Hi Du Hoa Tùng

Chương 665: Thắng lợi, thu phục Phù Tang tướng quân

Công bằng mà nói, binh lính của Liễu Sinh Nhất Lang sức chiến đấu cũng không tồi, chỉ đáng tiếc là đối thủ của bọn họ lại là Thần Thánh quân đoàn tinh nhuệ nhất. Dù có lợi thế về số lượng thì cũng không gây khó khăn gì cho Thần Thánh quân đoàn cả.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Mỗi tiếng hét thảm đều đại biểu cho một binh lính Phù Tang ngã xuống.

Sau hai canh giờ, quân lính bên Phù Tang đã thương vong hơn nửa, hiện giờ chỉ còn lại khoảng hơn chín ngàn người, mà Thần Thánh quân đoàn của Lưu Phong chỉ thương vong chưa tới mấy trăm người.

Tâm tình tuyệt vọng bắt đầu lan rộng trong lòng tướng lĩnh và binh lính Phù Tang.

Liễu Sinh Nhất Lang gầm lên không ngớt, quát tháo thuộc hạ của mình, thất bại đã là điều không thể tránh khỏi. Nhưng là một người lính của Liễu Sinh gia tộc, cho dù có thất bại thì cũng phải tử chiến đến cùng.

Rất nhanh từ trong tiếng thét gào của Liễu Sinh Nhất Lang, binh lính Phù Tang còn lại tụ tập lại bày trận, từng bước hình thành lên một thế trận phòng ngự.

Thấy Liễu Sinh Nhất Lang có tài chỉ huy như vậy, Lưu Phong trong lòng thầm than một tiếng. Nhưng chiến tranh vốn là vô tình mà. Huống chi đang đối phó với toàn lũ binh lính quỷ tử.

Lưu Phong tay nâng trường kiếm, chuẩn bị tặng cho binh lính Phù Tang một kích trí mạng.

Tướng sĩ hai thê đội nhanh chóng thay đổi trận hình, giống như một cơn lốc mà ập tới. Bao trùm lên tầng phòng ngự chưa bố trí xong của quân Phù Tang, đồng thời phát động tấn công.

Sức chiến đấu của binh lính Phù Tang so với bộ đội thường thì mạnh hơn rất nhiều, nhưng đối mặt với số lượng Thần Thánh quân đoàn tương đương thế này, lại vô lực chống cự được, sĩ khí cũng đã sa sút nghiêm trọng.

Nhất là Lưu Phong lại tự mình dẫn đầu một đôi vương bài tinh nhuệ càng như đi vào chỗ không người mà giết chóc tới lui. Đem thế trận phòng ngự vốn chưa hoàn chỉnh của Liễu Sinh Nhất Lang đánh loạn cả lên.

Binh lính Phù Tang vốn hung hăng giết người nổi danh. Từ trước đến giờ đều là bọn chúng giết người, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại bị đổi vị trí, biến thành bị người ta giết.

Cảm giác tử vong mãnh liệt tràn ngập trong lòng mỗi người, đến lúc này, trận hình của binh lính Phù Tang đã bị phá hỏng hoàn toàn.
Các đại đội Thần Thánh quân đoàn thừa cơ đem chia binh lính Phù Tang ra vây quang, bắt đầu giết chóc điên cuồng.

Đối với lũ binh lính quỷ tử này, Lưu Phong không nương tay một chút nào, chẳng những tự mình giết cho đỡ nghiền mà còn gào to ra lệnh cho Thần Thánh quân đoàn tấn công mạnh nữa lên.

Liễu Sinh Nhất Lang giờ phút này gần như phát cuồng lên, hắn điên cuồng vung loạn võ sĩ đao, ra sức chém giết.
"Giết!"
Gầm lên một tiếng, Liễu Sinh Nhất Lang đã chém chết một binh lính Thần Thánh quân đoàn.

Chỉ là bên phía hắn lại có nhiều Phù Tang binh ngã xuống vũng máu hơn, một mình hắn hung hãn thì cũng chả có ích gì cả.

Liễu Sinh Nhất Lang trong lòng giờ chỉ có phẫn nộ và cừu hận, hắn lại vung võ sĩ đao. Nhưng tay lần này lại run run, Hắc Vân dưới chỉ thị của Lưu Phong đã giết tới.

Tu vi của Liễu Sinh Nhất Lang tuy ở trong mắt Lưu Phong không là cái gì cả, nhưng với binh lính thông thường của Thần Thánh quân đoàn mà nói thì hắn vẫn cường hãn hơn một chút. Lưu Phong không thể để yên cho hắn tiếp tục chém giết quân lính của mình nữa.

"Ngươi cũng là người Phù Tang? Tại sao ngươi lại đi trợ giúp địch nhân?"

Hai người đánh qua mấy chiêu, Liễu Sinh Nhất Lang đã nhìn ra lai lịch của Hắc Vân, thấy khó hiểu mà gầm lên.

"Hôm nay ngươi phải chết."

Hắc Vân cũng không thừa hơi mà trả lời câu hỏi của hắn, trường kiếm trong tay càng thêm sắc bén hơn.

"Phản đồ, ta phải giết ngươi."

Liễu Sinh Nhất Lang gào khóc thêm vài tiếng, tựa như giết người đỏ cả mắt, không để ý gì nữa mà đánh thẳng về phía Hắc Vân.

Hắc Vân cười lạnh một tiếng, thân mình xoay tròn. Dựa theo bộ pháp Lưu Phong truyền cho, khéo léo né tránh Liễu Sinh Nhất Lang, lập tức đá một cước vào ngực hắn, đá bay hắn ra ngoài. Mấy chiến sĩ Thần Thánh quân đoàn ở gần vội vàng lao tới chế trụ hắn, trói gô cổ lại rồi nhấc lên. Vài thanh trường kiếm cơ hồ ngay tích tắc đó đã kề sát yết hầu hắn.

"Lũ quỷ tử. Tướng quân của các ngươi bị tóm rồi. Đầu hàng đi, đừng cố giãy giụa vô ích nữa."

Lưu Phong dùng Nguyên Anh lực cầm cố Liễu Sinh Nhất Lang, phân phó quân lính cởi dây cho hắn, rồi lệnh cho hai tên lính bắt chặt hai tay hắn, quay về chiến trường hô lớn.

Tin Liễu Sinh Nhất Lang bị bắt lan nhanh trên chiến trường, binh lính Thần Thánh quân đoàn sĩ khí dâng cao, mà sĩ khí quân lính Phù Tang lại hoàn toàn sụp đổ.

Trong lòng bọn họ Liễu Sinh Nhất Lang giống như chiến thần vậy, thậm chí có một ít quân lính Phù Tang còn sùng bái hắn điên cuồng.
Nói đơn giản một chút. Liễu Sinh Nhất Lang chính là trụ cột tinh thần của họ.

Bọn họ sở dĩ ở dưới tình huống bị động mà vẫn có thể ngoan cường chiến đấu như trước, ngoài ý chí sinh tồn không muốn chết ra. Còn có một phần lớn là nhờ Liễu Sinh Nhất Lang.

Hiện giờ Liễu Sinh Nhất Lang đã bị bắt. Trụ cột tinh thần của bọn họ đã hoàn toàn sụp đổ, một ít binh lính sau khi hơi do dự một chút đã quyết định lựa chọn đầu hàng.

Liễu Sinh Nhất Lang thấy thế thì quát lớn, ý là muốn binh sĩ mình đừng có đầu hàng, tiếp tục chiến đấu anh dũng, chỉ đáng tiếc thanh âm của hắn đã chìm nghỉm trong chiến trường.

Một nhóm rồi lại một nhóm quân lính Phù Tang bắt đầu giơ tay đầu hàng.

Một số ít binh lính ngoan cố không muốn đầu hàng thì Thần Thánh quân đoàn nhanh chóng xông tới chém chết hết, không để lại một người.
Đến lúc hoàng hôn. cuộc chiến hoàn toàn chấm dứt.

Quân Phù Tang binh lực gấp ba lần Thần Thánh quân đoàn, nhưng cuối cùng vẫn phải nhận lấy thất bại. Ngoại trừ bốn ngàn người bị bắt làm tù binh ra, còn lại khoảng gần hai vạn quân lính Phù Tang đều chết trận hết.

Còn phía bên Thần Thánh quân đoàn thì chết trận mất một ngàn, bị thương ba ngàn, đây là chiến dịch mà Thần Thánh quân đoàn thương vong nhiều nhất từ trước đến nay.

Mặt khác, điều này cũng cho thấy bản lĩnh dùng binh của Liễu Sinh Nhất Lang. Sức chiến đấu của quân lính bảo vệ Bách Dã thành quả thật không giống với binh lính bình thường.

Sau khi nhanh chóng thu gom chiến lợi phẩm, Lưu Phong dẫn đại quân với phong thái người thắng lợi mà tiến vào Bách Dã thành.
Mà giờ phút này, Lý Hương Quân, Khuynh Thành, Mộ Dung Uyển Nhi đã hoàn toàn tiếp quản Bách Dã thành, hơn nữa còn trấn áp thành công vài cuộc bạo loạn nhỏ của dân chúng.

Đợi đến khi đại quân của Lưu Phong tiến vào, trị an của Bách Dã thành liền trở nên tốt hơn. Dù sao bọn họ đã kiến thức được sức chiến đấu của Thần Thánh quân đoàn.

Sau khi hoàn thành việc giam nhốt tù binh, kiểm kê chiến lợi phẩm, duy trì trị an một loạt công tác cần làm, Lưu Phong ra lệnh Hắc Vân đem Liễu Sinh Nhất Lang đến.

Liễu Sinh Nhất Lang căm tức lườm Lưu Phong, trầm mặc hồi lâu rồi mới mở miệng:

"Ta biết rồi, ngươi muốn thu phục ta sao? Nếu quả thật là như thế thì ngươi phải thất vọng rồi. Ta sẽ không thiếu khí phách giống như bọn họ mà phản bội lại Thiên Hoàng bệ hạ đâu."

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, ánh mắt ra hiệu cái gì đó.

Một gã binh lính thuộc Thần Thánh quân đoàn nhất thời quay sang vả mấy cái vào mồm Liễu Sinh Nhất Lang.

Lưu Phong lạnh nhạt nói:

"Liễu Sinh tướng quân, mặc dù ta rất muốn nói chuyện cùng ngươi, nhưng ta không hy vọng ngươi vũ nhục thuộc hạ của ta. Bởi vì căn bản là ngươi không xứng. Là tướng bại trận, dựa vào cái gì mà to mồm."

Liễu Sinh Nhất Lang lau vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng trừng mắt nhìn Lưu Phong. Âm thanh lạnh lẽo nói: " Nếu ngươi thật sự muốn nói chuyện với ta. Tại sao không biểu lộ ra chút thành ý chứ?"

Lưu Phong cười khinh thường, hắn hiểu được ý tứ của Liễu Sinh Nhất Lang. Chỉ thấy tay hắn vung lên, cầm cố trong cơ thể Liễu Sinh Nhất Lang nhất thời đã bị hóa giải. Lực lượng trong nháy mắt đã khôi phục lại.

Liễu Sinh Nhất Lang trong lòng mừng rỡ, trong mắt hiện lên một đạo sát ý. Thân thể bắn mạnh lên. Kêu thét giống như dã thú đánh thẳng tới chỗ Lưu Phong.

Lưu Phong cười khinh miệt, tiện tay vung lên, không đợi cho Liễu Sinh Nhất Lang đến gần thân thể hắn thì đã bị một cỗ cường lực đánh bay ra ngoài, rơi nặng nề xuống mặt đất.

"Liễu Sinh, dựa vào chút sức mạnh đấy của ngươi mà muốn giết ta thì trời xanh thật không công bằng." Lưu Phong khẽ cười một tiếng, nói: " Ngươi hay là tiết kiệm chút sức đi."

Liễu Sinh Nhất Lang khẽ thở dài một tiếng, vẻ mặt sa sút tinh thần đứng lên, nhìn Lưu Phong đầy oán hận.

Giọng nói lạnh lùng của Lưu Phong lại vang lên: " Liễu Sinh, ta xem người biết cách dẫn quân, anh dũng đánh trận, cho nên mới có hứng thú nói chuyện cùng ngươi. Hy vọng người đừng có không biết điều như thế."

"Được rồi, thuận tiện nhắc ngươi một câu, thê nữ của ngươi còn đang nằm trong tay ta, nếu như ngươi không muốn bọn họ xảy ra việc gì, thì tốt nhất biểu hiện ra chút thành ý đi. Không nên tiếp tục làm những việc ngu xuẩn nữa." Nói đến đây, trong mắt Lưu Phong cố tình lộ ra một vẻ ám muội.

"Ngươi. Ngươi muốn làm gì?" Liễu Sinh Nhất Lang nghe ra ẩn ý. Ánh mắt kia của Lưu Phong, là nam nhân thì đều có thể rõ ràng được chuyện gì sẽ xảy ra.

Lưu Phong cười vô sỉ: " Trời tối rồi, đương nhiên muốn làm chút chuyện yêu đương a."

Liễu Sinh Nhất Lang giận dữ quát lên một tiếng, đang muốn đánh về phía Lưu Phong. Thế nhưng sau lại nghĩ lại về thực lực của đối phương, cuối cùng đã bỏ đi ý niệm này trong đầu.

"Nói cho ta biết, ngươi như thế nào mới có thể buông tha cho thê nữ của ta?"

Gia tộc suy tàn rồi, Liễu Sinh Nhất Lang lo lắng trong lòng chính là thê nữ của mình, hiện sao có thể không khẩn trương cho được.

"Rất đơn giản, ta hy vọng ngươi có thể làm việc cho ta."

Lưu Phong cười nói:

"Chỉ cần ngươi có thể làm việc cho ta, ngoại trừ việc ta cam đoan thê nữ ngươi vô sự mà ta còn giúp ngươi rửa sạch nỗi ô nhục của gia tộc. Khiến cho Liễu Sinh gia tộc trọng chấn lại huy hoàng ngày trước."

Liễu Sinh Nhất Lang hơi kinh hãi, thất thanh nói: " Ngươi sao lại biết?"

Lưu Phong hừ một tiếng khinh thường, thế này đã là cái gì. Lão bà ngươi mặc tam giác nội khố bạch sắc do ta thiết kế ta còn biết nữa là.

Nói đến đây, Lưu Phong đối với thê nữ của Liễu Sinh Nhất Lang thấy hơi hứng thú, nhất là nữ nhi của hắn là Liễu Sinh Lương Tử, mặc dù mới chỉ mười hai tuổi. Thế nhưng thật sự là tươi ngon a. Vóc người không thể chê, nếu như vẫn còn ở kiếp trước, chắc chắn đã đi làm Geisha rồi.

Lưu Phong nghĩ, phải tìm cơ hội thích hợp mà làm vẻ vang cho tổ quốc a.

"Ngươi không cần biết ta làm sao mà biết được, ta chỉ hỏi ngươi. Ngươi có đáp ứng hay không?" Lưu Phong nói một cách nghiêm túc.
Liễu Sinh Nhất Lang trong mắt hiện lên một đạo tinh mang, lập tức hỏi tới: " Điều ngươi vừa nói là sự thật. Ngươi thực sự có thể trợ giúp Liễu Sinh gia tộc ta tái hiện lại vẻ huy hoàng trước kia?"

Lưu Phong nghiêm mặt. Nói rất nghiêm túc: " Ngươi yên tâm, lời Lưu Phong ta đã nói, cho tới bây giờ chưa bao giờ làm sai cả."
Liễu Sinh Nhất Lang nhìn chằm chằm Lưu Phong, cẩn thận đánh giá hồi lâu.

Thật lâu sao, hắn mới gật đầu nói: " Được, ta đáp ứng ngươi làm việc cho ngươi. Bất quá ngươi phải đáp ứng chuyện của ta, nhất định phải giữ lời. Còn nữa, ta muốn ngươi hiện giờ khôi phục lại tự do cho thê nữ ta."

Lưu Phong cười nói: " Chuyện của ngươi ta đã đáp ứng thì tự nhiên sẽ làm được. Bất quá thê nữ của ngươi ta hiện giờ không thể thả ra được. Về phần vì sao? Ta nghĩ ngươi hẳn là rất rõ ràng."

"Còn nữa. Ta phải nhắc nhở ngươi một câu, nếu như ngươi không đạt được sự kỳ vọng của ngươi. Thì cũng đừng trông mong vào hứa hẹn của ta. Ngươi đã hiểu chưa?" Lưu Phong nhắc nhở.

Liễu Sinh Nhất Lang trầm tư một chút rồi hỏi:

" Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì bây giờ?"

"Chinh phục Phù Tang."

Liễu Sinh Nhất Lang nghe vậy, nhất thời kinh hãi thất sắc, vốn hắn còn tưởng rằng, Lưu Phong chỉ muốn đánh chiếm thêm mấy thành trì nữa, nhưng hắn lại không thể nghĩ được rằng hắn cư nhiên lại có dã tâm lớn như vậy.

"Không có khả năng." Liễu Sinh Nhất Lang lắc đầu, nói:

"Mặc dù ta biết quân đoàn của ngươi thế lực cường đại, nhưng muốn chinh phục cả Phù Tang không phải là chuyện đơn giản vậy đâu."

"Chuyện này ngươi không cần phải xen vào, ngươi chỉ cần làm tốt công tác của mình là được, từ hôm nay trở đi, ngươi đem những gì ngươi biết về thành trì biên giới mà vẽ một bức bản đồ phòng ngự, quân lực bố trí như thế nào ngươi cẩn thận vẽ hết ra. Được rồi, còn có tư liệu về những vị tướng phòng thủ cũng phải viết rõ ràng ra, thận chí ngay cả đến lão bà hài tử của họ nữa."

Nghe đến lão bà hài tử, Liễu Sinh Nhất Lang cắn răng nói: " Ngươi quả nhiên thật hèn hạ."

Lưu Phong cười khinh thường: " Đây là trí tuệ, hơn nữa, chiến tranh vốn là không từ thủ đoạn gì cả. Nhớ kỹ lời ta nói, nếu muốn ta thực hiện những lời hứa hẹn, ngươi phải biểu hiện ra giá trị đúng mức. Nếu không, ta tùy thời có thể khiến ngươi và người nhà ngươi sống không bằng chết."

Ngừng lại một chút, Lưu Phong quay đầu lại hỏi Hắc Vân: " Xem Liễu Sinh có tiềm lực hay không. Thực lực có tiến thêm được bước nữa không?"

Hắc Vân đi tới, tại trên người Liễu Sinh Nhất Lang ngắt nhéo vài cái rồi cung kính nói với Lưu Phong: " Người này điều kiện bản thân không tệ lắm, chỉ là không có pháp quyết tu luyện tốt. Nếu do ta đào tạo một khoảng thời gian, hẳn là sẽ có bước đột phá lớn."
"Ân, rất tốt."

Lưu Phong nhìn Liễu Sinh Nhất Lang một chút, lại nhìn Hắc Vân rồi nói:

"Liễu Sinh, từ hôm nay từ đi, ngươi chính thức bái Hắc Vân làm sư phụ. Sau này, ngoại trừ vẽ bản đồ, viết tư liệu ra, thời gian còn thừa người đều phải tu luyện cùng Hắc Vân. Ngươi không có ý kiến gì chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận