Hi Du Hoa Tùng

Chương 93: Đại Chiến

Lưu Phong cười tế nhị nói: "Thánh sứ tỷ tỷ nói đúng, bất quá ta tuy muốn phong lưu nhưng cũng không quá hạ lưu" Dứt lời, liếc mắt pha chút hàm ý nhìn Thánh sứ, nhưng mục quang cũng là rơi vào bộ ngực phong mãn của nàng.

"Công tử quả nhiên là người phi thường" Thánh sứ cười nói: "Đã như vậy, công tử định bao nhiêu ngân lượng mới có thể buông tay"

Thu hồi mục quang, Lưu Phong ổn định tinh nhần một chút nói "Càng nhiều càng tốt!"

"Càng nhiều càng tốt?. Công tử gia là người luôn luôn làm cho người khác ngạc nhiên kinh hỉ" Thánh sứ duyên dáng đứng lên, nói: "Công tử, nếu quả thật đồng ý với giao dịch này, ta trước tiên xin đa tạ"

Dừng lại một chút, Thánh sứ lấy ra một xấp ngân phiếu, đưa cho Lưu Phong: "Đây là năm vạn lạng bạc, công tử nhận xong, giao người cho Thánh giáo, phần còn lại ta sẽ bổ sung sau."

Lão nương bì bày đặt chơi trò này với ta, Lưu Phong sắc mặt thay đổi nói: "Thánh sứ tỷ tỷ, đây là ý tứ gì? Nếu ngươi không tin nhân phẩm tại hạ, chúng ta nơi đây cũng không còn chuyện gì để nói: "

"Công tử hiểu lầm rồi" Thánh sứ cười giải thích: "Bổn giáo làm việc luôn luôn như thế, xin công tử lượng giải".

Thánh sứ ngoài miệng không nói ra, bất quá trong lòng hừ lạnh nghĩ, lão nương chính là không tin nhân phẩm của ngươi nên mới làm vậy.

"Công tử, bây giờ có thể giao người chưa?" Thánh sứ ánh mắt nhìn Lưu Phong, cặp mắt lóng lánh quang mang trí tuệ, mang theo một ý vị không nói nên lời

Lưu Phong mỉm cười: "Thánh sứ tỷ tỷ, không nên quá gấp, ta còn một điều kiện, ngươi phải bảo đảm tính mạng Bạch gia phụ tử an toàn".

Thánh sứ bối rối, lập tức nghiêm túc nói: "Công tử, thật ta không dám giấu giếm, lời ta nói lúc nãy cũng là thật, Bạch gia phụ tử đã trúng Trùy Tâm Thực Cốt của Thánh giáo, ngay cả Đại La thiên tiên cũng không thể cứu nổi.

Lưu Phong hơi kinh hãi, làm sao bây giờ? Tuy nói chính mình và Bạch Thiên Hành chỉ là bình thủy tương phùng, nhưng dù gì cũng chính là huynh đệ của mình. Chính mình không thể nhìn Bạch Thiên Hành bỏ mạng.

"Thánh sứ tỷ tỷ, người ngay không nói lời gian, nếu ngươi không cách nào bảo đảm an toàn cho Bạch gia phụ tử, giao dịch của chúng ta coi như hủy bỏ. Về phần năm vạn lạng bạc, ta cũng coi như thu lấy để trả cho việc ta phải đích thân mệt mỏi nửa đêm đến đây." Lưu Phong thấy Thánh sứ không giống nói dối, trong lòng biết Bạch gia phụ tử quả thật không thể cứu, một tia thương cảm xuất hiện trên mặt.

"Xú tiểu tử, ngươi giỡn mặt với ta?" cho dù Thánh sứ nhẫn nại rất tốt cũng không cách nào chịu được sự lừa gạt này của Lưu Phong.

"Lan nha đầu, xú tiểu tử này giao cho ta xử lý" đang khi nói chuyện, hoa thuyền đột nhiên xuất hiện một đạo nhân ảnh, trực giác nói cho Lưu Phong biết đây là một nhân vật cực độ nguy hiểm.

"Đại nhân, lão nhân gia tự mình ra tay sao?" Thánh sứ trong lòng vui vẻ, một trong mười vị đường chủ của Thánh giáo đại điện tự mình ra tay, sự tình còn không thành hay sao.

Lưu Phong lúc này mới nhìn rõ ràng, vị Đường chủ nguyên lai khoảng 50 tuổi, gương mặt dễ sợ, nhăn nhúm, da mặt tái nhợt, đang chằm chằm tập trung nhìn hắn.

"Tiểu oa nhi, có thể bức ta tự mình ra tay, ngươi quả thật có bản lĩnh, hy vọng ngươi đừng làm ta quá thất vọng" Lão già hung ác không coi Lưu Phong ra gì nói.

"Vị đại gia hung ác này, lão cũng cao niên rồi, còn muốn chém giết, thật sự là tội nghiệp, xem ra con gái ngươi nhất định không thể nào hiếu thuận. Chẳng lẽ. chẳng lẽ. lão nhân gia ngươi vô hậu? Không trách được. đến từng tuổi này mà vẫn còn làm thân ưng cẩu cho người ta sai khiến, thật sự là đáng thương a." Lưu Phong há mồm nhạo báng một trận.

"Xú tiểu tử muốn chết!" Lão già hung ác này kiêng kỵ lớn nhất chính là người ta nói mình vô hậu, không nghĩ tới Lưu Phong thuận miệng nói trúng điều kiêng kỵ của hắn.
Lão đầu hung ác đã động sát tâm, trong tay không biết khi nào cũng xuất hiện một thanh trường kiếm màu xám, trong lúc nói chuyện, một đạo kiếm quang cũng lập tức xuất hiện bắn nhanh tới ngay đan điều Lưu Phong thật vô cùng âm độc chính là ác độc vô cùng.

"Lão đầu là người tu chân?" Lưu Phong hơi kinh hãi, vội vàng thu hồi sự khinh địch, tập trung đối phó.

"Xoát. xoát." Vài đạo kiếm khí sắc bén phá không phóng tới, Lưu Phong thân hình bay lên cao, trong khoảnh khắc đã xuất chân khí phòng ngự toàn thân.

Quang mang đầy trời chói mắt, Lưu Phong thân hình như lưu tinh khiêu vũ giữa muôn đạo kiếm khí.

Một tiếng nổ mạnh vang lên, hai người đồng thời phát ra lực công kích cường đại.

"Oanh. long. !" Một tiếng nổ kinh thiên, hai cổ kình khí đụng nhau, kình khí của kiếm quang cuồn cuộn dâng lên, bạo thanh nổi lên tứ phía, xung khí tỏa ra ngập trời.

Đợi hai người ổn định thân ảnh, lão đầu hung ác hỏi: "Xú tiểu tử, công pháp của ngươi không phải công pháp của Phiêu Hương Cốc"

Lưu Phong cười lạnh một tiếng: "Phí lời, xem kiếm". Giao thủ mấy chiêu, Lưu Phong đã nhìn ra lão đầu cùng mình tu vi không chênh lệch quá lớn, có cơ hội liền ra tay tích lũy kinh nghiệm.

Dứt lời nhuyễn kiếm vung lên, nhanh như thiểm điện, kiếm khí bạch mang phóng ra hướng ngay đầu lão chụp xuống.

Lão đầu hung ác cấp tốc vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, trường kiếm không ngừng cuồn nguồn nổi lên thiên khí.

"Phanh. !"

Một tiếng nổ lớn, chấn động không gian, phát ra tứ tán.

Lưu Phong chỉ cảm thấy hổ khẩu đại chấn, một cỗ cường mãnh lực đạo, theo nhuyễn kiếm truyền đến cánh tay.

Hắn kinh hãi, trở tay chếch xuống, khó khăn lắm mới hóa giải toàn bộ lực đạo này.
đang thở đốc, sát khí liền đánh đến.

Lão đầu hung ác phi thân tới gần, không cho tránh né, kiếm khí sắc bén, thuận thế hoành không hướng yết hầu Lưu Phong mà đánh, nhanh như cuồng phong bão táp. Hộ thể chân khí của Lưu Phong liền vỡ tan.

Lưu Phong hoảng hốt, lông tóc trên người dựng đứng, cảm giác lạnh người, mũi kiếm hướng ra ngoài, thân hình cực nhanh bay lên, khó khăn lắm mới tránh thoát một kích mãnh liệt của lão đầu hung ác.

Lưu Phong buộc phải tránh né, trong lòng tức giận, ổn định thân hình xong, trong cơ thể Thái Âm Thất Tinh huyền nghịch chuyển, kiếm quyết biến ảo, nhuyễn kiếm liền bắn ra một đạo bạch mang chói mắt.

Quát nhẹ một tiếng, Lưu Phong thân hình di động trong không trung rất nhanh, huy động nhuyễn kiếm trong tay, tìm thời cơ tốt nhất để công kích.

Lão đầu hung ác thấy đối thủ khí thế đại tăng, thậm chí còn mạnh hơn cả mình, trong lòng kinh hoàng, tâm đã hơi sợ.

Lưu Phong sát tâm đã nổi, ánh mắt tối lại, trong đôi mắt phát ra một đạo tinh quan sắt bén vô cùng, như điện quang, trong chốc lát tựa hồ biến thành một người khác hẳn.

Lão đầu hung ác trong lòng không khỏi cảm thấy hàn khí áp bức đến.

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, thân hình bay lên tận trời xanh, hai tay bắt chéo, kiếm quyết biến ảo, nhuyễn kiếm bạch mang đại thịnh, ánh sáng phát ra chói mắt.
Cảm nhận được khí thế ngút trời của Lưu Phong, lão đầu hung ác thân thể không khỏi run rẩy một chút, lập tức quá to: "Liều mạng!"

"Ầm. !"

Một tiếng nổ, hai luồng công kích cường đại chạm nhau, nổ mạnh đẩy cả hai thoái lui, . Lão đầu hung ác lúc trước có chút khinh thường, khinh địch, cho nên giờ đã thụ thương khá nặng. Lưu Phong mặc dù khá hơn một chút, nhưng là hai ngươi tu vi không chênh lệch nhiều, nên thương thế cũng không nhẹ.

"Đứng lên. !" Thánh sứ tựa hồ cũng không quan tâm đến thương thế lão đầu, thấy Lưu Phong thụ thương, trong lòng mừng rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận