Hi Du Hoa Tùng

Chương 950: Kinh đô báo nguy

Nghê Thường vốn không muốn như thế này cùng với nữ quái. Nhưng nghe nói Lưu Phong và Nhị tỷ đang cùng phòng thì trong lòng liền ngứa ngáy muốn đến xem. Vừa nghe động tĩnh, thuận tiện có thể bắt được điểm yếu của Nhị tỷ sau này còn đem ra trêu đùa. Thủy Mị Nhi hưng phấn không thôi bỏ qua hết rụt rè ngày thường cuộn chặt Lưu Phong ôm ấp. Cũng không ức chế được vui sướng cuộn trào mãnh liệt nên tiếng rên rỉ vang lên lớn hơn.

Lưu Phong còn hưng phấn hơn, hạ thân vận động liên tục trên mặt tràn đầy thúc giục, lời lẽ thì nhẹ nhàng còn hơi thở nóng bỏng phả lên những chỗ mẫn cảm bên tai Thủy Mị Nhi rồi lặng lẽ đi xuống.

"A!"

Niềm vui sướng vô tận khiến Thủy Mị Nhi nhịn không được rên rỉ liên tục, tiếng nỉ non vô ý thức lại là tín hiệu tình dục mạnh nhất. Trong lúc điên cuồng kích tình, tay của nàng không tự chủ được ôm chặt lấy cổ người yêu để hắn dán sát vào mình.

"Phong nhi. Ta không được, nhanh một chút."

Rất nhanh do Lưu Phong trùng kích, Thủy Mị Nhi được kích thích điên cuồng, thân thể run mạnh lên một lần nữa đạt được cao trào.

Lưu Phong lúc này dương quan cũng nở rộng ra, đem toàn bộ tinh hoa nóng bỏng bắn vào hạ thân nữ nhân. Đồng thời Thất Tình Lục Dục bắt đầu vận chuyển, một lực lượng cường đại dũng mãnh tiến vào thân thể nữ nhân, trong khoảnh khắc trên người nữ nhân phát ra Thất Thải Hà quang sáng mờ, tinh thần càng thay đổi hơn so với trước đây.

"Phong nhi, đây là có chuyện gì, tu vi của ta tựa hồ so với trước đây càng thêm lợi hại." Khi đang hưởng thụ vui thích, Thủy Mị Nhi cảm ứng được được một lực lượng dũng mãnh tiến vào. Cái loại lực lượng phong phú này khiến nàng lại hưng phấn dâng trào.

"Đó là bởi vì song tu." Đến lúc này hắn mới đem Thất Tình Lục Dục quyết cấp cho Thủy Mị Nhi.

Vào sáng sớm ánh sáng mặt trời từ đằng đông mọc lên, Lưu Phong mở mắt hít một hơi thật sâu. Trong phòng mùi hương dâm mĩ vẫn chưa tiêu tan, trên giường gấm có lẫn vài chấm hồng sắc và một đống hỗn độn chứng tỏ trận điên cuồng kích tình đêm qua.

Thủy Mị Nhi như con mèo nhỏ cuộn tròn trong lòng hắn. Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng vẫn còn lưu lại dấu vết của trận đấu tối qua.

Lưu Phong khẽ hôn lên trán nàng liền ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt.

"Phong nhi, ngươi đã tỉnh!"

Thủy Mị Nhi bị Lưu Phong hôn làm giật mình tỉnh giấc ngẩng đầu nháy đôi mắt huyền nhìn nam nhân của mình. Đột nhiên nàng cảm giác được dưới khố hắn có một vật cao cao vươn lên nên hơi động tâm.

Nàng liền cầm lấy cười hỏi: "Lại lớn?"

"Là khí thế buổi sáng mà!" Lưu Phong thấp giọng giải thích một chút hiện tượng sinh lý buổi sáng.

"Úc, nguyên lai là như vậy." Nhìn đại gia hỏa hồng hào cao vút của hắn, Thủy Mị Nhi có chút bấn loạn. Nàng đột nhiên bò tới, ngậm vật đó vào trong miệng.

Lưu Phong liền cảm thấy bản thân bị một luồng ấm áp bao bọc.

"Nhị sư tôn, người." Lưu Phong có chút ngây người, Nhị sư tôn học được mấy chiêu này từ khi nào.

Thủy Mị Nhi ngồi chồm hỗm bên người hắn ngẩng đầu, phun ra một chút noãn thủy, cười nói: "Là Tứ sư tôn ngươi chỉ giáo." Nói xong, lần thứ hai lại cúi đầu xuống phục vụ Lưu Phong.

Lưu Phong một mặt lẳng lặng hưởng thụ cảm giác nữ nhân hầu hạ gây cho bản thân hưng phấn không thôi. Một mặt mơ tưởng, lúc nào có thể cùng chiến với bốn vị sư tôn. Sợ là Đại sư tôn cổ hủ không chịu.

Nhưng mà trong khoảng thời gian này thì thái độ của Tần Thủy Dao đối với hắn đã thay đổi rất nhiều. Phỏng chừng không được bao lâu là có thể hoàn toàn chinh phục nàng.

Một cảm giác bay bổng tuyệt vời dâng lên từ tiểu phúc làm Lưu Phong có chút khó kìm lòng nổi, hắn đột nhiên ôm đầu Thủy Mị Nhi hạ thân đâm mạnh. Đồng thời ý bảo nàng nhanh hơn chút nữa.

"A!"

Theo một tiếng thở dốc nặng nề. Lưu Phong đem toàn bộ tinh hoa phun tất vào mồm Nhị sư tôn.

Tĩnh Vương gia sau khi trải qua một phen chỉnh quân, chính thức hạ lệnh Tứ Đại Quân Đoàn tiến đến kinh thành. Doanh trại Tứ Đại Quân Đoàn cách kinh đô không quá mười dặm, không đến hai ngày là có thể đến. Kinh đô sắp rơi vào một hồi nguy hiểm thật lớn.

Sau khi tin tức Tứ Đại Quân Đoàn quy mô lớn đang tiến về Kinh đô truyền tới, trong kinh đô lập tức chính thức bước vào tình trạng chiến tranh. Cho dù là quân đội chính quy của Hoàng thành Thủ Bị quân hay là Dân đoàn Thủ Bị quân lâm thời mới lập ra thì trong ngắn ngủi một canh giờ tất cả mọi người đều được động viên.

Trong tổng số hơn năm vạn Cấm quân đóng trong Hoàng cung. Đại nội thị vệ và Chân Long Vệ, Cẩm Y Vệ thì đại bộ phận tinh nhuệ đều tập trung quanh Thượng Thư phòng nơi lão Hoàng đế cư ngụ. Còn hơn hai mươi vạn quân Tường Long quân và Phi Hổ quân thành lập phòng tuyến bên ngoài kinh đô.

Nhưng lão Hoàng đế đối với việc này cũng không có an tâm.

Lão hiểu rất rõ sức chiến đấu của Tứ Đại Quân Đoàn. Đó là một quân đội lớn lên trong chiến đấu, mỗi một người đều kinh qua cuộc chiến đẫm máu.

Hơn nữa, hiện tại binh lực Tứ Đại Quân Đoàn đã vượt xa so với tưởng tượng của lão Hoàng đế. Nếu như Lưu Phong và Yến Vương khoanh tay đứng nhìn chuyện này thì kinh đô có khả năng sẽ xong đời.

Có điều đối với an nguy bản thân thì lão Hoàng đế cũng không lo lắng. Có Hoàng Đình Đấu Ti nên sinh mệnh lão sẽ không bị nguy hiểm.

Nhưng Hoàng Đình Đấu Ti cũng có nguyên tắc của nó, một khi triều đình lão Hoàng đế bị lật đổ và thành lập vương triều mới thì Hoàng Đình Đấu Ti liền không hề bảo hộ lão.

Điều khiến cho lão Hoàng đế tức giận chính là tu chân Thiên Sư Đạo đến một người cũng không thấy.

Hôm nay, lão chỉ có khả năng điều động tu chân từ đám đại thần, vương cung quý tộc từng bị gọi vào đội tu chân tuần tra mà thôi.

Số lượng tu chân này tuy nhiều, chừng hơn năm trăm người. Thế nhưng tu vi chỉ tạm được, trước trăm vạn đại quân sẽ không làm được chuyện gì.

Tứ Đại Quân Đoàn tiến quân đến ngày thứ năm thì phòng tuyến ngoại vi báo tin về Tường Long Quân, Phi Hổ quân bị diệt hoàn toàn. Mấy trăm vạn quân của Tứ Đại Quân Đoàn đã áp sát kinh đô.

Hôm nay trong tay lão Hoàng đế chỉ còn lại có Hoàng thành Thủ Bị quân và Cấm quân là hai đạo chủ lực. xung quanh cổng thành, Hoàng thành Thủ Bị quân đang căng thẳng đợi đại quân của Tứ Đại Quân Đoàn đến. Các bộ phận khác cũng đều tập trung đề phòng, Dân đoàn Thủ Bị quân chủ yếu phụ trách công tác hậu cần toàn lực trợ giúp Hoàng thành Thủ Bị quân đoàn tác chiến ở bốn cổng thành.

Trong kinh đô tràn ngập không khí căng thẳng trước trận bão.

Vương Đức Vọng thân là Thống lĩnh tối cao của Hoàng thành Thủ Bị quân trong thời khắc mấu chốt lão cuối cùng quyết định bảo vệ Hoàng thành. Lão cùng thuộc hạ thương thảo cách thức đối phó với quân địch.

Trước đây, lão vốn do dự bởi vì đã đáp ứng Tĩnh Vương Gia. Lão đang do dự chưa quyết thế nhưng nhận được tin tức Lý Hương Quân đưa tới khiến lão khiếp sợ vạn phần. Hiện nay Tĩnh Vương Gia đã không phải là Tĩnh Vương Gia đích thực ngày xưa nữa. Lão đã bị một linh hồn tà ác chiếm được. Bây giờ chẳng qua lão chỉ là khoác túi da Tĩnh Vương Gia nhưng tâm địa ác ma.

Sau khi thông suốt Vương Đức Vọng biểu thị ý định nhất định quyết chiến mà không vì người nào khác. Thứ nhất vì ân tình Lưu Phong, thứ hai coi như là vì Tĩnh Vương Gia báo thù. Dù sao lão là.

Lúc này tuy đã đêm khuya, trên cánh đồng bát ngát ngoài thành vốn hoàn toàn đen kịt. Nhưng mà đã bị Tứ Đại Quân Đoàn sắp đến làm ảnh hưởng. Trên tường thành ánh đuốc sáng rực chiếu rọi khắp tường thành. Cung tiễn thủ đã xếp dày đặc trên tường thành, chỉ cần phản quân ló ra là cường nỏ sẽ bắt đầu công kích.

Hoàng thành Thủ Bị quân đứng trên tường thành bây giờ gìn giữ sức lực chờ đợi chuẩn bị nghênh chiến đợt công kích của Tứ Đại Quân Đoàn. Bên trong thành Dân đoàn Thủ Bị quân cũng bắt đầu đem dụng cụ lần lượt đặt trên tường thành, dọc theo khắp các lối đi trên tường thành.

Căn cứ kinh nghiệm của Vương Đức Vọng thì đám dụng cụ này không trợ giúp được gì nhiều. Nhưng lão có lòng tin nếu gian khổ chiến đấu thì đảm bảo kinh đô không mất trong vòng một tháng.

Còn sau một tháng thì khó mà nói.

Trương Tử Ngưu theo lệnh Hoàng đế làm Đốc chiến đại thần cùng Vương Đức Vọng đứng sóng vai kiểm tra việc chuẩn bị của Hoàng thành Thủ Bị quân. Sau đó lão âm thầm gật đầu, Vương Đức Vọng điều binh khiển tướng đích xác có chút bản lĩnh.

Vương Đức Vọng đã nhiều năm không qua chinh chiến nên trận đại chiến này khiến lão có chút hưng phấn. Nhiệt huyết sôi trào, lão quay người sang nói với Trương Tử Ngưu đứng bên cạnh: "Trương đại nhân, Vương Đức Vọng tuy rằng không dám cam đoan tuyệt đối giữ được kinh đô. Nhưng mà ta dám khẳng định với đại nhân bất luận như thế nào thì Vương Đức Vọng thề cùng sống chết với kinh đô."

Giọng nói và vẻ mặt của Vương Đức Vọng đầy kiên định khiến cho đám tướng sĩ vốn đang lo lắng như nhận được sự cổ vũ lớn lao. Ba quân tướng sĩ đều vung tay hô to: "Cùng tồn vong! Cùng tồn vong!"

Nhìn tình hình trước mắt, Trương Tử Ngưu đột nhiên đỏ mắt cùng vẻ mặt thành nói với Vương Đức Vọng: "Từ lúc bình định thiên hạ đến nay, ta chưa từng thấy được quân đội như thế này. Lời của Nguyên soái nói rất hay, thật sự là khiến người ta kính phục." Sau khi nói xong liền khom mình hàng lễ với Vương Đức Vọng thể hiện sự kính trọng.

Nhìn dáng dấp chân thành của Trương Tử Ngưu, trong lòng Vương Đức Vọng không khỏi xúc động không thôi. Sau khi nâng Trương Tử Ngưu dậy lão bình tĩnh nói: "Đây là chức trách của ta."

Ngừng một chút, Vương Đức Vọng hỏi: "Được rồi, bộ binh của Phương đại nguyên soái điều từ Phúc Thành khi nào có thể đến đây?"

"Chậm thì một tháng, nhanh thì nửa tháng." Trương Tử Ngưu lo lắng nói: "Nếu như Trịnh vương Điện hạ tại kinh đô thì tốt rồi."

"Ngươi yên tâm, Phong nhi sẽ không ngồi yên mà không quan tâm đến." Vương Đức Vọng giải thích: "Phong nhi đi tham gia Tu chân Đại hội, mọi chuyện ở kinh đô đã toàn quyền giao cho Lý Hương Quân, Khuynh Quốc xử lý. Các nàng đang nghĩ biện pháp, ta phỏng chừng Thần Thánh Quân Đoàn cũng sẽ tới. Dù sao đường sá xa xôi, chúng ta còn phải giữ vững vài ngày." Ngay khi hai người đang nói chuyện với nhau thì Lý Hương Quân mặc kim giáp toàn thân tươi cười đi tới, nàng nói: "Ta đã triệu tập Thánh Giáo Quân Đoàn đến đây cần vương."

Lời này vừa nói ra, Trương Tử Ngưu nhất thời kinh hãi: "Ngươi nói là ma.

Thánh Giáo Quân đoàn? Lẽ nào ngươi là." Trương Tử Ngưu đối với Thánh giáo đương nhiên không quên. Trong mắt triều đình thì Thánh giáo là ma giáo tà ác. Giáo phái này nhiều lần bạo động, mỗi lần như vậy đều khiến cho đế quốc náo động. Sau khi đại khởi nghĩa lần đầu thất bại thì mai danh ẩn tích một thời gian. Sau lại phát động vài lần bạo loạn quy mô không nhỏ. Tuy rằng bị trấn áp thế nhưng ảnh hưởng cũng không nhỏ.

"Không sai, ta là Thánh mẫu của Thánh giáo !" Lý Hương Quân nhàn nhạt cười, giải thích:

"Tất cả mọi người là người một nhà, ta sẽ không giấu giếm các ngươi. Không chỉ ta là người của Thánh giáo, Khuynh Quốc, Khuynh Thành cũng vậy, đều là người của Thánh giáo."

Vương Đức Vọng đã từng mang binh tới đàn áp Thánh giáo khởi nghĩa, lão lạnh lùng nhìn Lý Hương Quân trầm giọng nói: "Thân phận các ngươi, Phong nhi biết không?" Vương Đức Vọng chính lần đầu tiên biết lai lịch mấy người Lý Hương Quân nên trong lòng có chút lo lắng.

"Đương nhiên biết!"

Lý Hương Quân cười nói: "Quên nói cho các ngươi, Phong nhi là Thánh vương của Thánh giáo chúng ta."

"Úc! Nguyên lai là người một nhà a." Nghe được Lý Hương Quân vừa nói như thế, Trương Tử Ngưu liền an tâm thở phào, vừa cười vừa nói: "Trịnh vương thực sự là hảo thủ đoạn a!"

Lý Hương Quân lạnh nhạt cười muốn nói sang chuyện khác với Vương Đức Vọng bèn hỏi:

"Tứ Đại Quân Đoàn lần này quân số không dưới một trăm vạn người. Dưới tình huống như vậy, không biết Vương đại nhân dự định áp dụng sách lược giữ thành như thế nào?"

Lý Hương Quân vừa nói ra, Vương Đức Vọng mới đột nhiên nhớ tới trước mắt thì quan trọng nhất không phải là thân phận Lý Hương Quân, mà là nghĩ biện pháp ngăn cản Tứ Đại Quân Đoàn tiến công.

Sau khi tiêu diệt Tường Long quân và Phi Hổ quân, Tứ Đại Quân Đoàn hạ trại ngay tại cánh đồng bát ngát bên ngoài cửa thành. Đứng trên tường thành cao ba trượng lão thậm chí có thể thấy rõ lều bạt trắng san sát.

Vương Đức Vọng suy nghĩ một chút, lập tức quay người đến bên Lý Hương Quân nói: "Ngày hôm trước ngươi đưa tới bản vẽ dụng cụ giữ thành, ta đã giao cho phía dưới suốt đêm chế tạo gấp. Nếu như đối phương không có nhiều xe xung kích thì ta nghĩ đảm bảo giữ được thành."

Trương Tử Ngưu nghe Vương Đức Vọng nói xong thì ghé vào lỗ châu mai quan sát Tứ Đại Quân Đoàn, sau đó lập tức gật đầu nói:

"Ta xem đối phương sẽ dùng số lượng xe xung kích rất nhiều. Sợ là phải có một trận kịch chiến".

Lý Hương Quân ở một bên tuy rằng là nữ lưu, thế nhưng nhưng cũng tinh thông binh pháp nên với việc công thành có chút hiểu biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận