Hi Du Hoa Tùng

Chương 275: Tổ Long Tam Huyền Đan

Trương Mỹ Nhân định nhãn nhìn Lưu Phong, trong lòng cả kinh, thầm nhủ hắn làm sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ lúc trước rình coi tại phòng mình là hắn. Trong mắt mang theo vài phần kinh nghi, Trương Mỹ Nhân mở miệng hỏi:

"Phong nhi, sao lại là ngươi?"

"Tại sao không phải là ta." Lưu Phong nghiêm sắc nói: "Tứ sư tôn, Phong nhi đến đây để từ biệt người".

Trương Mỹ Nhân nhìn Lưu Phong, trong lòng run lên nhè nhẹ, nhớ tới chính thân thể mình bị hắn nhìn lén, trong lòng có chút khó chịu, bất quá Trương Mỹ Nhân thấy thật kỳ quái, khi biết người rình coi là Lưu Phong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tức giận cũng giảm đi rất nhiều.

"Phong nhi, vừa rồi người trên phòng."

Trương Mỹ Nhân muốn xác định một chút, không biết tại sao tim nàng lại đập thình thịch như vậy.

Lưu Phong cười hắc hắc, thản nhiên nói:

"Tứ sư tôn, người có đúng là muốn hỏi người ngoài phòng hồi nãy có phải là ta hay không chứ gì?"

Ngừng một chút, Lưu Phong vừa cười vừa nói:

"Không dối gạt người, tứ sư tôn, người đó chính là ta"

"Vậy ngươi đều nhìn thấy hết?"

Trương Mỹ Nhân sắc mặt bình tĩnh hỏi.

Lưu Phong sắc mặt nghiêm nghị, ra vẻ đứng đắn, nghiêm chỉnh nói:

"Tứ sư tôn, kỳ thật ta thật sự cũng không thấy được gì, vốn ta chỉ là muốn lên mái nhà ngắm trăng, ai biết vừa mới đi tới đã bị tứ sư tôn đuổi giết"

"Thật sự cái gì cũng không thấy?" Trương Mỹ Nhân không cam tâm hỏi.

"Thật sự cái gì cũng không thấy. Ta thề đấy". Nói về chuyện thề, Lưu Phong tại kiếp trước không quan tâm đến lời thề. Bây giờ cũng là quen miệng, mở ra là thề.

Trương Mỹ Nhân có chút trấn tĩnh lại nói:

"Không có gì là tốt rồi." Sự thật Trương Mỹ Nhân cũng không tin lời ma quỷ của Lưu Phong, lúc mới đầu nói là từ biệt, chút xíu lại thay đổi là ngắm trăng. Nói xạo mà cũng không biết che đậy.

"Nghe nói ngươi ngày mai đã đi rồi, ta còn có một số việc muốn dặn dò ngươi, ngươi theo ta vào trong phòng đi" Trương Mỹ Nhân cố gắng trấn tĩnh tâm trạng bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói.

Sau khi vào phòng, Trương Mỹ Nhân nhẹ giọng nói: "Ngươi trước tiên hãy ngồi xuống, ta đi thay quần áo chút" Cho tới giờ Trương Mỹ Nhân vẫn mặc trên người là một kiện áo ngủ, toàn thân hiện ra những đường cong lả lướt lồ lộ, thật là mê người.

Cảm giác được ánh mắt Lưu Phong đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực bạo mãn của mình, Trương Mỹ Nhân quát lên một tiếng"Phong nhi, ngươi nhìn cái gì?" Tiểu quỷ đầu này thật sự là đại sắc lang, cả ta cũng chiếm tiện nghi.

Tiếng quát kiều mị vọng đến, làm lòng người xiêu phách, Lưu Phong phát giác ra trong lòng có chút rúng động.

Một lát sau, Trương Mỹ Nhân đã thay đổi xong xiêm y, trên người nàng mặc một kiện y phục màu trắng, thật là tố nhã, nhưng không làm giảm vẻ phong vận tuyệt thế, dáng vẻ bước tới thật mê người, một mùi thơm từ thân thể mềm mại nhẹ nhàng của nàng tản mát ra.

Trương Mỹ Nhân mỉm cười tạo ra một làn gió xuân nói: "Nghe nói thánh thượng muốn ngươi tiến vào Hộ Bộ làm việc, ngươi có tính toán gì không?"

Lưu Phong nghe vậy, trong lòng hơi hụt hẫng, cao giọng nói:

"Tứ sư tôn, bất quá chỉ là quan chức ngũ phẩm nho nhỏ, phỏng chừng cũng không làm được cái gì" Lưu Phong trả lời cũng như không trả lời, chẳng có gì khác biệt.

Trương Mỹ Nhân nhẹ nhàng ngồi xuống, ôn nhu nói:

"Phong nhi, có một số việc ngươi phải rõ ràng, thánh thượng ý tứ rất rõ, hắn hi vọng ngươi có thể cải tiến, thay đổi Hộ Bộ. Hộ Bộ mấy năm nay trong tay Đông Cung bị hao hụt, suy thoái. Thánh thượng đang suy nghĩ đến việc viễn chinh Phù Tang và Cao Lệ, cần phải có quân lương, vấn đề Hộ Bộ tất nhiên phải giải quyết. Chắc chắn hắn chọn ngươi là để giải quyết vấn đề trọng yếu đó."
Lưu Phong lạnh nhạt cười nói:

"Cho dù bệ hạ thật có ý tứ này, Phong nhi cũng không có bản lãnh đó."

Trương Mỹ Nhân đôi mắt đẹp nhìn Lưu Phong có một chút trách móc, nhẹ nói:

"Ngươi có bản lãnh này. Hoa Hạ đại đế cả đời nhìn người không bao giờ sai. Hắn nếu đã nhìn ra ngươi, đã phong chức cho ngươi. Phong nhi, ta trước tiên hỏi ngươi, kế hoạch ngươi dự tính như thế nào?"

Lưu Phong trầm giọng nói: "Hết thảy đều y theo ý tứ của bệ hạ đi"

Trong đôi mắt đẹp của Trương Mỹ Nhân thoáng xuất hiện một tia dị sắc nói: "Đứng trên lập trường Phượng Viên, hẳn ngươi biết, mặc dù ngươi và Đông cung có chút xung đột, nhưng mà cuối cùng ngươi vẫn là người của Phượng Viên. Phong nhi, ta không hy vọng ngươi và Đông cung đối lập nhau. Đương nhiên, chuyện này cũng là ý tứ của Đại sư tôn."

Lưu Phong thành thật trả lời: "Tứ sư tôn, nói thật ta với Đông cung không có chút hảo cảm, bất quá ta sẽ tận lực quan tâm đến lợi ích của sư môn. Đương nhiên, nếu bệ hạ muốn ta làm chút gì, ta cũng thể kháng mệnh" Kỳ thật Lưu Phong đã nghĩ kỹ, lần này quay lại kinh đô, sẽ tiến hành đại sự. Có thể chỉnh lý Đông cung một chút, đó là chuyện tốt nhất.

Trương Mỹ Nhân lời nói có vẻ đầy ngụ ý: "Phong nhi, đại sư tôn cũng sẽ không bỏ rơi Đông Cung đâu"

Lưu Phong thoáng do dự một chút, cố lấy dũng khí hỏi:

"Tứ sư tôn, người ở tại thế tục lâu như vậy, ta hỏi người một việc, người thật sự tin rằng Hoàng Thái Tôn là sự lựa chọn thích hợp nhất cho cương vị hoàng đế tương lai hay sao?"

Trương Mỹ Nhân rùng mình một chút, nhẹ giọng nói:

"Phong nhi, có một số việc cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Bắt đầu từ ngày ta xuống núi, Đại sư tôn ngươi đã thông báo cho ta, vận mệnh của sư môn đã gắn liền với vận mệnh của Hoàng Thái Tôn. Chúng ta phải đưa hắn lên ngôi vị hoàng đế".

"Tam tỷ và ta nói về chuyện này rất nhiều, tâm tư của ngươi kỳ thật ta rất hiểu. Nhưng mà có một việc ta phải nhắc nhở ngươi, Đại sư tôn của ngươi sẽ không bỏ rơi Đông Cung đâu" đôi mắt xinh đẹp của Trương Mỹ Nhân nhất thời trở nên nghiêm túc, đứng lên nói:

"Việc gì cần nói ta cũng đã nói, việc ở kinh đô nên xử lý thế nào, tùy thuộc vào chủ ý của ngươi".

Dứt lời, Trương Mỹ Nhân cau mày, thầm thở dài.

Tới kinh đô, nên làm như thế nào, Lưu Phong trong lòng cũng có chút mâu thuẫn. Trương Mỹ Nhân vừa nói rất rõ ràng, Đại sư tôn Tần Thủy Dao sẽ không bỏ rơi Đông Cung. Bản thân mình là người của Phiêu Hương Cốc, bây giờ mình lại muốn đối nghịch với Đông Cung, thật không dám tưởng tượng là chuyện này nếu bị Tần Thủy Dao phát hiện, sẽ xảy ra tình huống như thế nào.

Khẽ thư giãn, Lưu Phong sửa soạn lại quần áo, hộ vệ cận thân cũng mang theo mười một tên, là Hắc Vân và thuộc hạ do hắn huấn luyện.

Bí mật của Hắc Ám võ sĩ cho tới bây giờ Hắc Vân cũng chưa báo cáo với Lưu Phong, bất quá hắn bây giờ cũng không nóng nảy. Dù sao, Hắc Vân cũng vô điều kiện mà huấn luyện đội ngũ tân Hắc Ám võ sĩ này, như vậy cũng đã quá đủ rồi.

Ngay khi xe ngựa chuẩn bị ra khỏi địa giới Giang Nam, Lưu Phong đột nhiên nghe được từ phía sau truyền đến một âm thanh trầm thấp, hắn đột nhiên cảm giác sợ hãi, vội vàng xuống xe ngựa, đã thấy một gã bạch y văn sĩ đang lẳng lặng đứng phía trước xe ngựa.
"Là Tuyệt sắc kiếm tiên" Lưu Phong nhanh chóng xác định được thân phận người này. Hắn vạn lần không có nghĩ đến ở chỗ này lại gặp được Tuyệt Sắc kiếm tiên. Lần trước ly biệt, Tuyệt Sắc kiếm tiên nói rằng hắn sẽ đi làm một đại sự, không nghĩ đến sao lại kết thúc nhanh như vậy.

Hắc Vân và thuộc hạ hắn thấy có người ngăn cản trước xe ngựa của chủ công, nhất thời toàn bộ rút kiếm, phùng mang trợn mắt.

Hắc Vân đã cảm giác được lực lượng của người này rất cường đại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người nọ, chuẩn bị phát động công kích.

Lưu Phong vội vàng quát lên một tiếng:

"Hắc Vân, không được vô lễ, đó là người mình."

Nụ cười trên mặt Tuyệt Sắc kiếm tiên vẫn không thay đổi, cũng không để ý đến Hắc Vân, mà quay về phía Lưu Phong hỏi: "Muốn đi Kinh Đô ư?"

Lưu Phong chậm rãi gật đầu, cung kính nói: "Tiền bối, thật sự là xảo hợp a, không nghĩ tại chỗ này lại gặp lại người."

Tuyệt Sắc kiếm tiên đi tới bên cạnh Lưu Phong, khẽ cười một tiếng nói: "Không phải trùng hợp, vốn ta ở chỗ này chờ đợi ngươi".

"Tiền bối, lần trước người nói có đại sự cần làm, có đúng là đã làm xong hay không?"

Lưu Phong ân cần hỏi. Đối với sự vô tư trợ giúp của Tuyệt Sắc kiếm tiên đối với mình, Lưu Phong trong tâm rất là tôn trọng.

Tuyệt Sắc kiếm tiên mỉm cười nói: "Không sai, đã xong rồi, nếu không cũng không thể đến tìm ngươi được".

Lưu Phong khẽ động tâm, vội vã hỏi:

"Tiền bối, không phải chuyện đại sự người nói lần trước và ta có quan hệ gì hay sao?"

"Cũng có thể nói như vậy" Tuyệt Sắc kiếm tiên trầm giọng nói: "Tu vi của ngươi như vậy làm ta rất lo lắng, cho nên ta tốn hao một chút thời gian để giúp người tìm một chút ít đan dược, giúp ngươi trong thời gian ngắn có thể gia tăng tu vi."

Lưu Phong nghe vậy nhất thời trong lòng hết sức mừng rỡ. Nếu bây giờ hỏi hắn ai là người đáng yêu nhất, dám chắc hắn sẽ trả lời là người trước mắt hắn, là người vô tư trợ giúp hắn, là Tuyệt sắc kiếm tiên tiền bối.

"Sau khi tới kinh đô, ổn định xong, hãy ăn khỏa đan dược này, có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ hay không, sẽ còn phụ thuộc vào sự cố gắng và tạo hóa của ngươi" Nói xong, Tuyệt Sắc kiếm tiên đưa cho Lưu Phong viên đan dược đang phát ra một vầng sáng kim quang.

Lưu Phong hai tay tiếp nhận khỏa đan dược, cảm động hỏi:

"Tiền bối, đây là đan dược gì, có thể giúp ta đạt tới Nguyên Anh Kỳ sao?"

Tuyệt Sắc kiếm tiên lạnh nhạt nói: "Theo lý thuyết mà nói thì hoàn toàn có thể, bất quá còn phải tùy thuộc vào tạo hóa của ngươi nữa"

"Mọi việc phụ thuộc vào nỗ lực của bản thân. Ta tin rằng ta sẽ thành công" Lưu Phong cũng rất mong đợi thực lực bản thân tăng mạnh, hôm nay được một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, một đại cơ hội hiện ra ngay trước mắt, hắn tự nhiên tràn đây tin tưởng và hy vọng.

Tuyệt Sắc kiếm tiên biểu tình không đồng ý: "Ngươi sai rồi, tại tu chân giới bình thường mà nói, cơ duyên và vận khí cũng rất quan trọng"
"Ta đây rất yên tâm, bởi vì vận khí của ta luôn rất tốt" Lưu Phong vẫn thập phần tin tưởng vào bản thân.

Tuyệt sắc kiếm tiên tựa hồ bị tâm trạng hưng phấn của Lưu Phong lây sang, cười ha hả nói: "Tốt lắm, tốt lắm, ngươi có tâm trí như vậy, tin chắc là chuyện đã thành công một nửa rồi"

"Được rồi tiền bối, người còn chưa nói cho ta biết, cái đan dược này tên là gì?"

Lưu Phong lúc trước ở Vân Mộng Trạch đã nhiều lần hỏi qua mấy vị sư tôn, lúc ấy càng nàng minh xác nói cho Lưu Phong, đan dược có khả năng gia tăng tu vi chỉ là truyền thuyết, hoàn toàn không tồn tại trong thực tế. Không nghĩ tới hôm nay, vị cường nhân này lại thật sự đem đan dược đến, biến truyền thuyết thành sự thật.

"Đây là Tổ Long Tam Huyền Đan" Tuyệt sắc kiếm tiên nhẹ giọng nói: "Đan dược này phải dùng Bắc Hải Huyền Băng, Nam Cực Kim Liên và máu của Tây Phương Hoàng Kim Long pha trộn lại, phối hợp luyện chế."

Bắc Hải Huyền Băng, Nam Cực Kim Liên, Tây Phương Hoàng Kim Long. Lưu Phong khẽ hít một hơi thanh khí, chỉ nghe tên những nguyên liệu này cũng biết là không phải tầm thường. nhất là cái gì. máu. Hoàng Kim Long.

"Tiền bối, chẳng lẽ trên đời này thật sự có sự tồn tại của rồng hay sao?"

Lưu Phong hỏi với vẻ mặt rất háo hức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận