Hi Du Hoa Tùng

Chương 608: Trương Tử Ngưu tống nhân tài, lão Hoàng đế tố giao dịch

"Hắn có nói là có chuyện gì hay không?" Lưu Phong khẽ nhíu mày.

"Hắn nói là muốn tặng người cho chủ công?" Lăng Ba nháy mắt nói.

"Tặng người?"

Lưu Phong lại càng sửng sốt, đột nhiên chợt nhớ ra đã từng nghe Diệp Văn Lý và Phó Lưu Vân nói qua, Trương Tử Ngưu dưới trướng có rất nhiều nhân tài.

"Chẳng lẽ lão nhân này đem nhân tài tới tặng ta?"

Nghĩ tới đây, Lưu Phong vội vàng nói: "Nhanh mời hắn vào đi."

Trương Tử Ngưu sau khi vào cửa, nhìn Lưu Phong cười:

"Hầu gia, ta biết, người đang rất thiếu nhân thủ. Phải có một lượng lớn nhân thủ mới có thể kiến lập được Phong Thành."

"Đúng vậy, tình báo của ngươi rất chuẩn xác, ta đích xác cần đại lượng nhân thủ." Lưu Phong cười cười.

"Hầu gia, ta muốn cung cấp cho ngươi một ít nhân tài. Người nguyện ý dùng chứ?" Trương Tử Ngưu trực tiếp nói ra mục đích của mình.

"Đương nhiên."

Lưu Phong cười nói:

"Người của Các lão, ta tự nhiên là yên tâm." Diệp Văn Lý và Phó Lưu Vân chính là hai ví dụ tốt nhất rồi. Tiền kỳ kiến thiết Phong Thành, hoàn toàn là dựa vào hai người này.

Lưu Phong từng cẩn thận điều tra về Trương Tử Ngưu, cuối cùng cho ra một cái kết luận. Người này hẳn là không có ý đồ xấu. Chỉ là vì sao hắn nhiều lần vô tư trợ giúp mình, một người như thế, khiến cho người khác không thể giải thích được.

Đương nhiên, hắn cũng không có quên đã từng đáp ứng với Trương Tử Ngưu giúp hắn cứu huynh đệ trong thiên lao. Chỉ cần thời cơ chín muồi, hắn sẽ hoàn thành những trách nhiệm của mình.

"Các lão." Lưu Phong trầm giọng nói: "Tại sao lại muốn giúp ta?" Lưu Phong còn không tin thiên hạ có bữa trưa miễn phí.

"Các lão, ngươi không nên nói với ta là ngươi không cầu hồi báo đó." Lưu Phong cười hỏi.

Trương Tử Ngưu gật đầu, lập tức lại lắc đầu, sau đó ngồi ngay ngắn. Trong đôi mắt toát ra một tia tinh mang thâm thúy.

Nhìn vẻ mặt của Trương Tử Ngưu, Lưu Phong có chút khó hiểu, gật đầu rồi lại lắc là có ý tứ gì đây.

"Hầu gia, người là một người thông minh." Trương Tử Ngưu trầm ngâm nói:

"Còn là một Hầu gia trẻ tuổi có trí tuệ của đế quốc. Ta rất coi trọng người."

Lưu Phong trong lòng chợt lạnh. lẳng lặng chờ nghe câu kế tiếp của Trương Tử Ngưu.

"Đế quốc sắp lâm vào trong hỗn loạn, ngay tương lai không xa, khắp nơi sẽ dấy loạn binh đao, dân chúng không còn đường sống."

Nói tới đây, ngữ điệu Trương Tử Ngưu đột nhiên chợt đổi:

"Ta dự đoán, đế quốc chi loạn, chỉ có Hầu gia mới có thể bình định. Ta bây giờ giúp người, kỳ thật rất đơn giản chính là muốn cho thế lực của người từng bước mở rộng. Thế lực người càng ngày càng lớn mạnh. Chỉ có như vậy, tương lai ngươi mới khống chế nổi hỗn loạn trong đế quốc, giúp cho lê dân chịu ít khổ ải hơn một chút."

Lưu Phong nao nao, nguyên nhân Trương Tử Ngưu giúp hắn. Hắn đã từng nghĩ tới rất nhiều, nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới lại là như thế.
Chỉ bằng mấy câu nói đó, Trương Tử Ngưu đích thật là một vị quan tốt.

Nhìn khắp quan viên đế quốc, có tấm lòng đối với lê dân như vậy thật sự không có mấy người.

"Các lão. có lẽ ngươi kỳ vọng quá lớn." Lưu Phong có khẽ thở dài một tiếng.

Trương Tử Ngưu mỉm cười, sau đó đột nhiên thanh âm bỗng lên cao vài phần:

"Hầu gia, tâm tư người ta biết. Thật sự, ta cũng hy vọng ngươi có thể thành đại sự. Mấy năm nay, ta một mực quan sát người, trí tuệ, tâm địa, năng lực của người đều vô cùng xuất sắc. Ta tin tưởng ánh mắt của ta sẽ không nhìn lầm."

Lưu Phong thân thể chấn động, xem ra, chính tâm tư của mình đại bộ phận người đều có thể thấy được.

Trương Tử Ngưu vẻ mặt rất nghiêm túc nói:

"Hầu gia, bệ hạ đã không còn là bệ hạ nữa. Ngay ngày hôm qua, hắn đột nhiên tại thượng thư phòng cuồng tính đại phát. Ngay lúc đó giết chết vài tên thái giám."

"Vận mệnh đế quốc thật đáng lo a." Trương Tử Ngưu cõi lòng đầy mong đợi nhìn Lưu Phong.

Lưu Phong thoáng do dự một chút, nói: "Các lão, ta đáp ứng ngươi. Tương lai nếu đế quốc lâm vào hỗn loạn, nếu ta thật sự có năng lực, ta sẽ ngăn cơn sóng dữ, bảo vệ thiên hạ lê dân."
Trương Tử Ngưu nghe vậy, sắc mặt vui vẻ, vội vàng đứng dậy, quay về Lưu Phong vái một vái thật sâu: "Hầu gia. Có những lời này của người, ta có thể an tâm. Ta đại diện thiên hạ lê dân xin cảm ơn người."

Tiếp đó hay người nói chuyện vô cùng tâm đầu ý hợp.

Cuối cùng hai người ấn định, những môn sinh của Trương Tử Ngưu trong vòng bảy ngày toàn bộ tề tụ, Phong Thành sẽ phái tiếp dẫn bọn họ.

Căn cứ tin tình báo của nữ nhân, lão hoàng đế tỳ tính càng ngày càng kém, cơ hồ mỗi ngày trong cung đều có một vài tên thái giám và cung nữ bị hắn ngược đãi mà chết.

hơn nữa, số lượng nữ nhân song tu của hắn càng ngày càng nhiều, đã tăng tới mỗi đêm ba người.
Tính đơn giản là mỗi ngày chết dưới tay Hoa Hạ hoàng đế chí ít cũng có bảy mạng.

Lưu Phong đoán rằng tính tình lão hoàng đế đại biến có quan hệ với chuyện song tu. Chỉ là trong thời gian ngắn không tìm ra được nguyên ủy trong đó.

Ngay lúc này, nữ nhân trong lúc trinh sát về Hắc Ảnh phát hiện điều dị thường.

Nhân viên tình báo của nữ nhân ngẫu nhiên phát hiện diện mục thực của Hắc Ảnh, hắn cư nhiên chính là quái tăng đạo diễn của Yến Vương phủ.

Lưu Phong sau khi biết tin này hơi kinh hãi, nếu quả như vậy, hiển nhiên chủ sự phía sau màn này chính là Yến Vương.

Nhưng như vậy lại xuất hiện vấn đề, nghe nói Hắc Ảnh là sư đệ của Trương Thiên Sư, là cao đồ của Sư Đạo, như thế nào đột nhiên là là do Hắc Ảnh.
Chẳng lẽ bọn họ chỉ là ăn mặc giống nhau?

Hay Hắc Ảnh thực sự đã bị đạo diễn sát hại.

Trong khi Lưu Phong đang không lần ra được đầu mối, lại có chỉ dụ từ trong cung truyền tới, nói rằng muốn Lưu Phong tiến cung kiến giá.

Lão hoàng đế đã ở sẵn trong thư phòng, thấy Lưu Phong tới, vẻ mặt âm trầm, con ngươi hơi đỏ, lạnh lùng nhìn Lưu Phong bước vào cửa.

"Vi thần ra mắt bệ hạ." Lưu Phong cũng không dám làm càn, mà cung kính hành lễ.

"Ân, hãy bình thân."

Lão hoàng đế phất phất tay, ý bảo mọi người đều cũng thối lui, lập tức trầm giọng hướng Lưu Phong nói:

"Ân quý phi và Ân Tố Tố, tới cùng đã xảy ra chuyện gì? Đừng nói với ta là ngươi không biết. Ngươi và ta đều rõ ràng, chuyện này kỳ thật là do ngươi làm. Phải không?"

Lưu Phong nao nao, lập tức lạnh nhạt nói: "Bệ hạ minh xét, vi thần dù có mười lá gan, cũng không dám làm ra chuyện như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận