Hi Du Hoa Tùng

Chương 834: Bạch Huyền Y thuộc hạ

Ngoài ra, có thuộc hạ cũ của Thái tử do Lãnh Nguyệt triệu tập, căn cứ vào khả năng mà giao cho những cương vị khác nhau. Dựa theo kế hoạch của Lưu Phong, những người này sau khi trải qua khảo sát, sẽ xác định được năng lực cũng như lòng trung thành của họ thì có thể tùy cơ trọng dụng.

Lưu Phong là người hiện đại, vì vậy hắn biết rõ sự quan trọng của nhân tài.

Hiện tại thuộc hạ của hắn ngoài nữ nhân của mình ra, cũng chỉ có thuộc hạ cũ của Thái tử do Lãnh Nguyệt chiêu mộ. Cũng may Lãnh Nguyệt đối với Thái tử vô cùng trung thành, đối với hắn cũng như đối với Thái tử vậy.

Lưu Phong từng lưu tâm quan sát Lãnh Nguyệt, bây giờ đã thực sự xác định được là Lãnh Nguyệt đối với hắn hoàn toàn trung thành không phải nghi ngờ. Hơn nữa tài năng của lão quả thật cũng đáng khen, không hổ là mưu sĩ đứng đầu dưới trướng Thái tử năm đó. Bất luận về phương diện quân đội hay mưu lược, lão đều là nhân tài.

Ở Phong Thành đợi hơn nửa tháng, ở kinh đô thế cục sau khi Yến vương vào chầu ngày càng căng thẳng. Khuynh Quốc cùng Lý Hương Quân đã thúc giục vài lần.

Lưu Phong quyết định ba ngày sau sẽ chính thức trở về, hôm nay hắn dẫn thêm Khuynh Thành đi xem xét Thiên Thượng Nhân Gian. Nói theo kiểu hiện đại là cải trang vi hành.

Tiến vào Thiên Thượng Nhân Gian, liếc mắt nhìn không bỏ sót thứ gì. Ở giữa lầu bố trí cao sang thanh lịch, cố tình làm cho người ta có cảm giác kích tình mãnh liệt. Trên mặt đất trải những tấm thảm hồng đẹp đẽ, xung quanh những cây cột đều được chạm khắc dưới lát đá hoa. Ở giữa kĩ viện còn bày ba viên dạ minh châu tỏa ra bạch sắc quang huy sáng chói.

"Hai vị khách quan, mời vào" Đón khách là một nữ tử trang điểm thanh nhã động lòng người đứng thẳng cười đón.

"Các ngươi cứ đi đi, chúng ta có cô nương quen biết ở đây" Lưu Phong mỉm cười. Ý bảo nữ tử đón khách kia lui ra.

Nữ tử đón khách mỉm cười với Lưu Phong, sau đó liền quay người đi đón tiếp khách nhân khác.

Lưu Phong âm thầm gật đầu vô cùng hài lòng, nhân viên của mình đúng là được rèn luyện rất tốt.

"Tỷ phu, hay là hai người kia chính là kẻ mà Thanh Nghi tỉ nói đến?" Khuynh Thành chớp đôi mắt to, chợt lóe nhìn cẩn thận bốn phía. Đưa mắt nhắc nhở Lưu Phong.

Lưu Phong phóng mắt nhìn, chỉ thấy bên đại sảnh có hai nam tử đang ngồi gần cửa sổ. Trong đó một người tuổi chừng bốn nhăm, bốn sáu tuổi, dáng vẻ dũng mãnh thân hình to béo. Một người mặt mày thanh tú, dáng người thon dài, là một thiếu niên anh tuấn.

Mắt Lưu Phong lóe sáng, nhận thấy khí tức của hai người này có chút quái dị. Không giống tu chân, cũng không giống nhân sĩ giang hồ. Cũng không phải Hắc Ám tu chân, không thể biết lại lịch thế nào.

Thấy Lưu Phong tiến vào, ánh mắt của hai người liền lập tức nhìn qua. Nam nhân trung niên liếc nhìn kỹ càng, thiếu niên anh tuấn còn lại chỉ mỉm cười, vẻ mặt không hề thay đổi.

Đúng lúc ấy, Liễu Thanh Nghi đã đi tới, dịu dàng nói: "Hai vị tướng công, các ngươi tới đây, thật sự khiến ta cảm kích".

"Thanh Nghi tiểu thư, có thể giúp ta giới thiệu về hai vị tiểu tướng công này không?" Lưu Phong đang muốn lên tiếng, cũng không nghĩ đến lại bị gã nam nhân trung niên kia nói trước.

Liễu Thanh Nghi ung dung liếc mắt nhìn Lưu Phong, sau đó cười cười nói với nam nhân trung niên: "Đều là khách quen của bản quán. Tuy nhiên, ta cũng không biết tên".

"Thanh Nghi tiểu thư, chuyện chúng ta nói với nàng thì nàng nghĩ thế nào?" Thiếu niên anh tuấn cho đến giờ vẫn không nói gì khiêu khích liếc Lưu Phong. Ngược lại đối với Liễu Thanh Nghi lại hi hi ha ha cười nói.

Liễu Thanh Nghi nghe vậy thì sa sầm mặt lạnh lùng nói" Hai vị, nếu là đến ủng hộ ta không phản đối. , còn muốn phá bản quán, thì xin mời lập tức rời đi".

Lời này vừa nói ra, Lưu Phong lập tức cảm ứng được xung quanh đại sảnh, từ bốn phương tám hướng truyền đến hơn mười đạo sát khí. Tất nhiên đó đều là sát khí của hộ vệ Thiên Thượng Nhân Gian.

Lưu Phong biết, hộ vệ của mình đối với hai người này căn bản là không phải đối thủ. Để giảm bớt thương vong không cần thiết, hắn âm thầm nhắc bọn họ đừng hành động thiếu suy xét, sự tình nơi này để tự mình xử lý.

"Thanh Nghi tiểu thư, chúng ta thành tâm mời nàng. Nàng nói như vậy thì có hơi thiếu tình người." Thiếu niên anh tuấn vẫn nói chuyện như cũ. Hắn dường như cũng cảm ứng được sự di chuyển của hộ vệ, nhưng chỉ nở nụ cười khinh thường.

Vẻ mặt Liễu Thanh Nghi lạnh tanh, ánh mắt sắc bén vung tay ngăn cản thiếu niên anh tuấn cười lạnh nói: "Ngươi cũng biết Phong Thành này là địa bàn của ai chứ?"

"Lưu Phong, Lưu đại Hầu tước!" Thiếu niên anh tuấn cười nói: "Đáng tiếc ở trong mắt ta, hắn không là cái gì cả."

"Lôi Thiên Cừu, Lý Minh Nguyệt, các ngươi rốt cục muốn làm gì, nơi này của chúng ta không chào đón các ngươi!" Liễu Thanh Nghi trừng mắt tức giận quát lớn.

"Hừ, không biết tốt xấu, chủ nhân của chúng ta coi trọng nàng thì đã là phúc phận của nàng rồi." Thiếu niên anh tuấn tiếp tục cười nói.

Ta kháo, chủ nhân của ngươi là kẻ ngốc nào đây.

Lưu Phong nghe vậy lập tức lạnh mặt, một sát khí cường đại trong nháy mắt kéo đến, hướng về phía nam tử kia lao đến.

Sát khí linh hoạt, sắc bén nhanh chóng bao phủ khắp toàn thân, nam tử kia trong giây lát cũng trở tay không kịp, một loại cảm giác kinh khủng hiện ra, khiến cho hắn cảm tưởng cái chết đã ngay trước mặt. Đã lâu rồi từ hồi đi theo chủ nhân, bọn họ đến giờ cũng chưa từng trải qua cảm giác này.

Hai người kinh hãi biến sắc, ngay lập tức vận công để chống lại sát khí của Lưu Phong.

Lưu Phong cũng hơi biến sắc, hai người này không ngờ cũng có chút tài năng, trong nháy mắt có thể chống đỡ với ngũ thành sát khí của mình. Tuy nhiên với hắn mà nói, hai người này cũng không là gì. Ít nhất cũng không gây được uy hiếp với hắn. Chỉ là đối với thân phận của hai người thì hắn có chút tò mò.

Cười lạnh một tiếng, Lưu Phong bất ngờ thu lại sát khí. Nam tử kia đang phóng xuất lực lượng để chống đỡ, bị mất đi mục tiêu không kịp đề phòng nên chân nguyên lập tức bị phản phệ. Hai người kêu lên một tiếng, khóe miệng tràn ra tiên huyết. Hiển nhiên ở lần này, hai người đã bị thua.

Hết thảy sự tình đều phát sinh trong nháy mắt. Thiếu niên anh tuấn lau vết máu trên khóe miệng liếc mắt nhìn Lưu Phong, oán khí dâng trào.

Nam nhân trung niên nhanh chóng vận hành chân nguyên trong cơ thể điều tức lại rồi đứng thẳng dậy. Chân nguyên đầy mình, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào Lưu phong, dường như sắp động thủ.

Lưu Phong bước xéo một bước phất ống tay áo, một cỗ Hạo Nhiên Chính khí lập tức thổi lùi nam nhân trung niên lại vài bước, rồi lạnh lùng nói: "Lão bản của lầu này là bằng hữu của ta, ta há có thể để cho các ngươi làm càn như vậy sao."

Nam nhân trung niên bị Lưu Phong đẩy lui lập tức sợ hãi, vội vàng tăng cường khí lực chuẩn bị ra tay.

Thiếu niên anh tuấn trợn mắt tức giận nói: "Dừng tay".

Nam nhân trung niên nghe vậy đành thu tay lại, nhưng đôi mắt rõ ràng không giấu đi sự phẫn nộ.

"Vị huynh đài này, thật sự xin lỗi. Hạ nhân không biết lễ nghĩa, mạo phạm tới người, xin trách tội." Thiếu niên anh tuấn trong lòng cũng không biết có chủ ý gì, đột nhiên tươi cười nói.

Quay đầu lại, hắn nói với Liễu Thanh Nghi" Thanh Nghi tiểu thư, dù sao nàng vẫn phải theo chúng ta rời đi. Đắc tội với chủ nhân của ta, đừng nói là nàng, cho dù có là Lưu Phong cũng phải chết".

"Khẩu khí lớn thật!"

Khuynh Thành nghe có người dám nói tỷ phu của mình như thế lập tức giận dữ.

Thiếu niên anh tuấn lúc trước cũng không nhìn kỹ Khuynh Thành. Giờ phút này nghe thấy giọng nói, hắn lập tức quay lại, đánh giá vài lượt: "Ha ha, nguyên lai lại là một thiếu nữ xinh đẹp. Một người đáng yêu như thế, sao lại cải trang nam nhân. Thiên Cừu, ngươi nói nếu nữ tử này làm đạo lữ của ta, chủ nhân có đồng ý không?"

Nam nhân trung niên nghe vậy, đánh giá cẩn thận Khuynh Thành vài cái, gật đầu nói: "Thuộc hạ nghĩ nhất định chủ nhân sẽ đồng ý."

"Tốt lắm!"

Thiếu niên anh tuấn mỉm cười, nói: "Nàng mau đi thay nữ phục bây giờ rồi chúng ta cùng nhau rời đi. Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ trở thành nữ sủng của ta".

"Cút mẹ ngươi đi!"

Tiểu ma nữ Khuynh Thành từ khi xuất đạo đến nay, chưa từng bị vũ nhục như thế.

"Tên tiểu súc sinh không có giáo dục kia, mẹ ngươi thế nào mà lại không dạy dỗ ngươi hả." Khuynh Thành thật sự quá tức giận ngoạc mồm chửi một trận.

Thiếu niên anh tuấn dường như có chút bất ngờ, không nghĩ tới vị tiểu nương tử này lại phản ứng như vậy bèn cau mày nhẹ giọng nói: "Chết đi!"

Từ chết vừa nói ra, Khuynh Thành đột nhiên cảm nhận thấy cỗ sát khí cường đại lao đến, gần như có thể nuốt chửng nàng.

"Tỷ phu, cứu mạng a!"

Đối với sát khí cường đại như thế, Khuynh Thành từ trước đến nay luôn tự cao tự đại, giờ phút này cũng không thể không kêu cứu.

"Chút tài mọn!"

Trên thực tế, lúc thiếu niên anh tuấn ra tay thì Lưu Phong đã sớm có phản ứng. Một luồng Nguyên anh lực lập tức phát ra ngăn cản sát khí của thiếu niên anh tuấn.

"Rốt cuộc ngươi là ai? Không ngờ có thể sử dụng Nguyên anh lực chống lại Hỗn Nguyên Sát khí của ta?" Thiếu niên anh tuấn dường như có chút khó tin.

"Ngươi chính là Lưu Phong? Đúng rồi, ngươi nhất định là Lưu Phong." Thiếu niên anh tuấn lần này phụng mệnh xuống núi có hai mục đích. Thứ nhất là giúp chủ nhân tìm kiếm lô đỉnh song tu, thứ hai chính là tìm hiểu tất cả tin tức về Lưu phong. Nhưng mà không ngờ lúc này lại gặp Lưu Phong. Lúc đầu bọn họ đối với Lưu Phong cũng không có để ý lắm. Nhưng qua chiến đấu, đã nhận ra rằng, có thể khiến cho chủ nhân coi trọng như tu chân giả thì quả nhiên không phải người thường.

"Không sai, tỷ phu của ta chính là chủ công Phong Thành đại danh đỉnh đỉnh Lưu Phong. Hai tên tặc tử các ngươi thật sự là có mắt không tròng, không ngờ dám đến Phong Thành gây chuyện." Khuynh Thành ôm cánh tay Lưu Phong, đắc ý nói.

"Tốt lắm, chính ta đang muốn tìm ngươi đây!" Thiếu niên anh tuấn khẽ gật đầu, nói: "Lưu Phong, dám đánh với ta một trận không?"

"Không biết sống chết!"

Lưu Phong lạnh nhạt cười nói: "Chúng ta đi ra ngoài" Để hư hao đồ vật của mình, không phải là thói quen của Lưu Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận