Hi Du Hoa Tùng

Chương 659: Bị hiểu nhầm thành cầm thú

Nhẹ nhàng bước xuống giường ra mở cửa, hóa ra là Khuynh Thành. Nàng ta nói là Ngô Chi Vinh đưa thiệp mời qua mời hắn đến có chuyện cần bàn. Đột nhiên nàng thấy cùng Lưu Phong trên giường còn có một người:

"Người trên giường là ai?"

Nàng vội vàng xô cửa xông vào, kéo chăn ra. Đến khi nhận ra người nọ chính là Tiểu Linh Nhi, biểu hiện trên mặt hết sức khoa trương. Ánh mắt nhìn Lưu Phong như thể đang nhìn cầm thú, chỉ vào hắn nói:

"Chàng. Ta không nghĩ tới chàng lại là người như thế này. Chàng..."

Lưu Phong hiểu ý tứ của nàng, vội vàng giải thích:

"Cái gì chứ. nàng nghĩ đi đâu vậy chứ, . Ta là ba ba của Linh Nhi. Ba ba và nữ nhi ngủ cùng nhau thì có gì sai chứ. Huống hồ nàng còn nhỏ như vậy, ta tịnh không có làm gì."

Khuynh Thành trợn to mắt nhìn Lưu Phong nói:

"Đúng vậy, nàng ta còn nhỏ, chàng vậy mà lại. cầm thú, không nghĩ chàng là người thế này. Mặt người dạ thú."

Ta kháo, lão tử không có làm chuyện xấu không sợ ma gõ cửa.

Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, lập tức nắm lấy tay của Khuynh Thành, thần sắc ra vẻ chính nghĩa:

"Nàng thôi đi, ta thực sự là trong sạch."

"Giải thích rõ ràng là muốn che giấu." Khuynh Thành tức giận nói.

Ta kháo, ta tại sao lại phải giải thích, ta cái gì cũng tịnh không có làm. Ta là ba ba của Linh Nhi. Linh Nhi chính là nữ nhi của ta. Ba ba và nữ nhi ngủ cùng giường thì sao chứ!

"Thôi ngay!"

Lưu Phong phẩy phẩy tay, đưa mắt nhìn Khuynh Thành, không vui nói: "Ta bảo này đại thẩm ngươi đừng có mà suy đoán lung tung."

Đại thẩm?

Khuynh Thành sửng sốt một chút, sau đó cả giận nói:

"Ngươi mới là đại thúc đấy, ta đây đang tuổi thanh xuân xinh đẹp chính là Khuynh Thành muội muội."

Lưu Phong luống cuống thấp giọng nói nhỏ:

"Ngươi bé bé cái miệng một tí, Tiểu Linh Nhi đang ngon giấc, tiểu nha đầu này nửa đêm qua mới ngủ."

"Hảo a, ngươi quả nhiên hoan ái đến nửa đêm a, ngươi đúng là tàn nhẫn. Tiểu Linh Nhi còn nhỏ như vậy."

Khuynh Thành nói, nước mắt bắt đầu chảy.

Ta kháo, lại còn thế nữa.

Nửa đêm là Tiểu Linh Nhi và ta kể lại chuyện xưa, ngươi tưởng ta lại làm cái gì?

Mẹ nó, lão tử ta thì không sao, dù sao cũng chỉ là một người, nhưng trong sạch của Tiểu Linh Nhi không phải lo bị hủy hoại hay sao?

Lưu Phong động nộ quát một tiếng:

"Khuynh Thành, đủ rồi, ngươi câm miệng lại cho ta, ta xem ngươi mới đích thực là cầm thú đó. Tiểu Linh Nhi nó còn nhỏ như vậy mà ngươi nhẫn tâm làm ô uế sự trong sạch của nó. Thúc thúc có thể chịu, thẩm tử không thể nhẫn, ngươi lại nói bậy nữa cẩn thận ta đối với ngươi không khách khí."

"Tượng đất cũng có ba phần hỏa khí. Lão tử mà không phát uy ngươi lại tưởng ta là còn mèo bệnh."

Thấy Lưu Phong động nộ, Khuynh Thành nhất thời biến sắc mặt, vẻ mặt lập tức trở thành ôn nhu tựa sát vào người gã, cười hắc hắc nói: "Nhân gia với nói giỡn chàng thôi mà, thật hẹp hòi đó, Người ta biết chàng là người đứng đắn nghiêm chỉnh."

Có trời mới biết được, dù sao Tiểu Linh Nhi cũng không phải con ruột của ngươi. Tuy ngoài mặt nói vậy nhưng trong bụng Khuynh Thành không biết đã chửi Lưu Phong bao nhiều lần là cầm thú rồi !

"Nàng nói đùa hay nhỉ." Lưu Phong lạnh lùng liếc nàng: "Sau này nên chú ý một chút, cẩn thận ta cáo nàng tội phỉ báng đó."

"Tỷ phu lão công, chàng đích thực là hẹp hòi mà. Được rồi, nhân gia sau này sẽ chú ý kĩ hơn."

Đôi tay ngọc câu cổ gã, ghé sát tai hắn khẽ nói:

"Tỷ phu lão công, để ta vuốt lưng cho nha."

Nói xong Khuynh Thành nhẹ nhàng vuốt lưng Lưu Phong thỉnh thoảng còn lấy song phong ép vào lưng Lưu Phong."

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Lưu Phong làm gì mà không nhận ra tính toán của tiểu ma nữ kiểu này hẳn là vì có chuyện nhờ vả:

"Nói đi. Nàng có chuyện gì nhờ ta."

"Tỷ phu lão công, chàng như thế nào lại hẹp hòi như vậy? Vẫn còn tức giận à?"

Khuynh Thành chu cái miệng nhỏ, không vui nói: "Chưa thấy nam nhân nào hẹp hòi như chàng!"

Ta kháo, ngươi mới là hẹp hòi a, lão tử bị ngươi nói xấu, đã không thu thập ngươi đã là độ lượng lắm rồi."

"Được rồi, không nói chuyện đó nữa, cuối cùng nàng đến có chuyện gì?"

Lưu Phong nhíu mày, nói:

"Sau này đừng gọi ta là tỷ phu lão công, kêu như vậy ngươi không biết là không được tự nhiên sao."

Nhớ tới cách xưng hô này Lưu Phong tự biết là không được tự nhiên, nhất là ở chốn đông người, đã mấy lần bị người nghe được đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn hắn.

"Vậy ta gọi chàng là tỷ phu, hay là hảo lang quân đây?"

"Muốn gọi thế nào tùy nàng, dù sao cũng vậy mà thôi."

Lưu Phong trừng mắt liếc Khuynh Thành.

Khuynh Thành cười nói: "Thế gọi là tỷ phu lão công đi? Gọi lão công có chút còn sớm, dù sao chúng ta cũng chưa thành lấy nhau mà cũng chưa phải là vợ chồng thật. Từ nay về sau sẽ gọi chàng là tỷ phu."

"Tỷ phu, kỳ thực chuyện của ta cũng rất đơn giản, hôm nay không phải chàng muốn đi dự tiệc sao? Cho ta đi cùng."

Khuynh Thành nũng nịu nói, miệng nhỏ cơ hồ cắn vào tai của Lưu Phong, khiến cho hắn trong lòng lửa dục bốc lên.

Hắn có chút hồ nghi hỏi lại:

"Nàng như thế nào lại có hứng thú với việc này vậy?"

"Sư tôn bảo ta, nàng bảo ta nên đi theo chàng nhiều hơn một chút, như vậy tương lai trong số nữ nhân của chàng, địa vị của ta sẽ cao hơn "Khuynh Thành giải thích.

Mỹ nhân tỷ tỷ quả nhiên suy nghĩ sâu xa.

"Mang nàng đi cũng không có vấn đề gì, nhưng ta nhắc nhở nàng trước, Ngô Chi Vinh mời ta dự tiệc trong quá khứ đều không có hảo tâm, đến lúc đó dám chắc là có chút phiền toái."

Ngô Chi Vinh là loại người gì trong lòng hắn hiểu rõ. Lời mời thì đường hoàng, nhưng như người ta nói: yến vô hảo yến. Yến tiệc mà Ngô Chi Vinh bày ra chắc chắn là Hồng Môn yến.

Lưu Phong tự cho mình so với Lưu Bang mạnh hơn rất nhiều, mà Ngô Chi Vinh so với Sở Bá Vương đến đầu ngón tay cũng không bằng nên đối với cái Hồng Môn yến này hắn chắc chắn đến dự.

"Tỷ phu, trong lòng ngươi thực sự không muốn Tiểu Linh nhi sao?"

Sư tôn nói nàng trời sinh chính là địa linh thể. Nếu các người song tu, đối với tu vi của ngươi lợi ích thực sự là rất lớn? Nói xong chánh sự, Khuynh Thành lộ ra bản chất ma nữ của mình.

Lưu Phong tức giận nói:

"Ngươi nói cái gì, Linh nhi là nữ nhân của ta. Ta thế nào lại làm ra chuyện cầm thú đó được. Ta nói cho ngươi hay, nếu ngươi lặp lại điều này một lần nữa đừng trách ta không tha cho ngươi."

Lưu Phong đang nói đột nhiên đôi tay nắm lấy đôi nhũ phong của Khuynh Thành sờ loạn.

"Tỷ phu, ngươi muốn làm cái gì?" Khuynh Thành bị Lưu Phong chiếm tiện nghi có chút hốt hoảng.

Lưu Phong cười hắc hắc, cầm tay Khuynh Thành đặt lên tiểu huynh đệ của hắn: "Lão tử muốn ngươi."

"Cầu xin ngươi a, ngươi buông tha cho ta đi."

Lưu Phong một tay không ngừng ve vuốt ngọc thố vừa chờ đợi Khuynh Thành mở miệng cầu xin.

Ai ngờ, Khuynh Thành kêu lập tiếng lập tức nhiệt tình đừng lên thậm chí còn hôn Lưu Phong.

Lưu Phong tự nhiên không chịu bị động, vội vàng dùng đầu lưỡi hé mở miệng Khuynh Thành cuốn lấy lưỡi Khuynh Thành quấn quýt một trận khiến cho thân thể Lưu Phong bắt đầu nóng lên.

Đang lúc Lưu Phong chuẩn bị dùng tay hướng đến Khuynh Thành cấm địa, ai dè lại bị Khuynh Thành đi trước một bước, bàn tay đã bắt đầu tại tiểu khố của hắn hoạt động. Lưu Phong trong lòng kêu tuyệt nhưng cũng đồng thời mâu thuẫn. "Chơi" hay không đây? Nhân gia còn phải chờ kế thừa thánh linh mà.

Mà không "chơi" thì làm sao hạ hỏa đây.

"A, a đại sắc lang, ngươi quả nhiêu muốn. ta đi."

Trong lúc Lưu Phong đang do dự, Khuynh Thành đột nhiên đẩy tay Lưu Phong, nhanh chóng chạy ra hướng cửa.

Nàng quay lại hướng Lưu Phong làm mặt quỷ:

"A a, tỷ phu đúng là đại sắc lang, nhưng mà ta không thể giúp chàng được. Sư tôn nói, nguyên âm của ta không thể bị phá, chàng tự mình giải quyết đi". Nói xong liền vội vàng mở cửa chạy đi.

Lưu Phong vẻ mặt buồn bực. Không ngờ lại bị tiểu ma nữ này đùa giỡn.

"Ngươi cứ chờ lần sau, lão tử nhất định ăn ngươi."

Nhìn lưng Khuynh Thành, Lưu Phong cắn răng nói.

"Mẹ nó, nhanh xẹp xuống cho lão tử, cẩn thận không ta xử ngươi."

Nhìn nội khố đang bành trướng, Lưu Phong bực bội dọa dẫm.

"Ba ba, ngươi không phải là bệnh chứ? Nhìn bộ dạng ngươi thật sự thấy khó chịu a."

Ngay lúc đó, tiểu Linh Nhi cũng tỉnh dậy, nàng bước xuống giường, nhào vào ngực Lưu Phong rất quan tâm hỏi.

Có nhiều con gái, cũng chỉ biết đau lòng. Đến lúc già yếu, không người chăm sóc. Chứng kiến tiểu Linh Nhi quan tâm tới mình như vậy, tâm trạng buồn bực của Lưu Phong biến mất. Ai bảo có con trai mới không lo lúc tuổi già, lão tử đây có nữ nhi cũng không lo nhá.
Lưu Phong hôn lên đầu tiểu Linh Nhi cười nói:

"Linh Nhi ngoan, cũng biết nỗi khổ của ba ba."

"Ba ba, đây là cái gì mà tại sao lại cứng như vậy? Hình như còn nóng nữa?"

Tiểu Linh nhi nằm trong lồng ngực Lưu Phong, cảm giác được tiểu huynh đệ của hắn, nén không nổi tò mò, bàn tay nhỏ bé khẽ động vào.
"Ngoan, đồ vật này không được sờ loạn."

Vạn nhất làm lửa dục hắn bốc lên sẽ rất phiền toái. Lưu Phong nhanh chóng đẩy tay Linh nhi ra: "Linh nhi, con vừa mới tỉnh ngủ nhanh đi rửa mặt đi, sau đó quay lại nghe truyện ta kể."

Lưu Phong không dám để nữ nhi chứng kiến cái đó.

Tiểu Linh Nhi tới cùng cũng chỉ là một tiểu hài tử, mặc dù trong lòng cẫn có chút tò mò nhưng đối với lời nói của Lưu Phong cũng không dám trái, vội vàng nhu nhuận bước đi rửa mặt.

"Phong nhi, nghe Khuynh Thành nói, thân thể ngươi có chút không thoải mái, ta đến xem."

Tiểu Linh nhi vừa mới đi ra Lý Hương Quân đã vội vàng bước vào.

Ta kháo, các ngươi hai thầy trò hí lộng ta.

"Ta không có việc gì, ta rất tốt a. Ngươi bận việc, ta không phiền tới ngươi."

Lưu Phong vội vàng che giấu. Cái đồ vật phía dưới vất cả lắm đi xuống một chút. Hắn không hy vọng Lý Hương Quân lại kích thích thêm một lần nữa, nếu không hắn thực sự phát điên.

"Phong nhi, ngươi. bụng ngươi đau à, sao lại che bụng."

Lý Hương Quân không biết là vô tình hay hữu ý bước tới, giật tay Lưu Phong ra nhìn vào bụng hắn. Kết quả là nhìn thấy cái đồ vật nọ đang biểu tình đứng lên.

"Lưu manh, sắc lang." Lý Hương Quân nhìn qua lập tức nhìn về phía tiểu Linh Nhi đang rửa mặt ngoài xa, rồi lại nhìn Lưu Phong thở dài một tiếng.

Lưu Phong nóng nảy, hắn biết Lý Hương Quân dám chắc cũng giống Khuynh Thành hiểu nhầm hắn.

Danh tiếng của lão tử ta thì không sao, quan trọng là trong sạch của nữ nhi ta.

"Chờ một chút" Lưu Phong cũng bất chấp, vội vàng bước tới Lý Hương Quân ngăn lại, thanh âm giận dữ nói:

"Ngươi có ý tứ gì? Hai thầy trò các ngươi có phải là cùng hẹn nhau tới chỗ ta."

"Hừ, hừ."

Lý Hương Quân cười lạnh, khinh thường nói:

"Tiểu tử, ta vạn lần không nghĩ tới ngươi lại là con người như vậy, ta thực sự đã nhìn lầm ngươi, chỉ là. đứa nhỏ kia thực sự còn quá nhỏ."

Nói đến nước này, Lý Hương Quân bộ dạng trầm thống nói: "Nếu. nếu ngươi thực sự nhịn không được thì cứ tới tìm ta. Ta. Ta sẽ giúp ngươi, chính là ngươi không nên."

Ta kháo, bây giờ ai đều cũng vậy.
Lưu Phong nóng nảy giữ chặt hai tay Lý Hương Quân, vội vàng đem mọi chuyện giải thích một lần nữa.

"Thật sự là như vậy?" Lý Hương Quân tựa hồ cũng là nữ nhân biết lý lẽ, nghe Lưu Phong giải thích xong mọi việc trải qua, lại nhìn trên giường tựa hồ cũng không có gì cuối cùng cũng tin lời Lưu Phong nói.
"Đích xác là như vậy, Linh nhi là nữ nhân của ta, ta là ba ba của nàng ấy, ta có làm gì cũng không làm chuyện đó."

Lưu Phong ủy khuất nói:

"Ta như vậy, cũng là do đồ đệ tốt của ngươi, ta bị tiểu ma nữ Khuynh Thành đó hí lộng. đừng dùng ánh mắt hoài nghi nhìn ta, nàng ta vừa mới kích thích ta, sau đó lại chính mình bỏ chạy. Ta biết chắc nàng ta cố ý, cố ý muốn kích thích ta. Ta kháo. mỹ nhân tỷ tỷ, đồ đệ của ngươi thật quá đáng, ta không thể cứ như vậy. Ta muốn ăn nàng ấy, muốn cho nàng ấy biết trêu vào ta sẽ không có kết cục tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận