Hi Du Hoa Tùng

Chương 177: Scadal nội khố

Linh nhi, Linh nhi có ở đây không?" Nguyên lai Lưu Phong vào phòng Bạch Vũ là để tìm tiểu Linh nhi định nhân lúc nhàn rỗi kể chuyện thần thoại cho nó nghe. Mấy ngày nay quá bận rộn cho nên hắn không thể chiếu cố đến tiểu Linh nhi. Với bản tính của con bé thì hắn biết tuy ngoài miệng chưa nói ra nhưng hẳn là tiểu Linh nhi đang giận dỗi trong lòng đây.

"tiểu Linh nhi."

"Cái gì thế này."

Ngay khi Lưu Phong định bỏ đi ra ngoài thì trong lúc vô ý hắn nhìn thấy nội y của Bạch Vũ vừa thay ra. Nhiều điểm dâm thủy làm hoen ố nội y đập vào mắt hắn.

Lưu Phong tim đập mạnh, tặc nhãn liếc trước liếc sau, xác định không có ai, liền bạo dạn cầm lấy chiếc nội y màu hồng, nhìn chằm chằm vào nó. Cảnh tượng nhìn thấy thật làm máy huyết của hắn sôi lên. Ngoài những vệt xuân thủy loang lổ thì trên chiếc quần tam giác này còn dính lại vài cọng lông nữa.

Chẳng biết tại sao Lưu Phong đột nhiên nhớ đến kiếp trước xem phim người lớn, đã từng thấy cảnh tượng nam nhân hèn mọn, bỉ ổi dùng nội y của nữ nhân để tự sướng.

Lưu Phong suy nghĩ, hắn hiểu được mình không phải là người hèn mọn, bỉ ổi nhưng không biết vì cớ gì mà cầm nội y của Bạch Vũ trên tay, hạ thể hắn lại có chút kích động, thậm chí hắn còn tưởng tượng thấy hạ thân mê người của Bạch Vũ dưới chiếc tiểu khố này nữa.

Lưu Phong là một nam nhân, hơn nữa đang tuổi khí huyết phương cương. Lúc này lý trí nói hắn phải bỏ nội khố này xuống và rời đi. Nhưng dục vọng trong lòng lại không cách nào cự tuyệt được.

Lưu Phong thực sự không thiếu nữ nhân, nhưng cảm giác lúc này so với cảm giác gần gũi nữ nhân rất khác nhau.

Hắn khẩn trương cầm nội khố đầy tính cảm nơi tay, khẽ đưa lên mũi hít một hơi. Mùi xuân thủy của nữ nhân sộc vào mũi, làm cho thân thể hắn chợt run rẩy lên.

Lưu Phong hai kiếp làm người nhưng đây là lần đầu tiên hắn làm động tác này. Không thể phủ nhận là chuyện này cực kỳ kích thích.

Ngay khi hắn đang chuẩn bị đem nội khố vào đúng vị trí cần thiết trên cơ thể thì từ ngoài cửa sổ vang đến tiếng bước chân, sau đó thanh âm Liễu Thanh Nghi vang lên: "Linh nhi, Linh nhi, ngươi ở đâu?"

Lưu Phong có tật giật mình. Lập tức cho nội khố của Bạch Vũ vào ngực, bước ra ngoài nhìn Liễu Thanh Nghi tươi cười nói:

"Thanh Nghi, nàng cũng tìm tiểu Linh nhi sao? Nó không có ở đây."

"Công tử, người cũng tìm Linh nhi sao? Sao mặt người đỏ bừng vậy?" Liễu Thanh Nghi quan sát thấy vẻ mặt Lưu Phong có chút khác thường, vội vàng ân cần hỏi.

Lưu Phong hơi kinh hãi, không nghĩ ra cái tiểu khố đó lại có thể làm cho mình đỏ mặt?

"Phòng của tiểu Vũ thật là nóng, vào một chút mà thật là nóng nực. Thanh Nghi nàng cứ đi tìm Linh nhi, ta đi rửa mặt đã."

Liễu Thanh Nghi đi vào phòng Bạch Vũ, nhìn xung quanh, miệng lẩm bẩm: "Hình như đâu có nóng!"

Tắm rửa xong, thay một chiếc quần lót màu trắng sạch sẽ. Bạch Vũ và tiểu Linh nhi quay lại phòng. Giờ phút này nàng mặc một chiếc áo ngủ màu đỏ do Lưu Phong mới sáng tạo ra. Bởi vì làm bằng lụa mỏng cho nên có thể dễ dàng nhìn thấu những đường cong bên trong cơ thể. Hấp dẫn nhất chính là hai núm vú kiêu ngạo vươn ra trước. Hạ thân được bao quanh bởi nội y màu trắng, kết hợp với vòng eo thon nhỏ. Thập phần quyến rũ.

Bạch Vũ cũng không biết Lưu Phong đã quay trở về, trực tiếp mang Linh nhi vào phòng Lưu Phong.

"Đại ca, ngươi đang ở đây sao?" Bạch Vũ lên tiếng hỏi, bất quá hỏi xong lại cảm thấy mình ngớ ngẩn. Mình chính là bước vào phòng người ta mà lại hỏi như vậy.

Tiểu khố của Bạch Vũ lúc này vẫn còn nằm trong ngực Lưu Phong. Đột nhiên lúc này hắn thấy Bạch Vũ xuất hiện, không khỏi giật mình. Bất quá nhìn dáng vẻ mê người của nàng. Lưu Phong cũng không bỏ lỡ cơ hội hân thưởng thân thể nàng.

"Ba ba, sao hai mắt ba ba lại đỏ như vậy?" tiểu Linh nhi thiên chân vô tà, đưa ra một câu hỏi. Lưu Phong nghe thấy hiểu rằng hình như mình cũng có chút tà ác.

Thân thể Bạch Vũ ẩn hiện sau lớp áo ngủ mong tang, đâm vào mắt hắn, so với lúc nàng thoát y còn dụ hoặc hơn nhiều lần. Lưu Phong phát giác máu huyết bắt đầu dồn về nhục bổng của mình.

Nhờ tiểu Linh nhi nhắc nhở nên Bạch Vũ cũng rất nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt tà ác, đầy sắc tình của hắn: "Đại ca. ngươi." Bạch Vũ rất muốn nói ngươi nhìn cái gì nhưng lập tức nuốt trở lại. Rõ ràng là hắn nhìn "con mèo nhỏ" của nàng. Nàng hỏi không phải là thừa hay sao? Hơn nữa bên cạnh còn có tiểu Linh nhi.

Bạch Vũ vừa giận, vừa thẹn, lập tức thối lui, hai tay che lấy ngực. Nhưng ánh mắt Lưu Phong vẫn không rời khỏi thân thể nàng. Che ngực thì vẫn có thể nhìn phía dưới kia mà.

Bầu không khí tại đây nhất thời trở nên mập mờ.

"Đại ca, Thanh Nghi tỷ không ở đây. Muội về phòng đây. Linh nhi, ngươi ở chỗ này cùng ba ba nhé.

Bạch Vũ xoay người rời khỏi nhưng ánh mắt Lưu Phong vẫn như trước nhìn chăm chăm vào hạ thân nàng, hạ thể nhanh chóng dựng đứng. Trời đất ơi. Khoa học đã chứng minh nếu cương cứng trong thời gian dài thì rất dễ sung huyết, gây nên liệt dương đây.

Âm mưu, tuyệt đối đây chính là một âm mưu. Bạch Vũ nha đầu nhất định là đang muốn quyến rũ mình phạm tội.

"Ba ba, con muốn nghe truyện cổ tích Grimm." tiểu Linh nhi lập tức lên tiếng.

Có lẽ thanh âm của trẻ thơ như tiểu Linh nhi đã cảm hóa Lưu Phong. Nhục bổng cuối cùng cũng khôi phục lại hình dáng ban đầu. Lưu Phong ôm tiểu Linh nhi lên, bắt đầu kể chuyện cổ Grimm cho cô bé nghe.

Bạch Vũ sau khi chạy về phòng liền phát hiện ra nội khố vừa thay ra lúc nãy đã không cánh mà bay.

Một dự cảm bất hảo xuất hiện trong lòng nàng. Bạch Vũ vội vàng mặc quần áo vào đi tìm Liễu Thanh Nghi, hỏi xem vừa rồi có ai vào phòng nàng không.

Câu trả lời của Liễu Thanh Nghi thật đúng như dự đoán của Bạch Vũ. Hiển nhiên là hết tám chín phần nội khố của nàng đã bị Lưu Phong. cái. đại sắc lang kia lấy đi.

Nhớ tới lần trước Lưu Phong đã từng cầm nội khố của mình trùm lên vật đáng ghét kia của hắn. Tim Bạch Vũ nhất thời đập thình thịch.

"Không được, ta nhất định phải lấy lại quần áo của ta. Không thể để cho cái. kia đại sắc lang hiếp dâm quần áo mình được."

Chạy tới phòng Lưu Phong thì Bạch Vũ lại chứng kiến Lưu Phong đang kể truyện cổ tích Grimm cho tiểu Linh nhi nghe, bất giác không thể làm gì đành lặng lẽ rời đi.

Bạch Vũ cũng không biết đây chính là sai lầm của mình. Vì ban ngày nàng do dự cho nên cuối cùng vào ban đêm, nội khố của nàng đã bị dâm tặc Lưu Phong cưỡng bức.

Thâm cung trong hoàng thành. Tại một nơi vắng vẻ.

Thuộc hạ dũng mãnh nhất của thái tử năm đó Triết Biệt tướng quân được Thái tử phi triệu kiến.

Triết Biệt đối với Thái tử phi trước nay luôn có một thứ cảm tình đặc biệt. Không hẳn là yêu, không hẳn là ngưỡng mộ. tóm lại là hắn đặc biệt quan tâm đến nàng. Mỗi lần nhìn thấy Thái tử phi, tâm tình Triết Biệt đều có chút kích động.

Khoảng cách đến lúc ước định vẫn còn sớm nhưng vì nóng lòng muốn gặp Thái tử phi nên Triết Biệt giờ phút này đã có mặt tại đây.

Trong vô số cung điện tại Hoa Hạ hoàng triều thì nơi này chính là nơi vắng vẻ nhất. Có khi vài ngày cũng không hề có bóng người nào cả.

Màn đêm buông xuống, Thái tử phi rốt cuộc cũng xuất hiện. Triết Biệt lâu ngày không gặp, lần này phát hiện ra Thái tử phi càng ngày càng xinh đẹp. Mái tóc được chải chuốt, uốn lên gọn ghẽ. Khuôn mặt thanh thoát tú lệ, làn da trắng dưới ánh trăng toát lên một vẻ đẹp kiêu sa nhưng bí ẩn, thật động lòng người.

Thái tử phi uyển chuyển đi đến, quần áo tung bay theo từng bước chân. Thiên điện lúc này đã được Triết Biệt dọn sạch, hoàn toàn có thể ngồi xuống

Quả nhiên Thái tử phi đi đến liền chọn một tư thế đẹp mắt nhưng kín đáo, khẽ ngồi xuống, đối mặt với ánh mắt sáng rực của Triết Biệt, mỉm cười, ôn nhu nói: "Triết Biệt tướng quân, để cho ngươi phải đợi lâu như vậy thực là ái ngại vô cùng."

Triết Biệt cảm thấy trong lòng nao nao. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Thái tử phi đối với mình lại hòa ái như thế.

Khoảng cách lần gặp trước đây đã một năm. Hôm nay gặp lại Thái tử phi, Triết Biệt cảm thấy tim mình lại đập nhanh hơn một chút.

"Điện hạ, Triết Biệt đứng được rồi. Người có chuyện gì xin phân phó. Triết Biệt cho dù phải liều cả tính mạng cũng sẽ hoàn thành mệnh lệnh." Triết Biệt hiểu rằng Thái tử phi đối với mình rất tốt. Trước giờ chưa bao giờ nàng xem mình là chủ nhân của hắn. Có một chủ nhân như vậy, hắn nguyện ý dùng tính mạng mình để báo đáp.

Thái tử phi dường như rất hài lòng với biểu hiện của Triết Biệt. So với Lãnh Nguyệt tiên sinh thì Thái tử phi thích Triết Biệt hơn. Triết Biệt đối với mệnh lệnh của nàng luôn hoàn thành, không bao giờ hỏi tại sao cả. Còn Lãnh Nguyệt lại không như vậy. Hắn có nguyên tắc của hắn. Mỗi lần cùng hắn bàn việc nàng đều bị hắn khuyên bảo, thuyết giáo.

Thái tử phi hôm nay gặp Triết Biệt là có chuyện rất trọng yếu. Hiểu rằng cần phải động viên hắn một chút. Hắn mới có thể tận mạng hoàn thành mệnh lệnh của mình.

"Tướng quân, trước mặt bổn cung không cần khách khí. Ngồi xuống đi." Thái tử phi xuất ngôn, ngữ khí rất ôn nhu hòa ái, thậm chí còn có chút lẳng lơ.

Triết Biệt là thần tử, trong lòng mặc dù rất muốn cùng nàng ngồi một chỗ nhưng thân phận lại chênh lệch, bước lên hai bước, rồi lại dừng lại.

Mọi biểu hiện của Triết Biệt đều không qua được mắt của Thái tử phi. Nàng âm thầm bật cười. Nàng rất thích nhược điểm này của nam nhân. Nam nhân phải có nhược điểm này thì nàng mới có thể dễ dàng khống chế. Ngươi thích tài, ta cho ngươi tiền. Ngươi thích quyền, ta cho ngươi quan chức. Ngươi thích sắc, ta cho ngươi nữ nhân. Mặc dù Thái tử phi biết Triết Biệt thích chính nàng, nhưng nàng hiểu rõ hình tượng của mình trong lòng hắn rất cao, có thể nói là thần thánh. Do đó chỉ cần quan tâm đến hắn một chút là hắn cũng cảm thấy đủ rồi, không cần đòi hỏi nhiều ở nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận