Hi Du Hoa Tùng

Chương 644: Mộ Dung phu nhân đến phòng

"Khuynh Quốc, Khuynh Thành, hai tỷ muội các ngươi thật vất vả mới có thể gặp lại phải thật thân thiết với nhau chứ."

Lý Hương Quân vội vàng khôi phục thần sắc, che mặt nói.

Khuynh Thành hừ nhẹ một tiếng nói: "Ta không muốn thân thiết với nàng ta. "

Lưu Phong cười hắc hắc, chậm rãi đi tới, đưa tay như muốn vỗ lên mông Khuynh Thành, nói: "Nàng phải nghe lời sư tôn nàng nói, nếu không ta sẽ đánh mông nàng đó."

Khuynh Thành đầu tiên có chút ủy khuất, nhưng sau đó bỗng xoay chuyển ý niệm, đột nhiên ưỡn ngực ra nói:

"Đánh sao, được, lão công, tốt nhất chúng ta về phòng, ta cởi quần áo cho ngươi đánh".

Nói xong những lời này, Khuynh Thành lộ vẻ đắc ý, nói với Khuynh Quốc: "Tỷ tỷ, người không biết sao, tỷ phu giờ cũng là lão công của ta rồi. Hắn là nam nhân của ta."

Khuynh Quốc nghe vậy vừa buồn cười vừa giận, mặt trắng bệch nhìn Lưu Phong nhưng cũng không nói gì. Còn Lý Hương Quân cũng chỉ mắng Khuynh Thành vài câu.

Khuynh Thành bị sư tôn trách móc, trong lòng ủy khuất, nước mắt lưng tròng, ôm lấy cánh tay Lưu Phong, hi vọng hắn vì nàng mà nói ít lời.

Lưu Phong cười ha ha, nói: "Mỹ nhân tỷ tỷ, Khuynh Thành, Khuynh Quốc lão bà, sư đồ ba người cùng ở một chỗ cũng tốt nha, đã lâu không gặp nhau rồi. Ba người các ngươi cứ ở lại trò truyện, ta không quấy rầy nữa, bao giờ trở lại ta sẽ tìm các người."

Lưu Phong không muốn ở lại đây xem náo nhiệt.

Hai ngày sau, Lưu Phong một mặt chỉnh đốn quân đội, mặt khác cùng chúng nữ cáo biệt. Theo kế hoạch của Lưu Phong, đợi đến khi Liễu Thanh Nghi và Tiểu Linh Nhi đến đây sẽ cùng với Đông Đông, Bạch Vũ, Thanh Liên đến Phong Thành. Phong Thành bây giờ chính là phạm vi thế lực của Lưu Phong, cũng là hậu phương của hắn, chỉ có nơi này mới là chỗ an toàn nhất. Lưu Phong muốn từng bước đem nữ nhân của mình đến Phong Thành, để đảm bảo an toàn cho các nàng. Khuynh Quốc vẫn ở lại kinh thành phụ trách Thiên Thượng Nhân Gian và Nữ Nhân Hoa. Lý Hương Quân và Khuynh Thành cùng hắn ra chiến trường.

Trước khi xuất phát một ngày, lão Hoàng đế không hiểu vì sao lại đột nhiên cấp cho Lưu Phong năm vạn quân lính Long Vệ của hoàng gia, phối hợp cùng hắn hành động. Thống lĩnh Tường Long quân Thương Đắc Xương được chỉ định làm phó tiên phong trong cuộc viễn chinh. Lưu Phong biết là lão Hoàng đế không tin mình. Năm vạn quân Long Vệ hoàng gia này sẽ không chỉ đơn thuần cùng hắn hành động, không chừng còn có nhiệm vụ lớn hơn là kiềm chế hắn. Nhưng việc này Lưu Phong cũng không để ý, bây giờ mà cự tuyệt sẽ càng làm tăng thêm nghi vấn.

Lần viễn chinh này, Lưu Phong đã nói rõ nhằm báo đáp quốc gia nên hắn không sợ có người đến giám sát. Về phần vị kia thì đó là nhiệm vụ của hắn. Chiến đấu thắng lợi rồi tự nhiên sẽ không có vấn đề gì.

Trước khi xuất phát vài ngày, Lưu Phong cùng mọi người từ biệt. Đương nhiên mọi người ở đây chính là đám nữ nhân của hắn.

Ăn xong cơm tối, Mộ Dung phu nhân làm như vô ý tới chơi rồi hỏi: "Phong nhi, ngươi sao lại không từ biệt ta? Trong lòng ngươi, ta không có chút vị trí nào sao?"

Mộ Dung phu nhân rõ ràng là có ý trách cứ hắn.

Lưu Phong cười hắc hắc, nói: "Phu nhân nói gì vậy, trong lòng ta phu nhân người luôn chiếm một vị trí cực kì quan trọng đó. Được rồi phu nhân, đêm khuya người đến đây là có chuyện gì quan trọng muốn dặn dò ta sao?"

Hai người đều thông minh, Lưu Phong cũng nhận ra Mộ Dung phu nhân đến không chỉ đơn giản chỉ nhằm từ biệt hắn.

Từ điều trên mà nói, bọn họ lúc này không cần nói lời từ biệt. Mộ Dung phu nhân mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Lưu Phong:

"Phong nhi, ngươi đúng là tiểu tử giảo hoạt, cái gì cũng không thể giấu được ngươi."

"Ta vốn là một người thông minh mà" Lưu Phong nói.

Mộ Dung phu nhân khẽ cười một tiếng: "Thôi được rồi cứ cho là ngươi thông minh đi."

Ngừng một chút, nàng lại nghiêm mặt nói:

"Phong nhi, lần nay viễn chinh ngươi có thể để cho mấy chiến sĩ của Mộ Dung gia cùng đi cho bọn họ cơ hội làm vẻ vang gia tộc?"

Lưu Phong suy nghĩ một lát nói: "Không vấn đề gì".

Hắn bây giờ chính đang cần binh lính, càng giỏi càng tốt.

"Phu nhân định phái bao nhiêu chiến sĩ tham gia viễn chinh?"

Lưu Phong hứng thú hỏi. Mộ dung phu nhân giơ tám ngón tay. Lưu Phong hơi run lên một chút nói:

"Tám trăm? Đúng rồi, ta tin rằng chiến sĩ của Mộ Dung gia sẽ không yếu hơn Thần Thánh Quân Đoàn của ta."

Mộ Dung phu nhân lắc đầu nhẹ giọng nói: "Không nhiêu như vậy, chỉ có tám thôi."

"Chỉ có tám thôi sao" Lưu Phong có đôi chút thất vọng.

Mộ Dung phu nhân như hiểu được tâm tư của hắn, cười nói:

"Phong nhi, ngươi nghe ta nói, tám người này đều là tinh anh của gia tộc ta, là đối tượng được bồi dưỡng trọng điểm. Hơn thế nữa bọn họ còn nghiên cứu về hành quân tác chiến và am hiểu nhất là trinh sát. Nhân đây ta cũng cho ngươi biết bọn họ đã tu luyện được bí truyền của gia tộc là Ẩn thân thuật và Mê tung bộ pháp."

Lưu Phong nghe vậy trong lòng mừng rỡ, vừa hay có thể cho họ làm thám báo. Có Ẩn thân thuật cùng với Mê tung bộ pháp với quân trinh sát mà nói đó tự nhiên là lợi thế tốt nhất. Mặc dù không thể chắc chắn thành công nhưng tỷ lệ nhất định sẽ cao hơn bình thường rất nhiều.

"Phu nhân, người của ngươi tất nhiên là ta rất cần rồi". Lưu Phong ha ha cười to. Ngừng một chút, hắn ngẩng đầu hỏi: "Phu nhân người cần thù lao là gì?"

Mộ Dung phu nhân cười trừ không nói.

Lưu Phong dứt khoát phải hỏi rõ: "Phu nhân, nếu ta đoán không sai, người đem nhân tài cho ta chính là muốn từ ta lấy một cái gì đó. Hay là ta lấy thân báo đáp, phu nhân thấy thế nào."

Mộ Dung phu nhân nghe thấy vậy, khẽ gắt một tiếng nói:

"Ngươi, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi mà. Nếu ngươi không sợ Uyển Nhi thương tâm thì cứ tiến tới đi."

Mộ Dung phu nhân có đôi lúc rất giống Lý Hương Quân, đùa bỡn với Lưu Phong dứt khoát chỉ công không thủ. Chỉ có thế, nhưng đã đánh lùi hắn. Như các nàng thường nói tiểu sắc lang kia có sắc tâm nhưng không có sắc đảm.

Lưu Phong cười một tiếng nói: "Phu nhân, người thật hay nói đùa, người chính là nhạc mẫu của ta, chúng ta không thể. Nếu phu nhân có ý với ta hay là chúng ta cứ kết giao đi nha? Ân, không sai chỉ có thể là thân kết giao mà không thể là kết giao gì khác."

Mộ Dung phu nhân đã gặp qua nhiều loại mặt dày nhưng chưa bao giờ thấy có ai da mặt dày như hắn, vốn mình đang chiếm thế thượng phong, giờ lại bị hắn đẩy lùi. Mộ dung phu nhân biến sắc, mặt trắng bệch nhìn Lưu Phong một cái rùng mình nói:

"Phong nhi, nếu ngươi đã nói đến thế, ta cũng nói thẳng ra luôn. Ta giúp ngươi, hy vọng ngươi sẽ giúp ta bồi dưỡng, huấn luyện, gia tăng số lượng chiến sĩ gia tộc, chỉ khoảng một ngàn người thôi."

"Nhiều như vậy sao. Nhạc mẫu tương lai à, có phải đang muốn tạo phản hay sao mà huấn luyện nhiều người vậy."

"Phong nhi, ngươi yên tâm, ta huấn luyện gia tộc chiến sĩ cùng với việc miếu đường tranh đoạt không có quan hệ gì, chỉ muốn vì gia tộc tăng cường chút thực lực. Và sẽ tìm cơ hội báo thù rửa hận." Nói đến đây, Mộ Dung phu nhân không khỏi nhớ tới cái chết thê thảm của trượng phu, mắt đỏ lên có vẻ cô đơn. "

Lưu Phong không phải là người biết an ủi, miệng không biết nói cái gì. Ngừng một chút, Lưu Phong chợt động, đưa tay ngắt một đóa hoa đi tới:

"Phu nhân, tặng cho người."

Mộ Dung phu nhân theo tiềm thức nhận hoa, đặt trước mặt, ngửi một chút cười nói: "Hoa đẹp lắm, thơm lắm. đã lâu không có ai tặng hoa cho ta."

Lưu Phong nhân cơ hội ấy nói: "Đóa mẫu đơn tuy đẹp nhưng cũng không thể so sánh với phu nhân. Ngươi chính là xinh đẹp bậc nhất."

Mộ Dung Phu nhân nghe vậy thản nhiên cười, sắc mặt hòa hoãn chút ít lạnh nhạt nói:

"Phong nhi, cám ơn ngươi. Ta biết ý tứ của ngươi, yên tâm, ta sẽ cố gắng quên đi thống khổ. Mộ Dung gia còn phải trông cậy vào ta."

"Phu nhân hoa nở rồi lại tàn, vạn sự đều như thế, có sinh ắt có tử, chúng ta đều là người tu luyện cần gì phải cố chấp đây."

Mộ Dung phu nhân thở dài một tiếng: "Phong nhi cám ơn ngươi."

Lưu Phong đi tới, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng của Mộ Dung phu nhân, cười nói:

"Đừng có như người ngoài thế, chúng ta chính là thân thích mà. Phu nhân nói cho cùng con rể cũng tính là một nửa con. Nếu phu nhân không chê sau này có gì phiền toái hay có tâm sự xin cứ nói với ta."

Mộ Dung phu nhân nghe vậy khẽ cười:

"Phong nhi, Mộ Dung thế gia gặp được ngươi chính là phúc phận của chúng ta. Viễn chinh về, ngươi sẽ thành thân cùng với Uyển Nhi sao? Đến lúc đó ta sẽ đem bí quyết sinh hài tử cho Uyển nhi, coi như của hồi môn mang đi. Nhớ kỹ lời hứa của ngươi, phải cho Uyển Nhi mang thai đâu tiên, nếu không ta sẽ không cho."

Lưu Phong có chút đau đầu, vi phu nhân tỷ tỷ này ma gặp còn sợ, năm lần bảy lượt nói đến chuyện này vì sao lúc nào cũng phải cho Uyển Nhi mang thai đầu tiên đây? Thật sự là đau đầu mà!

"Ân, để sau lần viễn chinh này về hãy nói "Lưu Phong muốn đem chủ đề này tránh nhắc tới.

Mộ Dung phu nhân hừ nhẹ một tiếng nói:

"Ngoại trừ bí quyết sinh con, mẫu thân ta còn một môn tuyệt kĩ nữa đến lúc đó sẽ truyền cho Uyển Nhi, sau này ngươi. ta cam đoan là ngươi sau này sẽ không có cơ hội mà trêu hoa ghẹo nguyệt nữa."

Lưu Phong nao nao, vị phu nhân tỷ tỷ này chẳng nhẽ lại có hấp tinh đại pháp trong truyền thuyết. Thật đáng để chờ mong.

"Phu nhân người nhanh truyền bí quyết đó cho Uyển Nhi đi, ta rất là chờ mong đó nha." Lưu Phong vẻ mặt mập mờ khiêu khích.

"Ngươi." Mộ Dung phu nhân chán nản, người này có đôi khi quá vô lại.

Lưu Phong nhất thời nở nụ cười ánh mắt mập mờ nhìn Mộ Dung phu nhân. Ngươi rất muốn thu thập ta hả, xem ai thu thập ai nào?

Mộ dung phu nhân hiểu tấn công là cách phòng thủ tốt nhất bèn đi về phía Lưu Phong, dán thân hình mềm mại vào trong lòng hắn. Lưu Phong có chút lo lắng, hắn cẩn thận nhìn xung quanh một chút. Xác nhận không có người, hắn mới thở dài nhẹ nhõm.

"Phu nhân người rất là thơm đó."

Lưu Phong hướng về ngực của Mộ Dung phu nhân hít một hơi rồi khoa trương nói.
Mộ Dung phu nhân lại bại.

"Phong nhi, giờ không còn sớm, ta đi trước, trước khi xuất chinh ta sẽ cho chiến binh của Mộ Dung gia tộc đến." Điều phải nói cũng đã nói, nếu ở tiếp tục ở lại hình như có chút mập mờ. Mộ Dung phu nhân vội vàng cáo từ.

Lưu Phong mỉm cười, cũng không giữ lại, hắn tiễn phu nhân ra tận cửa. Chính là trước lúc về một khắc, Lưu Phong đã lớn mật sờ mông của Mộ Dung phu nhân. Trong lòng thầm hô đã quá, tu thành Nguyên Anh có khác ngay cả mông cũng đàn hồi dị thường.

Mộ Dung phu nhân đối với loại chuyện này cũng không tránh khỏi vả lại không dám tiết lộ với ai đành hung hăng lườm Lưu Phong vài cái. Đáng tiếc, nàng lại không biết Lưu Phong lại hiểu ánh mắt phẫn nộ này là mị nhãn.

Mộ Dung phu nhân nếu biết được ý nghĩ của Lưu Phong nói không trừng sẽ tức giận hộc máu mất.

Tiễn Mộ Dung phu nhân ra khỏi cửa, Lưu Phong một mình đi tới hậu hoa viên trong lòng hắn không biết đang nghĩ cái gì mà ngẩn người ra.

"Tiểu tình nhân, ngươi thật là cầm thú đó, ngay cả mông của nhạc mẫu tương lai mà cũng dám động vào."

Đột nhiên, Tam phân quy nguyên đan hiện lên một đạo bạch quang. Bạch Khiết từ từ hiện ra. Sau khi được thần linh trợ giúp, thực lực nàng cũng khôi phục tới đỉnh phong nếu tìm được mảnh Tam phân quy nguyên đơn thứ ba, ba phần hợp nhất trong chớp mắt có thể hợp thành tiên thể.

Bất quá lúc này Lưu Phong còn đang muốn viễn chinh nên việc tìm kiếm Tam phân quy nguyên đan đành phải gác lại đợi thời gian sau này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận