Hi Du Hoa Tùng

Chương 876: Đến tự Bạch Khiết kích thích

Ta kháo, ngươi có rất nhiều mẫu thân sao? Mụ nội nó, ngươi hỏi thế này khiến hắn kém vui mà hạ giọng nói: "Lão Vương gia, ngài rốt cuộc muốn biết gì?"

Lời này vừa nói ra, Tĩnh Vương gia lập tức mới tỉnh ngộ lại dường như mình có chút sốt ruột. Đành cười một tiếng để che đi vẻ xấu hổ trên mặt rồi Tĩnh Vương gia mới vội vàng nói: "Điện hạ, ngượng ngùng a. Ta cũng thấy lo lắng nên hơi sốt ruột a, nên mới hỏi như vậy, ngài đừng để trong lòng."

"Ha hả, không sao chuyện nhỏ mà, Vương gia cũng đừng để bụng. Tuy nhiên nói thật, mẹ đẻ của ta rốt cuộc là ai, ta hiện tại cũng không làm rõ được. Có lẽ đúng là Thái tử phi Điện hạ" Nói tới đây Lưu Phong dặn dò: "Lão Vương gia, hiện giờ trong đế quốc người biết thân phận của ta không nhiều lắm. Hiện tại còn chưa đến lúc công khai cho nên ta hy vọng ngài có thể thay ta giữ bí mật này."

"Điện hạ yên tâm!"

Tĩnh Vương gia còn nghiêm túc nói: "Ta đã sớm cùng Tu Duyên Thiên sư nói qua, bất luận ngài làm gì thì ta đều dốc sức ủng hộ. Đúng rồi, còn có chuyện này ta muốn hỏi thăm Điện hạ một chút?"

"Ta nghe nói ngài thông qua một người Ái nhĩ lan tên là La Bá Đặc đặt mua quân hạm cùng súng ống đạn được?"

Tĩnh Vương gia nhíu mày nói:

"Điện hạ, đừng nghĩ là ta lắm miệng. Ta chỉ nghĩ nếu có tiền thì vì sao mà Phong Thành của ngài lại không tự mình chế tạo? Trước kia ta đã cùng lũ quỷ hải ngoại này từng có kết giao. Đám quỷ này đều là dã tâm lang sói bừng bừng. Cho nên ta hy vọng lúc điện hạ cùng bọn họ giao du thì có thể phải nhìn trông rộng hơn, ngàn vạn lần đừng bị bọn quỷ này bỡn cợt lừa đảo. Mặt khác về súng ống đạn được cùng quân hạm, ta vẫn hy vọng Điện hạ có thể cho người của mình nghiên cứu chế tạo, mua hàng gì đó của người khác chung quy không phải vương đạo."

Lưu Phong nghe xong lời của Tĩnh Vương gia thì thật ra hơi có chút cảm xúc.

Không thể không nói, trong lời của Tĩnh Vương gia là có đạo lý. Chính mình bỏ tiền hiến kế đề xuất chế tạo thì cũng là làm lợi không công cho lũ quỷ tây dương này.

Chỉ là muốn tự mình nghiên cứu chế tạo thì đâu có dễ dàng. Đế quốc bây giờ còn bị kẹt trong giai đoạn thủ công nghiệp, việc nghiên cứu phát triển kỹ thuật càng chưa nói tới. Hết thảy đều còn trống rỗng, tuy rằng trong đầu Lưu Phong có một chút phát kiến và điểm quan trọng nhưng lại rất khó đưa vào thực thi. Dù sao súng ống đạn được quân hạm cùng nội y quần lót không phải là cùng một lĩnh vực.

Tuy nhiên trong lời của Tĩnh Vương gia vẫn khiến hắn có ý tưởng mới.

"Lão Vương gia. Có lời dạy bảo của người nói ta nhất định chắc chắn nhớ kỹ. Về việc tự chủ nghiên cứu, ta sẽ hảo hảo ngẫm lại. Đến khi có kết quả thì ta lại cùng người đàm luận việc này." Những lời này của Lưu Phong cũng là xuất phát từ đáy lòng. Bởi vì trong lời của Tĩnh Vương gia thật sự là có điểm thức tỉnh hắn. Nếu đã tới thế giới này, nếu tin tưởng không thể trở về thì sẽ làm vì thế giới này. Vì chính quốc gia của mình làm một ít gì đó, lưu lại một chút gì đó.

Kinh nghiệm lịch sử cho thấy, quốc gia muốn mạnh hơn thì kinh tế phải phát triển để quân sự cường đại hơn. Cho dù mọi thứ của đế quốc đều còn trống rống, nhưng Lưu Phong vẫn quyết định, cố gắng liều một phen.

Ít nhất. Tài chính đối với hắn mà nói cũng không thành vấn đề.

Hiện giờ hàng loạt mặt hàng của Thiên Thượng Nhân Gian có quy mô đã phát triển đúng đắn. Ngoại trừ việc giải trí thì còn kinh doanh trang điểm, trang phục. Cơ bản là ngoại trừ Yến kinh ra thì có mặt ở tất cả các thành thị lớn, có thể nói là tiền bạc đổ về cuồn cuộn.

Hai người lại nói chuyện phiếm một hồi. Thấy không còn sớm, Lưu Phong quyết định đứng dậy cáo từ. Kỳ thật lần này là hắn là muốn dò xét ẩn ý của Tĩnh Vương gia. Thuận tiện tái điều tra, rốt cuộc còn có quan viên nào cấu kết cùng lão già này. Nhưng đến khi ra về thì hắn cũng không có phát hiện gì mới.

Cũng là do thời vận của Lưu Phong không tốt. Kì thật hôm nay cũng không có quan viên nào từ kinh đô tới đây mật đàm với Tĩnh Vương gia.

"Điện hạ, ta biết ngài cũng là người rất bận rộn nên cũng không giữ lại. Chuyện của hôm nay, bản vương là cảm giác áy náy sâu sắc. Ngài yên tâm, ta nhất định chắc chắn tự mình truy tìm kẻ đứng đằng sau tội ác này rồi sẽ cáo lỗi với ngài. . Mặt khác, chuyện lao công trên công trường thì ta nghĩ như thế này. Khi về ta liền phái mười vạn quân sĩ đến, cứ nửa tháng thay phiên một lần."

Tĩnh Vương gia làm việc này cũng là nhất cử tứ tiện. Thứ nhất là giữ được quan hệ tốt với Lưu Phong, thứ hai cũng muốn tỏ vẻ chân thành với bệ hạ. Thứ ba, tham gia xây Thiên Tháp tháp đối với quân sĩ mà nói, cũng là một lần rèn luyện tốt. Thứ tư, về sau Tĩnh Vương gia có thể nhân cơ hội tiếp xúc với Lưu Phong để giám thị hành động của hắn.

Tâm tư của Tĩnh Vương gia thì Lưu Phong hiểu được hết, tuy nhiên hắn vô cùng hoan nghênh, thậm chí vô cùng tán thưởng Tĩnh Vương gia làm như vậy.

Bởi vì, cho dù nói như thế nào thì có mười vạn quân sĩ tham dự, đích thực đã giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ cho Lưu Phong.

Hơn nữa, từ cuộc đàm thoại hôm nay thì Lưu Phong nhìn ra một ít manh mối.

Dường như Tĩnh Vương gia đã không còn nhẫn nại được nữa, có vẻ lão đã bắt đầu nóng nảy hơn.

Kỳ thật Lưu Phong còn câu hỏi lớn không lý giải nổi. Lẽ ra tuổi Tĩnh Vương gia cũng không nhỏ, ít nhất so với lão Hoàng đế thì cũng không trẻ hơn bao nhiêu.
Đến chừng này tuổi rồi mà không ngờ còn muốn tranh giành làm hoàng đế thì có ý tứ gì. Hơn nữa, theo Lưu Phong biết được dường như Tĩnh Vương gia cũng không có con nối dõi. Tương lai nếu chiếm được thiên hạ thì sẽ truyền cho ai a.

Lúc trở lại Thiên Thượng Nhân Gian thì Lý Hương Quân, Khuynh Quốc, Khuynh Thành, Mộ Dung Uyển Nhi tất cả đều xúm lại ân cần thăm hỏi Lưu Phong, tất cả đều lo lắng không thôi. Khuynh Thành càng khoa trương thậm chí đề nghị Lưu Phong cởi hết toàn bộ quần áo để xem hắn rốt cuộc có bị thương hay không.

Lưu Phong khó chịu liếc nhìn Khuynh Thành tức giận nói: "Cẩn thận không huynh cởi hết của muội."

Khuynh Thành cười cười mờ ám: "Tốt, nhưng mà phải đợi lúc chỉ có hai chúng ta, nếu không chẳng phải quá lợi cho người khác."

"Khuynh Thành, muội cũng không còn nhỏ, làm sao lại nói năng liều lĩnh như vậy, còn không biết xấu hổ sao." Khuynh Quốc cười mắng: "Nữ hài tử, cần đoan trang một ít, chững chạc hơn một ít."

"Ha hả, tỷ tỷ ghen tị, đêm nay muội sẽ ngủ cùng với tỷ phu." Khuynh Thành lại đắc ý.

"Phong nhi, chúng ta đã kiểm tra qua, những người đó thực sự đều là võ sĩ của phủ quốc cữu." Lý Hương Quân vì không cho Khuynh Thành lại nói ra điều gì quá đáng nên vội vàng nói về công chuyện.

"Hừ!"

Lưu Phong khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là một tên quốc cữu mà cũng muốn đẩy ta vào chỗ chết, thật sự là rất càn rỡ."

"Lão công, ngoại trừ quốc cữu thì còn có mấy người Hoàng tộc. Chúng ta điều tra qua thì bọn họ năm đó đều tham gia án oan của Trịnh vương. Hiện giờ thân phận hậu duệ Trịnh vương của chàng đã được coi là thật. Hơn nữa còn nắm đại quyền nên bọn họ lo lắng chàng trả thù, vì vậy mới quyết định tiên hạ thủ vi cường. Tuy nhiên chuyện này rõ ràng đằng sau có người trợ giúp." Khuynh Quốc nói tiếp.

"Hừ, tự làm bậy thì không thể sống a, nếu đám hoàng thân quốc thích này không an phận thì cũng không được trách ta." Lưu Phong thản nhiên phân phó: "Tận lực thu thập chứng cớ, qua vài ngày ta sẽ tự mình tâu lên bệ hạ về việc này. Đợi đến khi tịch biên gia sản thì e là chúng ta lại có thêm chút thu nhập."

"Tỷ phu a, chờ huynh nhận được tiền thì phải nhớ mua quà tặng muội a."

Khuynh Thành mấp máy miệng nói có chút bất mãn: "Đúng là huynh, đã đi lại lâu như vậy mà cũng không biết tặng cho muội lễ vật đính ước linh tinh gì đó. Không được, phen này huynh khẳng định sẽ phát tài lớn, nhất định phải mua cho muội a."

"Khuynh Thành. Chúng ta đi, đừng làm phiền lão công để cho chàng còn nghỉ ngơi, chúng ta đi thu thập chứng cớ." Khuynh Quốc biết lão công nhà mình sẽ lấy Tiểu ma nữ nhưng không có cách nào cho muội muội đừng nói nên vội vàng kéo nàng rời đi.

Bên này Lý Hương Quân cũng ném cho Lưu Phong ánh mắt quyến rũ rồi mới chịu rời đi. Chỉ còn lại Mộ Dung Uyển Nhi, nàng nhẹ nhàng nói: "Lão công, chàng không sao là tốt rồi. Vốn mẫu thân cũng định tới, nhưng sẽ đến sau. Để thiếp lại xem cho chàng. Nói thật. Mẫu thân thật sự là căng thẳng, thiếp chưa từng thấy khi nào mà mẫu thân quan tâm như vậy đến một nam nhân."

Phu nhân cũng thực là vẫn còn thẹn thùng. Không tự tháo gỡ a. Xem ra mình phải nhanh chóng dành thời gian dạy dỗ a.

"Uyển Nhi. Tâm tư của Phu nhân ta đã biết. Đúng rồi, trong nhà gần đây có chuyện gì không. Các trưởng lão còn quấy rối không?" Lưu Phong quan tâm hỏi han.

"Không có, từ lần trước chàng biểu lộ thái độ, bọn họ hiện tại cũng không dám hé răng." Họ Mộ Dung Uyển Nhi nhẹ nhàng đáp.

"Uyển Nhi, quá vài ngày ta đi thăm phu nhân, chúng ta cùng nhau." Lưu Phong nở nụ cười dâm.

"Đại sắc lang, mẫu thân khẳng định sẽ không đồng ý." Nói thì như thế, nhưng ở trong lòng Mộ Dung Uyển Nhi cũng có chờ mong, dù sao trường hợp kích thích như thế cũng không phải muốn là liền có thể được.

"Lão công, chàng cứ nghỉ ngơi một chút đi, thiếp còn phải về nói cho mẫu thân biết tình hình chàng. Trời mới biết người bây giờ đang sốt ruột như thế nào."

"Uyển Nhi. Đừng vội, hôn tạm biệt đã!"

Nói xong Lưu Phong ôm nữ nhân vào trong lòng, hai tay bám chặt vào đồn bộ mỹ miều xoa nắn một trận, còn miệng thì hôn nữ nhân.

Đến lúc Mộ Dung Uyển Nhi trở nên mặt đỏ tim nện trống làng, thiếu chút hít thở không nổi thì Lưu Phong mới buông tha nàng.

"Đại sắc lang, chàng ngày càng làm người ta ẩm ướt." Cảm thấy quần lót bên dưới có chút ướt át, Uyển Nhi liếc nhìn Lưu Phong có chút thẹn thùng vội vàng chạy đi.

"Nhớ rõ đổi quần lót a!"

Nhìn theo bóng Mộ Dung Uyển Nhi mà Lưu Phong hô một câu.

"Tiểu tình nhân, làm người của thời cuộc cũng không tệ a. Có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, mỗi người lại đều lợi hại thì ngươi mặc sức hưởng thụ." Vừa mới trở lại phòng, Bạch Khiết liền hiện thân ra, trong giọng dường như mang theo hương vị dấm chua.

Lưu Phong mỉm cười, nói: "Sao vậy? Ghen à? Ha hả, nếu không hôm nay chúng ta cũng làm." Bạch Khiết hiện giờ càng tỏ ra gợi cảm, mỗi một nụ cười, một cái chau mày, nhất cử nhất động đều có thể làm Lưu Phong bốc hỏa.

"Ha hả, mông dường như càng to càng vểnh, sờ chắc cũng không bất tiện chứ?" Nói xong, Lưu Phong liền đi tới trước nhưng tay lại đặt lên khuôn ngực tròn trĩnh câu hồn đoạt phách của nữ nhân.

Gương mặt xinh đẹp của Bạch Khiết đỏ lên, cười khanh khách nói: "Tiểu tình nhân, xem ra ngươi có chút chịu không nổi rồi. Tuy nhiên ta cũng nhắc nhở ngươi a, sức lực không đủ thì tốt nhất cũng đừng suy nghĩ đến việc động vào. Nếu không cuối cùng bị hấp thành xác khô thì ngươi hối hận không kịp."

Lời này vừa nói ra, Lưu Phong lập tức thấy trong lòng lạnh toát, dục vọng ở hạ thân lập tức tắt ngấm, bàn tay cũng không tự chủ được mà rụt trở về.

"Ha hả, ngươi sợ?" Bạch Khiết khinh thường cười cười: "Xem ra ngươi vẫn là chỉ có thèm muốn mà không dám a."

Nhìn vẻ mặt Bạch Khiết đắc ý mà trong lòng Lưu Phong đầy nỗi tức giận. Hắn thầm nghĩ, đồ lẳng lơ nhà ngươi sớm hay muộn cũng có ngày ta sẽ đặt ngươi ở dưới thân, khiến cho ngươi biết cái gì kêu cha gọi mẹ.

Đành cười hô hố rồi Lưu Phong hầm hừ: "Ta có gì mà sợ, ngươi nghĩ rằng ta thật sự không dám cùng ngươi giao hoan. Đến lúc đó chỉ sợ ngươi ngay cả xuống giường cũng không nổi."

"Phải vậy không? Có bản lĩnh thì ngươi lại đây a. Đừng có nói làm ta rốt cuộc lại tưởng ngươi vẫn còn là nam nhân?" Bạch Khiết vẻ mặt mờ ám, hơn nữa còn cố ý kéo cổ áo trễ xuống một ít.

Nhìn bầu ngực trắng bóng làm Lưu Phong hơi động tâm, bán tiên thể thật khác thường, độ đàn hồi kia phỏng chừng không thể chê. Hắn lại đến gần Bạch Khiết, làm ra vẻ muốn ôm. Bạch Khiết cười hì hì, ghé miệng vào tai Lưu Phong nói: "Quả nhiên ngươi muốn biến thành xác khô, không biết sau này có còn hưởng thụ được nữa không a?"

Lưu Phong một trận buồn bực, làm xác khô không thể nghi ngờ tử huyệt của hắn.

"Ngươi có thể không nói gì đến xác khô được không. Cứ như vậy thực đến mất hứng?" Lưu Phong nói có chút giận dỗi.

"Ha ha!" Bạch Khiết thoải mái ngồi xuống giường nhung gấm trước mặt hắn. Lại cố ý nhấc váy lên để lộ ra đùi trắng ngần cười nói với Lưu Phong:

"Tiểu tình nhân, ngươi cũng không thể oán ta, ai bảo tu vi của ngươi trì trệ mãi không thể hơn ta. Kỳ thật, ta thật sự muốn cùng ngươi động phòng. Cả ngày ẩn trên cổ ngươi xem ngươi điên loan đảo phượng, ngươi nghĩ rằng ta không khó chịu sao. Hừ, mỗi ngày đều đổi vài cái quần lót."

"Ngươi a, phải cố gắng nhiều hơn!"

Nghe nàng nói quần lót thường ướt, Lưu Phong lập tức liền nở nụ cười, cầm cái ghế lại ngồi trước người nàng mà nói: "Ha hả, ta còn tưởng rằng ngươi là thánh nhân chứ? Thì ra cũng có thất tình lục dục a."

Bạch Khiết cười quyến rũ: "Đều còn không phải tại ngươi làm hại. Trước kia a, ta không có nhiều hứng thú đối với nam nhân. Bây giờ xem nhiều lần, tự nhiên cũng lại có suy nghĩ chuyện kia."

"Nói đơn giản, dục hỏa của lão nương bị ngươi khuấy động lên." Bạch Khiết nói ai oán.

Đáng đời, cho chết đói chết khát đi. Ai bảo ngươi rình coi.

Nghĩ đến đây Lưu Phong vội vàng kháng nghị: "Ta nói, ngươi có thể không biết đạo đức công cộng. Về sau cũng không thể rình coi lén nữa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận