cận Hoan Hỉ Lâu." Cầm tặc trước phải cầm vương. Nếu có thể bắt giữ tam đại cường đạo đoàn trưởng thì chuyện kế tiếp sẽ dễ giải quyết rồi.

Màn đêm buông xuống, khách quý trong đại sảnh Hoan Hỉ Lâu đều là các tiểu đầu mục đến từ tam đại cường đạo đoàn, ai nấy đều ôm kỹ nữ trong lòng cùng nhau uống rượu, nghe nhạc.

Một số đầu mục thậm chí không còn để ý đến ai xung quanh, bàn tay to lớn thô bạo trực tiếp tiến vào cấm địa trong quần của nữ nhân, không ngừng kích thích, khiến đại sảnh tiếng rên rỉ dâm dật không ngừng vang ra.

Ở trong trung tâm đại sảnh, mười mấy nữ tử mặc y phục gợi cảm đang lắc eo, thấp giọng rên rỉ, kích thích đám dâm tặc trong đại sảnh.

Đoàn trưởng Ác Lang cường đạo đoàn đang cùng vài tên tiểu đầu mục thuộc hạ hắn ngồi ở tiền bài, trong lòng cũng ôm một nữ tử còn trẻ đẹp, quần áo trên người nữ tử này cơ hồ đã bị lột sạch, chỉ còn lại đồ lót mà thôi. Ở giữa hai chân hắn là một nữ tử ở trần khác, đang tận lực thi triển kỹ thuật khẩu dâm.

"Ta nói Thiên Lang, ngươi còn sức hưởng thụ sao, ngươi nghĩ kỹ đi, chúng ta không động thủ, tiểu tử Lưu Phong sớm muộn cũng sẽ thu thập chúng ta" Người lên tiếng chính là Bổn Hùng, đoàn trưởng cường đạo đoàn Dã Hùng. Người này quả thật người giống như tên, hắn vừa cao vừa to, da thì ngăm đen, trời sanh thần lực. Nhưng mà cái đầu lại hết sức ngu ngốc, nhìn sơ qua thì giống như cẩu hùng.

Thiên Lang dồn dập thở dài một hơi, phún xuất một đạo tinh hoa bắn thẳng vào miệng nữ tử, lập tức quay lại cười nói:

"Đại bổn hùng, ngươi gấp cái gì, ba đạo binh lực của chúng ta tổng cộng hơn 10 vạn, Lưu Phong bất quá chỉ có bảy vạn nhân mã, nhưng mà lại phân tán khắp nơi, thật không hiểu ngươi sợ cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận