Hi Du Hoa Tùng

Chương 373: Dự tiệc tại phủ thái tử

"Thời gian không đợi người. Bắt đầu từ hôm nay ngươi phải thử tiếp xúc với Lưu Phong." Liên Nguyệt bất giác suy nghĩ đến câu nói câu nói của Lưu Phong.

Nàng đang ở thời kỳ thanh xuân phát dục, cho nên đêm qua đã thất bại. Dương Thị thì lại khác, dù sao cũng đã ba mươi tuổi rồi, tất không còn bị quấy nhiễu như Liên Nguyệt nữa.

Dương Thị trong lòng thầm mừng rỡ, nhưng mặt ngoài vẫn bình thản: "Đại nhân, người yên tâm, vì đại nghiệp của Thánh giáo, ta sẽ không làm người thất vọng."

"Hừ, không phải ngươi cũng là vì ước nguyện trong lòng mình sao." Liên Nguyệt khẽ nhíu mày nói: "Ta cảnh cáo ngươi trước, ngươi không thể phát sinh tình cảm với Lưu Phong. Nếu ngươi có thể mê hoặc tâm trí của Lưu Phong thì sau này ta sẽ ban hắn cho ngươi làm đồ chơi. Nhưng ngươi tuyệt đối không được yêu hắn. Nếu không Lưu Phong sẽ thanh tỉnh trở lại."

"Ta đã hiểu."

"Được rồi, lần trước ta nói ngươi điều tra Kim Vận phu nhân như thế nào rồi?" Liên Nguyệt chuyển đề tài sang Kim Vận phu nhân.

"Đại nhân, ta cũng đang muốn nói với người chuyện này. Ta đã an bài thuộc hạ tiến nhập vào Bá Tước phủ điều tra nhưng đến ngày thứ hai đã mất liên lạc. Ngày thứ ba có người phát hiện thi thể nàng ở ngọn núi ngoài thành." Dương Thị sợ hãi nói.

Liên Nguyệt nhướng mày, bất mãn nói:

"Tại sao lại để xảy ra chuyện như vậy? Ngươi phái ai đi mà để cho đối phương dễ dàng phát hiện hành tung như vậy?"

"Là mật thám hàng chữ Huyền." Dương Thị giải thích:

"Quyền hạn của ta chỉ có thể điều động mật thám ở hàng chữ Huyền. Bất quá người này đã là Kim Đan kỳ tu vi."

"Như thế thì Kim Vận phu nhân quả nhiên không đơn giản."

Liên Nguyệt suy nghĩ một chút nói: "Lấy thủ lệnh của ta, điều động mật thám hàng chữ Địa, điều tra Kim Vận phu nhân."

"Đại nhân, theo ý của ta thì tốt nhất là giết quách Kim Vận phu nhân." Dương Thị tiếp tục nói:

"Lưu Phong và Kim Vận phu nhân vẫn quan hệ với nhau. Nếu vẫn để mối quan hệ này tồn tại thì đối với chuyện câu dẫn của chúng ta sẽ bất lợi."

Liên Nguyệt cười lạnh một tiếng nói:

"Trước tiên điều tra rõ thân phận của nàng đã. Nếu không được ta cho phép, ngươi không được tự tiện có hành động bất lợi với Kim Vận phu nhân."

"Thuộc hạ đã minh bạch." Dương thị đột nhiên hỏi:

"Đại nhân, ngày mai sẽ đến lượt đại nhân câu dẫn hay ta câu dẫn?"

"Là ngươi." Liên Nguyệt hôm nay còn chưa khôi phục được công lực, tự nhiên không thể mạo hiểm đi câu dẫn. Vạn nhất lại bị Lưu Phong phá mất nguyên âm thì thực là phiền toái lớn.

Thiên Thượng Nhân Gian tại kinh đô trải qua một thời gian phát triển, bây giờ đã dần đi vào quỹ đạo, ổn định phát triển. Lợi nhuận thu vào thực khiến cho các thanh lâu truyền thống ngưỡng mộ.

Nhờ có Vương Đức Vọng ra mặt làm bảo kê cho nên không ai dám đến Thiên Thượng Nhân Gian gây rối nữa.

Tân thức nội y và nội y bó sát cũng nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường tại kinh đô. Sự thật đã chứng minh càng là quý tộc thì càng thích xài tiền, càng thích phung phí vào đám nội y này. Từ tình hình này mà nói thì Lưu Phong trong tay đã là một sản nghiệp khổng lồ.

Mười ả xử nữ được đưa từ Hắc Ám tổ chức đã được Tiểu Điệp và Liễu Oanh huấn luyện trở thành biểu diễn giả. Có lẽ do từ nhỏ đã hấp thu một nền giáo dục nghiêm khắc từ Phù Tang nên Mỹ Tử và chín tỷ muội của mình biểu diễn quả thật là vượt mọi sự mong đợi, siêu cường hấp dẫn, so với nữ tử tại Hoa Hạ đế quốc thì còn kích thích hơn nhiều lần.
Lưu Phong thậm chí còn có suy nghĩ nữ nhân tại Phù Tang có năng khiếu đối với môn nghệ thuật này.

Bọn tỷ muội Mỹ Tử đối với sự an bài của Lưu Phong cũng thập phần cảm kích. Biểu diễn kích tình căn bản vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc phải làm Nữ Thể Thịnh, phải làm Lô Đỉnh. Hơn nữa cuộc sống ở Thiên Thượng Nhân Gian cũng rất tốt. Các nàng chẳng còn đòi hỏi gì hơn nữa.

Lưu Phong từ thành công này mà suy nghĩ, không biết có nên thương nghị với Y Đằng, mua thêm nữ tử ở Phù Tang để bồi dưỡng thành Nghệ thuật biểu diễn giả.
Về phương diện khác, Bát Quái báo nghiệp tình báo cũng đã có tiến triển. Trừ tất cả chi phí thì mỗi tháng cũng thu được năm vạn lượng. Mặc dù so với thu nhập của Thiên Thượng Nhân Gian thì không là gì nhưng dùng nó để phát triển tiềm lực tình báo thì thật là lớn.

Chỉ đáng tiếc một điều duy nhất là nửa năm nay tất cả lợi nhuận thu được đều đổ vào quân phí cho Hoa Hạ đế quốc.
Bất quá Hoa Hạ đại đế coi như cũng biết điều, ít ra thì mấy ngày trước cũng đứng ra bảo vệ hắn.

Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì trong vòng nửa năm nữa, Lưu Phong không tạo phản thì Hoa Hạ đại đế cũng sẽ không còn bó buộc hắn nữa.
Lưu Phong định lợi dụng thời gian này hảo hảo thiết lập mối quan hệ tốt với quan viên trong triều.

Ngày hôm nay, từ lúc sáng sớm hắn đã mang theo Trương Đại Đầu và Hắc Vân vào phủ Thái tử dự tiệc. Vốn là Lưu Phong sau khi nhận được thiếp mời của Thái tử phi thì không hề muốn tham dự nhưng Ân quý phi lại cho người nói với hắn đây là hỷ tiệc. Mã hoàng hậu có thể bí mật gặp hắn. Vì thế Lưu Phong không còn cách nào khác là mang theo Trương Đại Đầu và Hắc Vân dẫn theo Cẩm Y Vệ phiên tử ngấm ngầm theo sau.
Mặc dù tu vi của Lưu Phong bây giờ đã không cần phải e sợ ai nhưng có câu minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Cho nên hắn vẫn phải cẩn thận an bài thêm nhân sự.

Phủ Thái Tử là nơi ở khác của Hoàng thái tôn ngoài Đông cung. Nắm tại trung tâm ngoại thành, hai bên đều là dinh thự của tộc nhân Hoàng gia.
Lưu Phong đi đến trước cửa phủ Thái Tử đã thấy ngựa xe đông đúc, người qua kẻ lại như thoi đưa, thỉnh thoảng lại xuất hiện một vài cao quan hoặc quý tộc đi vào.

Bên ngoài là đám đông thị vệ, toàn thân võ trang, mặc khôi giáp, cầm binh khí trong tay. Cứ ba bước lại gặp một đội binh lính tuần hành, năm bước lại có một trạm gác, đề phòng nghiêm mật.

Lưu Phong cũng thầm giật mình, đám binh lính này trong mắt đều bắn ra tinh quang, hiển nhiên không phải là binh lính bình thường. Tối thiểu cũng phải là trải qua nhiều trường chém giết, máu huyết đã ngấm vào chức nghiệp của đại binh.

"Lưu tước gia, rốt cuộc người đã đến."

Lưu Phong đang định tự đi vào thì Lãnh Nguyệt xuất hiện trước mặt, vẻ mặt tươi cười, đón tiếp rất nhiệt tình.

"Nhọc công Lãnh Nguyệt ra đón, tại hạ tự mình có thể tiến vào."

Lưu Phong khách khí chắp tay nói. Đối với Lãnh Nguyệt, Lưu Phong rất có hảo cảm. Người này chẳng những trung thành mà còn văn võ song toàn. Nếu có thể thì tương lai Lưu Phong nhất định sẽ trọng dụng người này.

"Tước gia, thỉnh người vào bên trong."

Lãnh Nguyệt mỉm cười đi trước dẫn đường.

Dọc theo lối đi chỉ thấy lầu các hoa lệ, cảnh sắc thật hùng vĩ uy nghiêm. Cây xanh, hoa trái tươi mát, đình thai sơn son thếp vàng chói mắt. cảnh quan thật tráng lệ khiến người ta có cảm giác choáng ngợp khi bước vào.

So với phủ Thái tử thì tòa trạch viện của mẹ con Dương Thị chẳng là gì cả. Giống như đom đóm so sánh với ánh trăng vậy.

Đột nhiên Lưu Phong phát hiện xung quanh ẩn nấp không ít cao thủ.

Lãnh Nguyệt dường như phát hiện ra vẻ mặt nghi hoặc của Lưu Phong, vội vàng giải thích: "Tước gia, không nên đa tâm. Hôm nay sẽ có một vị đại nhân vật giá lâm. Vì sự an toàn của người này mà Thái tử phi điện hạ phải tự mình bố trí thêm hộ vệ ẩn nấp xung quanh."
"Là Mã hoàng hậu sao?" Lưu Phong lạnh nhạt hỏi.

Lãnh Nguyệt hơi kinh hãi hỏi: "sao Tước gia lại biết?"

Chuyện này cũng không phải là bí mật gì ghê gớm, Lưu Phong sao lại không biết. Bất kể Ân quý phi hay Kim Vận phu nhân, có chuyện gì cũng đều thông tri cho hắn trước tiên.
Lưu Phong lạnh nhạt cười: "Mã hoàng hậu muốn gặp ta, chuyện này không còn là bí mật nữa."

Lãnh Nguyệt gật đầu không nói nữa.

"Tiên sinh, nếu Mã hoàng hậu gia tăng áp lực đối với ta, thi triển thủ đoạn thì ngươi nghĩ sao?" Lưu Phong đột nhiên hỏi.

Lãnh Nguyệt sắc mặt biến đổi, một lúc lâu mới nói:

"Không sai, chuyện điều tra Hộ Bộ là ý của bệ hạ. Tước gia cũng là phụng mệnh bệ hạ làm việc. Hậu cung cũng không thể can thiệp. Tước gia nói vậy thì Mã hoàng hậu cũng không thể làm khó người nữa."

Lưu Phong thở dài một tiếng: "Thái tử phi quả thật là rất ngu xuẩn."

Lãnh Nguyệt nghe vậy, cười khan một tiếng:

"Tước gia, sau lưng Thái tử phi điện hạ không nên nói bậy. Theo ta được biết thì Thái tử phi điện hạ đối với Tước gia vẫn có ý muốn hòa hoãn. Vài ngày trước Thái tử phi điện hạ và Hoàng thái tôn còn có vài lần đối thoại, ta nghe thấy Thái tử phi dường như có ý muốn bảo vệ cho Tước gia."

"Thật?" Lưu Phong hỏi tiếp: "Nàng che chở cái gì cho ta? Tại sao lúc đầu lại phái người ám sát ta?"

"Lúc trước là lúc trước, bây giờ tình thế không như vậy nữa."

Liên Nguyệt đột nhiên mỉm cười:

"Căn cứ theo quan sát của ta thì sau khi hai người gặp mặt, Thái tử phi điện hạ đã thay đổi thái độ đối với Tước gia. Kỳ thật ta rất muốn biết hôm đó các ngươi nói gì với nhau?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận