Hi Du Hoa Tùng

Chương 260: Bị ám sát

Lưu Phong lắc đầu nói:

"Tiểu tử ngu độn, thực sự không thể hiểu được nguyên ủy bên trong."

Yên Vương trầm tư một chút rồi ngẩng đầu lên cười nói:

"Kỳ thật sự việc rất đơn giản, nội tâm của Hoàng Thượng rất mâu thuẫn. Bệ hạ chọn lựa người kế vị trong số các con cháu của bệ hạ, về tình, người hẳn là truyền ngôi cho Hoàng Thái Tôn, dù sao hắn cũng là cốt nhục của thái tử. Nhưng về lý thì Bổn vương mới là người xuất sắc nhất trong đám nhi tử của bệ hạ."

Lưu Phong cố ý nói:

"Vậy hẳn là bệ hạ sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho Vương gia?"

Yến Vương lắc đầu, trầm giọng nói:

"Bệ hạ đích thực đã già, nhưng tâm tư lại trở nên khó đoán được. Không ai đoán ra trong lòng người đang nghĩ gì cả."

Lưu Phong hướng đến Yến Vương tiếp tục nói:

"Vương gia, thứ tội cho ta nói thẳng, người đích thực là có năng lực và hiền đức, người trong thiên hạ đều biết, bệ hạ khẳng định sẽ nghiêng về phía người."

Yến Vương cười khổ một tiếng nói:

"Tiểu tước gia, xem ra ngươi đối với quan trường và chính trị thực sự không hiểu rõ lắm. Bổn vương là đứa con thứ tư của bệ hạ. Cho nên bệ hạ phải nghiêm túc trao ngôi vị Hoàng Đế cho Hoàng Thái Tôn. Nếu chọn người kế vị từ các hoàng tử thì có thể chọn ta hoặc là Nhị ca, Tam ca. Nếu chọn ta mà không chọn nhị ca hay tam ca thì lão Nhị và lão Tam dám chắc trong lòng họ sẽ bất mãn, bọn họ bây giờ đều nắm giữ trọng binh, một khi bất mãn, nhất định kiếm chuyện đại động can qua."

Con mẹ nó, thiếu gia ta tất cả đều biết, ngươi định hồ lộng ta hay sao.

"Lưu Phong."

Yến vương đón ánh mắt của Lưu Phong đột nhiên trầm giọng nói:

"Ngươi có bằng lòng đi theo bên cạnh ta hay không?"

Lưu Phong nghe vậy, khẽ cười một tiếng, nói:

"Vương gia đã có lòng ưu ái, tại hạ bất quá chỉ là một Cẩm Y Vệ không quyền không chức, thật sự không giúp được Vương gia điều gì cả."

Chim khôn chọn cành mà đậu, người khôn chọn chủ mà thờ. Tiểu tước gia, ngươi là người thông minh, ngươi hẳn là biết phải lựa chọn như thế nào?" Yến vương hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Phong.

"Vương gia nói quá lời, tại hạ quả thực vô đức vô năng."

Lưu Phong thủy chung vẫn duy trì được nụ cười trên môi.

Yến vương cũng không quan tâm đến thái độ của Lưu Phong, mà phân tích:

"Tiểu tước gia, không dối gạt ngươi, Bổn vương chú ý đến ngươi đã rất lâu, ta phát hiện ngươi thông minh, gan lớn, chu đáo, đích thực là người làm đại sự. Nhìn vào Thiên Thượng Nhân Gian mà nói thì từ phương thức hoạt động kinh doanh, sáng kiến quản lý dám chắc không phải người thường có thể làm được."

Lưu Phong lạnh nhạt đáp:

"Bất quá tại hạ chỉ có chút thông minh, vẫn chỉ là một người trẻ tuổi, không có ý trèo cao. Vương gia, không dối gạt người, chí hướng tại hạ đích thực chỉ cầu mong an cư lạc nghiệp, cầu được âu yếm cùng với nữ nhân bình an cùng một chỗ, chứ không cầu mong gì. Vương gia muốn hoàn thành đại sự, , hay là người tìm kiếm người khác đi."

Yến vương nhàn nhạt cười nói: "Tiểu tước gia, ngươi đang cự tuyệt lời mời của ta?"
Lưu Phong mỉm cười:

"Vương gia cho rằng như vậy, vị tất lại không phải, bất quá tại hạ phải nói rõ ràng, không phải ta không nể mặt mũi của Vương gia, mà là tại hạ đích thực năng lực thật sự có hạn, chỉ sợ làm chậm trễ đại sự của Vương gia mà thôi."

Yến vương ngữ khí thân hòa, mỉm cười rạng rỡ, chuyển đề tài, nói:

"Tiểu tước gia nếu chí hướng không ở chốn này, bổn vương cũng không miễn cưỡng. Vậy thì chúng ta nói một chút về chuyện hợp tác Thiên Thượng Nhân Gian được không?"

Lưu Phong khẽ cười một tiếng, nói:

"Vương gia, hợp tác đích thực là trong ngày yến tiệc ta đã nói xong rất rõ ràng, hy vọng người có thể độ lượng cho sự khó xử của ta. Thiên Thượng Nhân Gian vừa khởi đầu, công tác chuẩn bị khắp nơi đều chưa hoàn tất được, hiện tại phát triển tại Yến kinh là quá sớm. Đương nhiên tương lai nếu Thiên Thượng Nhân Gian phát triển lớn mạnh, muốn tiến đến Yến kinh phát triển, ta nhất định sẽ cùng Vương gia hợp tác."

Yến vương mặc dù đã sớm dự liệu rằng Lưu Phong đích thị sẽ trả lời như vậy, bất quá trong lòng khó tránh khỏi còn có chút thất vọng, nhẹ giọng nói: "Tiểu tước gia, Bổn vương cho tới bây giờ luôn luôn không ép ngươi, nếu ngươi thực sự khó xử, việc này ta không cần nói nữa."

Yến vương mời Lưu Phong đến để khai tiệc, nhưng lại không để Lưu Phong kết thúc bữa tiệc. Hắn đã chuẩn bị chu đáo, nhưng mà cuối cùng lại thất bại, hắn không quay lại yến hội, cũng không gây khó khăn với Lưu Phong, mà tự mình đưa Lưu Phong ra trang viên, hơn nữa còn cười dài dặn dò Lưu Phong tự chiếu cố bản thân.

Đương nhiên, Lưu Phong cũng không vì vậy mà khinh thường, hình ảnh Nguyệt Ngạc phu nhân nhắc nhở hắn lại hiện lên trong đầu. Khoảng cách từ trang viên của Yến vương đến thị khu còn một đoạn đường rất dài, đầy hoa tươi dọc theo đường đi, hai bên cây cối cao lớn tràn ngập sinh ý.

Bất quá, Lưu Phong giờ phút này không còn tâm tình nào mà ngắm phong cảnh xung quanh, chẳng biết như thế nào mà nội tâm hắn đột nhiên cảm thấy một cỗ sát khí bức người, chậm rãi tới gần chính mình.

Tâm niệm vừa động, Thái Âm Thất Tinh Huyền đã bắt đầu vận chuyển, Lưu Phong âm thầm giới bị, chuẩn bị tùy thời lấy Hạo Thiên Kiếm đối địch.

Ước chừng không tới một khắc thời gian, Lưu Phong đã đi đến một nơi có địa thế hiểm trở. Đột nhiên một đạo vũ tiễn lợi hại bắn thẳng vào ngực hắn.

Lưu Phong hơi kinh hãi, liên tưởng đến người bắn mũi tên này dám chắc là một vị cao thủ, mặc dù đạo vũ tiễn nọ chưa đến gần nhưng Lưu Phong đã cảm ứng được sát khí cường liệt của mũi tên.

Lưu Phong phản ứng trong nháy mắt, xuất ra Hạo Thiên Kiếm, nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình đứng thẳng, vận khởi một luồng kiếm quang màu trắng, toàn lực hướng tới mũi tên chém xuống tới.

Ngay khi mũi tên đến gần hắn thì đồng dạng mấy mũi tên nữa cũng nhanh chóng bắn đến.

"Chủ công, Hắc Vân đến đây!" Tại đây, Hắc Vân đã mang theo mười tên thiếu niên nô lệ đến. Mặc dù thời gian huấn luyện không dài, nhưng Lưu Phong phát hiện mười tên thiếu niên này mỗi người thân thủ bất phàm, trong cơ thể thậm chí còn sinh ra một cỗ khí tức hắc ám nhàn nhạt.

Hắc Vân cùng mười tên thiếu niên nô lệ rất nhanh từ bốn phương tám hướng tỏa ra.
Sau đó mười một người tạo thành một vòng rẽ quạt che chắn lấy Lưu Phong.

Lưu Phong âm thầm gật đầu xưng tán, Hắc Vân quả thật là bảo bối. Sau này có hắn huấn luyện ra một quân đoàn võ sĩ hắc ám cường đại, chắc hẳn phải cực kỳ hùng mạnh.

"Chủ công, có sát khí!" Hắc Vân con ngươi tinh quang chợt lóe, lên tiếng nhắc nhở.
Lưu Phong vội nói: "Không cần kinh hoảng, là người mình."

Đang khi nói chuyện, đã thấy Tố nương đã mang theo mười tên Phượng vệ chạy đến, phân biệt tạo thành hai Ngũ Hành trận, bảo vệ cho Lưu Phong.

"Công tử gia, người không có việc gì chứ? Tố nương có tới trễ không?" Tố nương khẩn trương hỏi.

"Ta không có việc gì, các ngươi tới là tốt rồi." Lưu Phong một bên nói. một bên chú ý động tĩnh bốn phía.

"Sát!"

Một tiếng rống giận dữ vang lên, bốn phía đột nhiên lao ra mười mấy tên hắc y nhân bịt mặt. Sau khi hiện thân liền mãnh liệt ném tới bên mấy người Lưu Phong vài quả Phích lịch đạn.

Theo đó vài tiếng nổ lớn vang lên, một màn sương khói màu trắng nhất thời bao quanh một vùng chu vi khoảng mười trượng.

Trong màn sương khói mờ ảo, một gã nam tử bạch y che mặt huy động trường kiếm trong tay phảng phất như nhân kiếm hợp nhất hướng đến giết Lưu Phong.

Tô nương rút trường kiếm trong vỏ ra, một âm thanh trong trẻo ngân lên, quang ảnh không ngừng được tạo thành, kiếm khí tỏa ra vân vụ lạnh lẽo, bạch y nhân bất giác bị làn kiếm khí này công kích.

Song kiếm chạm nhau phát ra một tiếng nổ lớn, lấy hai người làm trung tâm phát ra xung lực mạnh mẽ, bức áp ra tứ phía, hai cổ cường đại lập tức tiêu tán.

Hắc Vân hét lớn một tiếng hướng bạch y nhân bịt mặt nọ tấn công, tạo thành một lớp sát khí sắc bén vụt đến. Bất quá bạch y nhân bịt mặt nọ thân pháp cực kỳ cổ quái, tại không trung xảo diệu xoay người một cái, trường kiếm hoa xuất thành một cỗ lăng lệ, hóa giải hoàn toàn nhất kiếm của Hắc Vân.

xung quanh làn sương mù, một đoàn người hắc y nhân bịt mặt đã cùng Phượng vệ, cùng với thuộc hạ Hắc Vân xông vào hỗn chiến một chỗ, tiếng đao kiếm, tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang lên.

Bạch y nhân che mặt bị Tố nương cùng Hắc Vân liên thủ quần công giao đấu, quả thực lực bất tòng tâm, hậm hực liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, lập tức quay người bỏ chạy.

Hắc Vân quát to:

"Chạy đi đâu?" nói xong liền phi thân hướng đến phương hướng thích khách đuổi theo.

Ngay lúc này, trước mặt Lưu Phong xuất hiện một đạo quang ảnh, một thanh Uy đao lạnh lẽo chém thẳng vào người Lưu Phong.

Tố nương giờ phút này thực sự kinh hãi đứng trước người Lưu Phong hộ vệ, thấy Uy đao chém đến, lập tức kiếm phong rung lên, kiếm quang bao phủ lấy uy đao của đối phương.

"Mẹ nó, chẳng lẽ là Nhẫn giả xứ Phù Tang?" chỉ thấy đao nhưng lại không thấy bóng người, Lưu Phong rất nhanh đã phán đoán ra thân phận của người đến.

- Giải thích, Nhẫn giả là Ninja. Hết giải thích.

"Tố nương tỷ tỷ cẩn thận, người này đích thị đến từ xứ Phù Tang chính thực là Nhẫn giả. Không nên dùng mắt thường mà nhìn, phải dùng tâm thần mà cảm ứng." Lưu Phong vội vàng nhắc nhở.

Mẹ nó, dám thông đồng cấu kết với tiểu quỷ tử lại ám sát ta, Lưu Phong kiếp trước ít nhiều cũng có sự bất mãn với người Nhật Bản, từng nhiều lần ảo tưởng rằng có thể tàn sát được mấy tên tiểu quỷ tử để tiết hận, thế nhưng với pháp chế xã hội của thế kỷ 21 không cách nào thực hiện được nguyện vọng trong lòng. Nhưng lần này lại có cơ hội, hắn tự nhiên sẽ không bao giờ buông tha, giờ phút này, lửa giận trong lòng hắn đều bị tên tiểu quỷ tử sát thủ này kích khởi, tâm thần tập trung đến khí tức của người nọ, Hạo Thiên Kiếm trong tay cuồn cuộn nổi lên khí thế như sóng biển tràn đến.

Nhẫn giả tựa hồ vẫn chưa thể ngờ tới Lưu Phong có thể nhận ra được vị trí của hắn, nhìn thấy kiếm thế quá cường liệt, không dám ngạnh đấu, Uy đao hoa lên, thân hình vội lùi lại phía sau.

Trong lúc hắn tưởng rằng đã an toàn, thì từ phía sau truyền đến một tiếng quát lảnh lót, nguyên lai Tố nương được Lưu Phong nhắc nhở cũng cảm ứng được vị trí của hắn, hơn nữa còn kịp thời chắn phía sau lưng của hắn.

Lưu Phong nhân cơ hội này ngưng tụ toàn lực, từ trên cao, nhằm đỉnh đầu hắn chém xuống, Nhẫn giả trước sau bị giáp công, sợ đến sắc mặt tái nhợt, khổ nỗi không còn đường thối lui, đành phải dụng Uy đao đón đỡ một kiếm này của Lưu Phong.
Hạo Thiên Kiếm đích thực là uy thế cường liệt, dễ dàng chém gãy Uy đao, kiếm quang dọc theo đỉnh đầu hắn chẻ xuống, chém thân hình hắn đứt thành hai nửa.

Người vừa chết, nhẫn thuật tự nhiên tan biến, thân thể hiện ra, tách thành hai nửa đổ trên mặt đất, Tố nương trước mắt thấy thảm trạng như vậy, có chút không đành lòng, khẽ nhắm đôi mắt đẹp lại.

xung quanh tiếp tục truyền đến tiếng đánh nhau, tiếng kêu thảm thiết, mặc dù đối phương nhân số đông đảo. nhưng địch thủ là Phượng vệ nên không cách nào tận dụng được ưu thế về nhân số. Uy lực của Ngũ Hành trận căn bản không cho bọn chúng có cơ hội chống đỡ. Mười tên Phượng vệ tạo thành hai cái Ngũ Hành trận phảng phất như hai cái liêm đao của thần chết, không ngừng tàn sát những kẻ thích khách.

Thuộc hạ của Hắc Vân mặc dù lực lượng không bằng Phượng vệ, nhưng họ đều tàn nhẫn, điên cuồng, cơ hồ không cần để ý đến tính mạng của mình, thủ pháp tàn độc, thực làm cho bọn thích khách sợ hãi.

Sau nửa canh giờ, những hắc y nhân bịt mặt tham gia ám sát toàn bộ đã bị tiêu diệt, mà tên sát thủ bạch y bịt mặt đầu lĩnh cũng bị Tố nương và Hắc Vân vây công bắt được.

Hắc Vân dùng trường kiếm kề trên cổ hắn, âm thanh lạnh lùng nói:

"Là ai phái ngươi tới?"

Người nọ cười lạnh một tiếng, nhưng lại không nói từ nào, chỉ là hận thù nhìn Lưu Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận