Hi Du Hoa Tùng

Chương 652: Xuất chinh

Nhưng Lưu Phong và Liễu Thanh Nghi thì rất buồn bực, người ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, vậy mà gặp phải cảnh thế này, thật là bi thương.

Vừa mặc quần áo chỉnh tề xong, Lưu Phong liền đi ra khỏi phòng. Ở bên trong, Liễu Thanh Nghi vội hỏi con: "Linh Nhi. Con làm sao lại chui vào trong lòng công tử vậy? Còn áo quần con ai cởi ra?"

Tiểu Linh Nhi cười nói: "Là con tự mình nép vào mà, quần áo cũng là con tự cởi ra, con nhớ ba ba từng nói ngủ không mặc quần áo rất tốt cho cơ thể."

Liễu Thanh Nghi nghe vậy thì hiểu ra vừa rồi mình đã nghi oan cho công tử.

"Mụ mụ, tại sao ban đêm người vẫn nắm cái đồ vật cứng kia của ba ba. Tối hôm qua người nói con không thể nắm, tại sao người nắm suốt cả đêm không buông vậy."

Tiểu Linh Nhi khó hiểu, ngây thơ hỏi.

Liễu Thanh Nghi nghe vậy thì mặt đỏ bừng, nàng vội hỏi: "Tiểu lại trùng, đến giờ rồi. Nhanh đi rửa ráy thôi, còn ra ngoài ăn cơm."

Con trẻ đưa ra vấn đề tế nhị này, Liễu Thanh Nghi muốn giải thích cũng khó.

Cuộc sống hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh.

Hôm nay, Lão hoàng đế đã chính thức hạ chiếu định thời gian cụ thể cho cuộc viễn chinh. Theo đó thì ngày mai Lưu Phong sẽ thống lĩnh quân tiên phong chính thức xuất phát.

Buổi tối, Lưu Phong cùng Liễu Thanh Nghi, Khuynh Quốc, Thanh Liên, Bạch Vũ, Vương Đông Đông ngũ nữ đồng thời đi vào phòng hắn. Tất nhiên là cả năm nàng đều không lạ gì cái ý đồ đen tối của hắn. Đều là tỷ muội trong nhà, có gì mà ngại chứ. Nhất là Liễu Thanh Nghi và Khuynh Quốc thì lại càng thêm chủ động, vừa vào cửa đã ép sát vào người Lưu Phong mà dùng tay xoa nắn.

Về phần mình, Lưu Phong cũng sử dụng toàn bộ bản lãnh, kỷ xảo để kích thích hai nàng. Rất nhanh, thân thể Liễu Thanh Nghi đã phản ứng, nàng run lên, trong miệng bắt đầu phát ra tiếng rên nhỏ.

Nghĩ lại, Liễu Thanh Nghi cũng đã lâu không làm chuyện vợ chồng, giờ phút này cái cảm giác khi xưa lại trỗi dậy trong lòng khiến nàng cảm thấy trong cơ thể như có lửa đốt, một dòng điện đang lan khắp toàn thân. Lúc Liễu Thanh Nghi đang cảm thấy bối rối thì nàng bỗng nhiên phát hiện bàn tay của Lưu Phong đang từ từ đưa xuống, cuối cùng dừng lại trên vùng đất thần bí kia.

Liễu Thanh Nghi nhất thời nóng ran cả người. Khuôn mặt cười đỏ bừng, trong con người lộ ra ánh xuân dào dạt.

Nhìn bộ dáng này của Liễu Thanh Nghi, Lưu Phong có phần đắc ý. Hắn lớn mật dùng môi hôn lên nơi ấy của nàng.

Thanh Liên, Bạch Vũ, Vương Đông Đông chứng kiến cảnh này, thì mặt đỏ rần tim đập nhanh, một cảm giác xao động từ từ dâng lên từ hạ thân ba người. Nhất là chứng kiến Lưu Phong dùng miệng hôn lên nơi mật huyệt thần bí của Thanh Nghi. Toàn thân các nàng đều cảm giác nóng rực như lửa.

Càng làm kẻ khác giật mình chính là ngay trong lúc Lưu Phong vẫn đang hôn nơi mật huyệt thầm kín của Liễu Thanh Nghi. Khuynh Quốc lại "hoạt động" tại vùng hạ thân của Lưu Phong.

Cảnh tượng quá dâm đãng trước mắt làm cho Thanh Liên, Bạch Vũ, Vương Đông Đông tam nữ mở rộng tầm mắt rất nhiều.

"Công tử, nô tỳ chịu không nổi nữa." Liễu Thanh Nghi lắc nhẹ cặp mông, nhẹ giọng thốt.

Lưu Phong biết thời cơ đã tới. Lập tức đứng dậy kéo cặp đùi trắng ngần của Liễu Thanh Nghi ra, dùng sức đâm mạnh vào. Bên kia, Khuynh Quốc cũng dùng hai tay ôm chặt lấy lưng Lưu Phong, bộ ngực bão mãn ma sát lên lưng hắn.
Liễu Thanh Nghi rên rỉ không ngừng.

Dưới sự công kích của Lưu Phong, thân thể của nàng sớm đã mềm nhũn, cảm giác trời đất quay cuồng cực kì khoái lạc.

Lưu Phong một mặt hôn Liễu Thanh Nghi, còn một tay không nhịn được lại bóp nắn bộ ngực bạo mãn của Khuynh Quốc, tùy ý vân vê cho nó săn cứng lên.

Khoái cảm cực kì mãnh liệt, làm cho Liễu Thanh Nghi toàn thân run rẩy mãnh liệt. Âm thanh rên rỉ ngày càng lớn hơn, khiến cho tam nữ còn lại cực kì kích động.

Cặp tà nhãn của Lưu Phong nhìn thoáng qua Thanh Liên, Bạch Vũ, Vương Đông Đông, hắn phát hiện các nàng đang nhìn mình hoan hảo cùng hai người phụ nữ không chớp mắt.

Suốt tận một đêm cho đến khi hừng đông, Lưu Phong đã cùng ngũ nữ như vậy.

Vốn lúc này, Lưu Phong nên nghỉ ngơi sau một đêm mãnh liệt nhưng thật đáng tiếc, đáng tiếc hắn lại không được thế, căn cứ vào kế hoạch quân sự của Lão hoàng đế, Lưu Phong phải thống lĩnh quân tiên phong chính thức xuất chinh trong hôm nay.

"Lão công, đại quân phải xuất chinh rồi, chàng dậy nổi không?"

Sáng sớm, Khuynh Thành đã ăn mặc gọn gàng, chạy tới gõ cửa phòng Lưu Phong. Nha đầu kia đầy bụng oán khí, chỉ vì không thể mất đi tấm thân xử nữ nên không thể làm gì khác hơn là để người đàn bà khác ở cùng Lưu Phong. Nhất là đêm qua chính tỷ tỷ Khuynh Quốc của nàng đã ở trong phòng hắn ngủ cả đêm, điều này làm cho nàng cảm thấy hết sức khó chịu. Nàng thầm nhủ, nàng đã thua một trận rồi.

Nghe tiếng đập cửa, Lưu Phong cùng ngũ nữ sớm đã mặc sơ qua trang phục, đang chuẩn bị đi ra.

"Tỷ phu lão công, chàng chỉ biết phong lưu khoái hoạt, đừng quên hôm nay là ngày gì nha?" Khuynh Thành thấy tỷ tỷ Khuynh Quốc cùng tứ nữ ai nấy hai má đỏ ừng, sự ghen tuông trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Lưu Phong cười hắc hắc. Hắn thầm nghĩ, ny tử này thật là, tối hôm qua có người gọi nàng thì nàng lại không đến.

"Hôm nay là ngày đại quân xuất chinh, ta làm sao quên được chứ, bây giờ chung ta đi." Lưu Phong cười lạnh nhạt cười nói.

Ra khỏi đại môn, ở ngoài cửa đã có rất đông người, ngoại trừ tám ngàn Thần Thánh Quân Đoàn đã chỉnh tề, còn có quý tộc trong kinh đô, quan to trong triều, quân bộ đại lão. hiển nhiên, bọn họ đến đây để tiễn Lưu Phong.

Hoàng đế bệ hạ đã ủy phái thêm năm vạn Tường Long Quân nhưng lại không do Lưu Phong lãnh đạo, đang chờ ở ngoại ô.

Nữ Nhân Hoa đưa tới một tin mới nhất, thống lĩnh Tường Long Quân hôm qua mới bị thay thế, thống lĩnh mới đã từng giữ chức phó thống lĩnh quân viễn chinh trong các cuộc chiến lớn trước đây, từng đi theo bệ hạ chinh chiến vô số lần. Tinh thông binh lược, đây là một trong những nhà quân sự thiên tài hiếm hoi của đế quốc.

Đối với điểm này, Lưu Phong cũng không để tâm cho lắm. Mặc kệ nó. Dù sao Tường Long Quân không có quan hệ gì với hắn, hắn chỉ để ý Thần Thánh Quân Đoàn của mình mà thôi.

Khổ sở ứng phó với đám người trước mặt cả canh giờ, nhân lúc Mộ Dung phu nhân đưa chiến sỹ gia tộc đến, Lưu Phong bèn lấy cớ thoát thân.

Mẹ nó, đứng ở giữa đám quan viên quý tộc của đế quốc, cảm giác cứ như là đứng ở giữa một bầy ruồi.

"Phong nhi. Đây là tám tinh anh của Mộ Dung gia, bây giờ ta giao bọn họ cho ngươi, hy vọng người cố gắng dạy dỗ bọn họ thật nhiều. Đưa bọn họ còn sống trở về." Mộ Dung phu nhân mỉm cười chỉ vào tám gã đứng tinh anh gia tộc đứng phía sau.

Lưu Phong nhìn theo hướng tay của nàng cẩn thận xem xét. Gã thầm nhận ra đây đúng ra tám tinh anh. Đám này so với hắc ám võ sĩ mạnh hơn một chút, quan trọng là bước đi của bọn hắn rất nhẹ nhàng, vừa bước đi là thấy được thân pháp rất tốt, quả thật là những người có tố chất tốt đáng để lựa chọn.

"Mộ Dung Lôi cùng bảy võ sĩ gia tộc xin ra mắt chủ công, từ hôm nay trở đi chúng ta xin đầu phục chủ công!"

Nam nhân đầu lĩnh nhận lệnh của Mộ Dung phu nhân vội vàng cúi đầu thỉnh an Lưu Phong.

Lưu Phong khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: "Tốt, các ngươi đi tìm Hắc Vân, Thiên Đại báo danh đi."

"Thiếp có thể nói chuyện với chàng một mình không?" Mộ Dung Uyển Nhi cố thu hết dũng khí nói với Lưu Phong.

Lưu Phong liền mỉm cười, hắn nắm lấy tay Mộ Dung Uyển Nhi kéo đi, cười nói: "Ân. Chúng ta qua bên kia."

Hai người đi khỏi đám đông kia, Mộ Dung Uyển Nhi khẽ cắn môi, nàng nói: "Chàng nhất định phải an toàn trở về. Thiếp đợi chàng. Mẫu thân nói, đợi chàng trở về, chúng ta sẽ thành thân, khi đó người sẽ nói bí quyết sanh hài tử làm của hồi môn khi xuất giá cho thiếp."

"Uyển Nhi, nàng không cần lo lắng, ta không có việc gì đâu. Ta nhất định khải hoàn trở về." Lưu Phong nắm chặt tay nàng, nói rất nghiêm túc.

"Trong lòng chàng nhất định phải nhớ thiếp đó." Mộ Dung Uyển Nhi sâu kín nói.

"Ân, nàng yên tâm, trong lòng ta nhất định mỗi ngày đều nghĩ đến Uyển Nhi, Uyển Nhi, của nàng hình như lại lớn hơn trước." Lưu Phong tăng thêm chút áp lực, cố ý bóp nơi bão mãn của Uyển Nhi một chút, làm cho nàng ta mặt mày đỏ bừng.

"Chán ghét, ở đây nhiều người đang nhìn mà."

Nếu như bình thường, Mộ Dung Uyển Nhi tự nhiên sẽ không để ý, nhưng bây giờ không được, có mấy ngàn tướng sỹ, hơn nữa còn mấy trăm quý tộc quan viên đang tiễn đưa, mấy vạn con mắt đang nhìn hai người.

Lưu Phong cười hắc hắc: "Nàng là đàn bà của ta. Ta làm như vậy là chuyện bình thường, ta muốn Uyển Nhi, lại đây để ta ôm nàng nào."

Nói xong Lưu Phong hai tay ôm lấy Mộ Dung Uyển Nhi, không đợi nàng kịp phản ứng gì, tay hắn đã mò lên đồn bộ căng tròn của nàng.

"Uyển Nhi, mông cũng lớn hơn. Ha ha, ta biết mà. Nàng chắc định mặc tố thân nội y mà ta mới phát minh đúng không?" Lưu Phong mập mờ cười nói.

Mộ Dung Uyển Nhi nghe thấy thế thì thẹn thùng không thôi. Nàng cúi đầu không nói, hiển nhiên thừa nhận điều Lưu Phong đoán là đúng.

"Uyển Nhi. Con hãy rời đi một lúc, mẫu thân có chuyện muốn nói với Phong nhi."

Trong lúc Lưu Phong đang mò vào nơi vùng đất thần bí thì Mộ Dung phu nhân đột nhiên đi tới.

Thấy mẫu thân đi lại, Mộ Dung Uyển Nhi cực kì thẹn thùng, vội vàng tách khỏi Lưu Phong, gạt hai tay hắn ra.

Lưu Phong một trận buồn bực, mẫu thân gì mà ngang nhiên phá hư chuyện tốt của mình với nữ nhi nàng ta.

"Mẫu thân, các người nói chuyện, ta đi trước." Mộ Dung Uyển Nhi trước đã bị Lưu Phong sờ mó làm cho sắc mặt đỏ hồng, giờ lại bị mẫu thân kêu một tiếng, làm nàng đi một mạch không hề quay đầu lại.

Lưu Phong nghiêm mặt nói: "Phu nhân, không phải là nàng cũng muốn ôm ta chứ?"

Nói xong Lưu Phong bước chân tới, hai tay mở rộng.

Mộ Dung phu nhân đỏ mặt xấu hổ, quát: "Xú tiểu tử, không nên như vậy. Nhiều người nhìn thế kia."

Nàng nhanh chân lui về phía sau vài bước. Ở cùng Lưu Phong mấy ngày, nàng đã biết được nhân phẩm của hắn ra sao. Nếu là bình thường nàng cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng hôm nay thì không được. Để cho người khác thấy, còn tưởng mình và con rể có quan hệ gì mập mờ gì thì không nên.

Ôi, hai mẹ con đều cùng một đức tính thẹn thùng.

Bất quá mà nói, về phần Lưu Phong hắn cũng biết giữ khoảng cách, đừng xem hắn mở rộng vòng tay, sự thật là hắn cũng không dám ôm nàng. Lý do, cũng y như của Mộ Dung phu nhân.

Miệng thế gian thật đáng sợ.

Mặc dù Lưu Phong không sợ mất mặt, nhưng hắn cũng lo lắng về cảm thụ của Mộ Dung gia tộc.

"Phu nhân, nói đi, nàng có chuyện gì quan trọng?" Thời gian đã không còn nhiều, Lưu Phong thúc giục.

Mộ Dung phu nhân thoáng do dự một chút, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Phong nói: "Phong nhi, cuộc viễn chinh này ngươi đem theo Uyển Nhi cùng đi nha."

"Đem Uyển Nhi cùng đi?" Lưu Phong có chút nhíu mày: "Phu nhân. Lần này ta đi đánh nhau mà, nàng không sợ sẽ có chuyện gì xả ra với Uyển Nhi sao?"

"Có ngươi bên cạnh, ta rất yên tâm." Mộ Dung phu nhân khẽ cười, nàng nói: "Thời gian ngươi ở cùng Uyển Nhi quá ít, ta hy vọng lần này các ngươi cùng đi, có thể hiểu rõ thêm về nhau, quan tâm cho nhau. Như vậy có lợi cho tương lai các ngươi."

"Phong nhi, đừng cự tuyệt được không?" Mộ Dung phu nhân có phần cầu khẩn nói: "Ta lấy thân phận một người mẹ cầu xin ngươi, hy vọng ngươi có thể đáp ứng?"

Lưu Phong do dự một chút, hắn cẩn thận suy nghĩ một lúc. Nói: "Được rồi, ta đáp ứng nàng."

Mộ Dung phu nhân nghe xong có phần kích động, vội nói: "Cám ơn. Cám ơn ngươi Phong nhi."

Nghe ngươi nói kìa, ta đem theo đàn bà của ta việc gì ngươi phải cám ơn.

Mộ Dung phu nhân mới vừa đi, tứ sư tôn Trương Mỹ Nhân lại tới.

"Tứ sư tôn, ta phải đi, cũng không biết khi nào có thể quay lại. Về phần Tam sư tôn, người giúp ta nói vài lời tốt đẹp nha." Lưu Phong chủ động mở lời.

Trương Mỹ Nhân gật đầu, nhẹ giọng nói:

"Ngươi yên tâm, Tam tỷ không phải là người hẹp hòi, ta tin tưởng qua một thời gian nàng sẽ nghĩ thông suốt. Phong nhi, thật làm khó cho ngươi, nói gì đi nữa cũng do ta làm hại ngươi."

Nói đến đây, trên mặt Trương Mỹ Nhân xuất hiện sự tự trách.

Lưu Phong lắc đầu, hắn nắm lấy tay Trương Mỹ Nhân, nghiêm túc hỏi: "Tứ sư tôn, sao nàng lại nói vậy, cái này có quan hệ gì với nàng chứ? Có phải là nàng đã hối hận cùng ta."

Trương Mỹ Nhân buồn bã nói: "Phong nhi, ta không hối hận, thật sự không hối hận. Mấy ngày nay ta đã nghĩ thông suốt rồi, trước kia ta thật sự quá hoang đường. Từ sau khi cùng ngươi tưởng hảo, ta mới chánh thức nếm được vui thú của cuộc sống. Phong nhi, hôm nay ta muốn nói với ngươi, sư tôn thích ngươi, sư tôn yêu ngươi. Sư tôn muốn làm đàn bà của ngươi."

Lưu Phong nao nao, hắn có hơi ngoài ý muốn. Hắn không nghĩ tư tưởng Trương Mỹ Nhân lại chuyển biến thành yêu hắn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận