Hi Du Hoa Tùng

Chương 557: Thái tôn Uyển nhi xuất hiện rồi

Vốn nàng muốn lén rời đi, dù sao rình coi cũng là không có đạo đức, nhưng mà đôi chân lại không nghe lời nàng, chết sống không muốn bước đi.

Cùng với thân thể nóng bỏng của hai người kia đang liên tục trùng kích, nội tâm Lý Hương Quân chậm rãi xảy ra chút biến hóa, nàng đột nhiên rất muốn xem. Rất muốn xem nam nhân và nữ nhân làm cái chuyện đó.

Lưu Phong và Tố Nương giờ phút này chính là đang sung sướng tột đỉnh, chẳng hề chú ý tới có người ở rình coi.

Nhìn Lưu Phong ôm cặp mông trắng trẻo tròn trịa của Tố Nương phía sau không ngừng trùng kích vào hạ thể của nữ nhân, trong lòng Lý Hương Quân cảm thấy nhộn nhạo. Chưa phát giác ra đồn bộ của chính mình cư nhiên cũng trở nên nóng như lửa đốt.

Tố Nương dưới thân Lưu Phong lớn tiếng rên rỉ, không ngừng kích thích Lý Hương Quân, nàng có chút khó hiểu, chẳng lẽ làm chuyện đó thoải mái vậy sao? Một nữ nhân tốt đẹp là thế mà cư nhiên không biết liêm sỉ, rên rỉ lớn tiếng như vậy.

"Vô sỉ!"

Lý Hương Quân đỏ mặt, âm thầm mắng.

Bất quá, cho dù có mắng, nàng cũng vẫn muốn nhìn cho kĩ.

Giờ phút này, Lưu Phong và Tố Nương đã thay đổi tư thế, Lưu Phong đem hai chân Tố Nương giang ra trên vai, eo dùng sức thúc sâu vào. Thân thể hai người chạm vào nhau phát ra âm thanh ba ba.

Âm thanh đó giống như đánh thẳng vào tâm trí Lý Hương Quân.

Lý Hương Quân chỉ cảm thấy chính mình thân thể hơi nóng lên, trống ngực đập thình thịch, bộ ngực sữa đầy đặn cũng theo tiếng tim đập mà phập phồng không ngừng.
Mà khiến cho Lý Hương Quân càng xấu hổ là, vì bị kích thích bởi hai người, hạ thân nàng chậm rãi sanh ra một cỗ cảm giác khác thường, nàng thậm chí cảm giác được ngay cả nội khố đều đã ướt đẫm.

Đột nhiên, trong lòng nàng xuất hiện một loại xúc động, một loại xúc động muốn đưa tay xuống hạ thể vuốt ve.

Từ khi mộng tình yêu tan biến, Lý Hương Quân hơn mười năm qua đối nam nhân tràn ngập cừu hận, cho tới bây giờ không nghĩ tới việc nam nữ, lại không ngờ tới hôm nay trong lúc vô ý bị kích thích như vậy, dục vọng chôn giấu trong sâu thẳm nội tâm chậm rãi bốc lên.

Lý Hương Quân vốn cũng đang tuổi như lang như hổ, xuân tâm một khi manh động, thì có chút khó tự kiềm chế nổi.
Sau khi trải qua một trận đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Lý Hương Quân một tay đặt trên bộ ngực bão mãn của mình, nhẹ nhàng mơn trớn. Mặt khác một tay vốn muốn lần xuống dưới hạ thân, chỉ là thực sự xấu hổ.
"Nhanh lên một chút, công tử gia, Tố Nương muốn lên mây, nhanh lên một chút. xử lý Tố Nương đi." lúc này, Tố Nương đã tới thời điểm cực khoái, không khỏi lớn tiếng la lên.
Dâm thanh dục ngữ nhất thời làm cho một chút lý trí cuối cùng còn sót lại của Lý Hương Quân cũng bay biến.

Lý Hương Quân hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Phong và Tố Nương, một tay không ngừng nhẹ nhàng xoa xoa bộ ngực bão mãn, đồng thời một tay rốt cục chậm rãi tiến vào khoảng giữa hai chân. Nhất thời, trận trận khoái cảm truyền khắp toàn thân, thân thể nàng càng thêm nóng như thiêu như đốt.

Dần dần, theo chính mình địa vuốt ve, Lý Hương Quân hạ thể đã ướt át một mảnh. Giữa hai chân xuất hiện một cảm giác trống rỗng ngứa ngáy càng ngày càng mãnh liệt.
Nhẹ nhàng khu lộng một chút, Lý Hương Quân nhất thời cảm thấy như bị điện chạy khắp toàn thân, một cỗ khoái cảm không biết gọi tên rung động trong lòng, trong lúc đó nàng thân thể khe khẽ run lên, trong miệng thậm chí phát ra một tiếng ư ư rên rỉ.

Cũng may thanh âm Tố Nương rên rỉ rất lớn, cho nên Lý Hương Quân cũng không có bại lộ.

"A. công tử gia, Tố Nương muốn lên mây. Tố Nương thoải mái quá."

Âm thanh Tố Nương rên rỉ cũng là càng lúc càng lớn, hiển nhiên dưới sự "công kích" không ngừng của Lưu Phong, nàng sắp đạt tới đạt tới cao triều.

Lý Hương Quân tiết tấu tựa hồ đã cùng Lưu Phong Tố Nương dung hợp, giờ phút này, tốc độ nàng vuốt ve hạ thể chính mình cũng nhanh lên, đôi má xinh xắn ửng hồng, thân thể không ngừng run rẩy, phì mỹ đồn bộ vô tình vặn vẹo, trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ rất nhỏ.

Vốn nàng cũng là tưởng tượng kêu to như Tố Nương vậy, nhưng sợ bị hai người phát hiện, cho nên mới kiệt lực hạ thấp thanh âm.

"A, công tử gia, Tố Nương không được." theo thanh âm cao vút, Tố Nương và Lưu Phong đồng thời đạt tới cực khoái.

Mà tại cùng thời khắc đó, thân thể Lý Hương Quân cũng kịch liệt run lên một hồi, hạ thân nhất thời kịch liệt co rút lại, đem đầu ngón tay của nàng gắt gao ôm giữ lấy.

Lý Hương Quân dồn dập thở dốc vài tiếng, thân thể có hơi nóng lên, nhũn ra, vô lực tựa ở vào tủ quần áo, trong lòng có cảm giác như đằng vân giá vũ.

Qua một hồi lâu, Lý Hương Quân mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.

Sau khi bình tĩnh, lý trí lại chiếm chủ đạo. Lý Hương Quân vội vàng sửa sang lạy quần áo, âm thầm trách mắng mình dâm đãng vô sỉ, ý chí lực bạc nhược. Chỉ là nàng nào biết đâu rằng, chuyện nam nữ vốn là chuyện vui sướng nhất trên đời, tuyệt không ai có khả năng kháng cự.

Dừng lại một chút, Lý Hương Quân sợ chuyện mình rình coi bị hai người phát giác, vội vàng thừa dịp hai người vuốt ve nhau lẻn ra ngoài.

Nàng cũng không biết, trong khi mình đi ra, Lưu Phong như vô tính liếc ra hướng cửa, khóe miệng nhếch lên một tia cười gian xảo.

Sự thật là, từ khi Lý Hương Quân vào cửa đến khi bước ra, Lưu Phong đều biết. Hắn cố ý làm bộ không biết, chính là muốn diễn kịch cho Lý Hương Quân xem. Nói đơn giản một chút, Lưu Phong đang muốn hấp dẫn, dụ hoặc nàng.

Tố Nương mỉm cười: "Công tử gia, ngươi thật xấu. Cư nhiên cố ý để cho Khuynh Thành sư tôn rình coi chúng ta làm việc."

"A a, dù sao nàng sớm muộn cũng là đàn bà của ta, bị nàng xem cũng không có gì tổn thất, nếu không được thì sau này ta và nàng làm việc, ngươi lại rình coi."

Lưu Phong đưa tay, thân mật đánh nhẹ Tố Nương đồn bộ, cười gian nói.

"Không được, nhân gia giúp ngươi hấp dẫn Lý Hương Quân, làm hại bị nàng rình coi, ngươi phải bồi thường ta." Tố Nương mím mím miệng, có ý làm nũng.
"Bồi thường, đương nhiên bồi thường." Lưu Phong cười hắc hắc, nói: "Tố Nương tỷ tỷ không phải hoan hỉ nhất là làm như vậy sao, ta bây giờ giúp ngươi." nói, Lưu Phong miệng đã hướng tới hai chân Tố Nương.

Trong căn phòng nhất thời lại vang một trận dâm thanh đãng ngữ.

Lần này diệt quỷ thành công, mặc dù Lưu Phong đã trải qua cửu tử nhất sanh.

Nhưng thu hoạch cũng là thật lớn, trước không nói Sinh Tử Giới bị hủy diệt, hoàn toàn cải biến phong thủy long mạch Lang Yết. Hơn nữa còn thu phục được Lăng Ba tiên tử quả là chuyện rất tốt. Lưu Phong bây giờ còn đang thiếu người, nhất là loại nhân tài trung thành như Lăng Ba.

Trải qua sự kiện lần này, cái nhìn của Nghê Thường đối với Lưu Phong đã có cải biến rất lớn. Dưới tình huống như vậy, Lưu Phong cư nhiên không để ý tính mạng chính mình, để cho mình chạy trước, thật sự khiến người ta cảm động.

Nhớ lại ngày đó, sau khi Nghê Thường bị Lăng Ba tiên tử đem ra ngoài, biết được khả năng Lưu Phong là rất thấp, nàng cảm thấy nỗi đau đớn tận tâm phế khiến cho nàng suýt tẩu hỏa nhập ma. Cũng may Lăng Ba tiên tử phát hiện kịp thời tình trạng của Nghê Thường, giúp nàng tiêu trừ tâm ma.

Ngày đầu tiên sau khi Lưu Phong trọng thương, nàng cơ hồ suốt cả ngày giúp Lưu Phong thâu thập thiên linh khí, mãi tới khi thật sự không kiên trì được, sắp ngất đi, nàng mới rời đi.
Lúc đó nàng hận rằng sao người bị trọng thương nằm ở trên giường không phải là mình.

Cũng từ khi đó, nàng mới phát hiện mình đối quỷ đầu mình nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn này quả nhiên có chút cảm tình nam nữ xen lẫn bên trong.
Mặc dù trong lòng nàng còn có chút hỗn loạn, nhưng tình cảm là chân thật tồn tại.

Bất quá, đến cuối cùng làm thế nào đối mặt, Nghê Thường bây giờ còn chưa suy nghĩ tới. Dù sao, nàng và Lưu Phong sư đồ luyến ái là chuyện cấm kị tại tu chân giới.
Đương nhiên, Nghê Thường cũng không sợ cái nhìn của người khác, chỉ là nàng không muốn Lưu Phong bị người khác nói xấu sau lưng.
Kỳ thật nàng không hề biết, Lưu Phong lại càng không sợ.

Đêm khuya, Nghê Thường một mình đứng trên mái nhà, nhìn vầng trăng đầy đặn giữa không trung, nhịn không được sâu kín thở dài một tiếng: "Lão thiên, ta cuối cùng nên làm gì bây giờ? Ta thật sự thích Phong nhi."

Kinh đô, Đông cung.
Thái Tử phi khẩn cấp đi tới: "Triệt nhi, Triệt nhi."
Hoàng thái tôn nghe vậy, không dám chậm trễ, vội vàng lên tiếng: "Mẫu thân, con ở chỗ này." nói rồi bước nhanh tới nghênh đón. Từ sau khi Hắc Phượng Hoàng giáo huấn hắn, mấy ngày này hắn đối Thái Tử phi hiếu thuận rất nhiều. Ít nhất, ngoài mặt là như thế.

"Mẫu thân, nhìn vẻ mặt người khẩn trương, có phải đã xảy ra đại sự gì?" Hoàng thái tôn âm thầm kinh hãi, trong lòng yên lặng cầu khẩn, trời ạ, đừng có xảy ra đại sự gì đó.

"Yên tâm, là có chuyện."

Thái Tử phi sau khi nhìn thấy Hoàng thái tôn, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, mỉm cười, nói: "Ngươi không cần lo lắng, ta muốn nói cho ngươi một chuyện vô cùng tốt."

"Ta vừa mới nhận được tin, Mộ Dung thế gia phục xuất."

Thái Tử phi cười nói: "Nói không chừng, Đông cung chúng ta lại có thêm một trợ lực cường đại."
"Mộ Dung thế gia?" Hoàng thái tôn khó hiểu hỏi: "Không phải chỉ là một thế gia sao, có gì phải kinh hỉ như vậy chứ, hơn nữa nhân gia vị tất sẽ giúp chúng ta."
"Nếu ngươi tự thân xuất mã, Mộ Dung thế gia dám chắc sẽ giúp chúng ta". Thái Tử phi hưng phấn nói: "Ta cũng nghe được tin, nghe nói tộc nhân kiệt xuất nhất Mộ Dung thế gia đời nay chính là Mộ Dung Uyển nhi. Ngươi và Mộ Dung Uyển nhi trước đây từng có một đoạn kết giao, nàng hoàn đáp ứng gả làm thê tử cho ngươi."
Hoàng thái tôn nghe vậy, một đầu mù mịt. Hắn ôm lấy đầu, cẩn thận suy nghĩ một hồi, vị Mộ Dung Uyển Nhi này không có một chút ấn tượng trong đầu hắn.
"Mẫu thân, chuyện xảy ra khi nào, sao con một chút đều cũng không rõ?" Hoàng thái tôn nói ra nghi vấn trong lòng.

Thái Tử phi âm thầm cười nói, lúc trước cùng Uyển nhi ở cùng một chỗ không phải ngươi, ngươi tự nhiên nghĩ không ra.

"Hài tử ngốc, khi đó các ngươi chỉ có ba bốn tuổi, bao năm trôi qua như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngươi nghĩ không ra cũng là bình thường." Thái Tử phi cười nói: "Mẫu thân nhớ lúc trước các ngươi tình cảm tốt lắm, nàng còn hôn ngươi một lần. bây giờ có ấn tượng gì không?"

Hoàng thái tôn cẩn thận suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu:

"Con thật sự một điểm đều cũng nghĩ không ra."

Thái Tử phi thầm nghĩ, nguyên là không có chuyện này, ngươi không nhớ tới là bình thường. Bất quá, lời này nàng cũng không dám nói cho Hoàng thái tôn.
"Quên đi, mẫu thân nói chuyện hồi nhỏ là sao?"

Mộ Dung thế gia công huân gia tộc số một số hai ở Hoa Hạ đế quốc, gia chủ được bệ hạ ban tước vị công tước. Mặc dù mười lăm năm trước bởi vì một chút bí mật không muốn người biết, Mộ Dung thế gia tuyên bố quy ẩn. Vài chục năm trôi qua, một số người có lẽ đã quên đại tộc từng hiển hách một thời này. Nhưng hôm nay giai điệu lại được cất cao trở lại, tin chắc rằng không bao lâu sau, danh đầu Mộ Dung thế gia lại vang vọng cả đế quốc như trước. Bởi vì, Mộ Dung thế gia có tài phú đáng gọi là phú khả địch quốc.

Năm đó, Mộ Dung thế gia cùng thái tử quan hệ sâu nặng. Đại nhân hai nhà thậm chí hay hứa hẹn vui, định hôn nhân giữa hai đứa nhỏ. Trùng khớp chính là nữ nhi của Mộ Dung Thiên là Mộ Dung Uyển Nhi cùng Hoàng thái tôn vừa gặp như đã có duyên từ trước, chỉ mới gặp nhau vài lần mà đã nảy sinh cảm tình với nhau.

Vốn đều là chuyện cũ năm xưa, Thái Tử phi cũng không để ý, nhưng hôm nay đột nhiên thu được tin tức Mộ Dung thế gia phục xuất, tâm tư Thái Tử phi rất nhanh lay động.
Nói đơn giản, nàng muốn lợi dụng sự kết giao của Mộ Dung Uyển Nhi và Hoàng thái tôn năm đó để lôi kéo Mộ Dung thế gia, trở thành thế lực Đông cung. Như vậy, có thêm vài phần nắm chắc tranh đoạt đế vị trong tương lai.

Mặc dù Thái Tử phi hiểu rõ, hoàng thái tôn này không phải hoàng thái tôn kia. Nhưng cũng không có lo lắng. Dù sao lúc trước hai người gặp mặt khi vẫn là đứa nhỏ mới ba, bốn tuổi. Sau vài chục năm, bọn họ đều cũng đã trưởng thành, dù cùng một người, nhưng bốn tuổi và hai mươi tuổi thì diện mạo có bất đồng lớn. Cho nên, Thái Tử phi căn bản không lo lắng Mộ Dung Uyển Nhi có khả năng nhìn ra sơ hở.

Bất quá, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Thái Tử phi vẫn quyết định đem chuyện cũ năm xưa của Mộ Dung Uyển Nhi cùng Hoàng thái tôn nói cho Hoàng thái tôn nghe.
Nghe xong Thái Tử phi nói xong, Hoàng thái tôn vẻ mặt mờ mịt, bất quá, giọng nói có vẻ thú vị: "Mẫu thân, chuyện ngày trước là thật sao? Không thể tưởng được chuyện hồi bé của ta lại thú vị như vậy."

Thái Tử phi vội hỏi:

"Đương nhiên đều là sự tình ngươi đã trải qua. Ngươi a, thật là ngốc nghếch, chuyện này đáng phải khắc cốt ghi tâm vậy mà ngươi cũng có thể quên."

"Ta nói với ngươi việc này, ngươi hãy ghi nhớ cho kỹ, đợi khi gặp Mộ Dung Uyển Nhi, nàng nếu là có hỏi, ngươi còn biết chi tiết để trả lời. ngàn vạn lần không được sai sót." Thái Tử phi dặn dò liên hồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận