Hi Du Hoa Tùng

Chương 532: Phong ba tại Hoan Hỉ Lâu

Lưu Phong nhìn thục nữ phong tao vũ mị này, cảm thấy rất hứng thú, liền cười hắc hắc, nhanh chóng đi lại cũng không đáp lời nào cả, trực tiếp đưa tay khẽ đặt lên cái eo nhỏ nhắn của nàng.

Hắc quả phụ sắc mặt lạnh lùng, gương mặt không đổi, khẽ né khỏi bàn tay của Lưu Phong, lui lại một bước, nhưng mà thân thể vẫn bị Lưu Phong ôm lấy.

"Xú tiểu tử này thật là to gan, dám dửng dưng chiếm lấy tiện nghi của ta, bất quá nàng tại đây bị nam nhân chiếm chút tiện nghi cũng không thể làm gì được."

Khoảnh khắc này, Hắc quả phụ đột nhiên khuôn mặt thay đổi thành vẻ mặt đầy vui vẻ.

Lưu Phong cười hắc hắc, vuốt ve bộ ngực đầy đặn của nàng, cười nói: "Nàng chính là lão bản của nơi này hay sao?"

Hắc quả phụ cười cười mờ ám, trở tay ôm lấy Lưu Phong, kiều mị cười nói:

"Vị công tử gia này, ta đúng là lão bản của Hoan Hỉ Lâu đây, nhìn diện mạo của người, hình như lần đầu tiên đến Hoan Hỉ Lâu này phải không. Ngươi yên tâm, Hoan Hỉ Lâu chúng ta tại Phong thành này là số một số hai. Ngươi thích dạng nữ tử nào, ta cam đoan làm cho ngươi hài lòng."

Hắc quả phụ thân thể mềm mại dán sát vào lồng ngực Lưu Phong, miệng tỏa ra mùi thơm ngát, khẽ thổi vào trong tai Lưu Phong một luồng nhiệt khí, khiến hắn trong lòng không ngừng chấn động.

Trong đại sảnh có một ít nam tử chứng kiến hắc quả phụ đối xử ân cần với gã tiểu bạch kiểm này, nhất thời hâm mộ không thôi. Nhất là thấy bàn tay của Lưu Phong đang vuốt ve cặp mông to lớn của nàng, đôi mắt liền hiện ra vẻ ganh tị. Khách đến hoan hỉ lâu này, có nam nhân nào mà không có ý đồ dâm tà với hắc quả phụ này, nàng chính là cực phẩm trong cực phẩm a.

Đừng xem Hắc quả phụ phong tao như vậy nhưng mà cho tới nay không có nam nhân nào sờ qua thân thể nàng. Hôm nay mọi người được đại khai nhãn giới.

"con mẹ này rốt cuộc không trụ được rồi." Ăn không được thì ghen tức, cổ đại là thế.

"Lão bản, nàng đừng có quá chút tâm đến công tử nhà ta chứ, có hay không có mỹ nữ đây, cũng giới thiệu cho hai người chúng ta đi chứ?" Lúc này, Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý cũng chạy đến, bọn chúng hiểu rõ bản lãnh của lưu phong, nhưng lo lắng nơi này đông người phức tạp, sẽ uy hiếp sự an toàn của Lưu Phong, nên bọn chúng chạy đến. Đồng thời cũng có ít nhất hai mươi người mặc quân phục đã tiến vào.

Hắc quả phụ cũng không biết Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý, cũng không biết hai người bọn họ là quan lớn nhất vùng này, nàng liếc đôi mắt xinh đẹp nhìn hai người, rồi cười duyên một cái rồi bỏ đi.

"Hắc quả phụ quả nhiên phong tao" Diệp Văn lý nhìn theo bóng lưng của nàng, đổi mắt nhìn chằm chằm vào cặp mông lúc lắc của nàng.

"Các ngươi sao cũng đến đây?" Lưu Phong hơi nhíu mày.

Phó Lưu Vân vội nói: "Chủ công, nơi này luôn rất hỗn loạn, chúng thuộc hạ lo lắng sự an nguy của người"

Lưu Phong mỉm cười:

"Không có gì đáng ngại cả, cho huynh đệ các ngươi rút đi."

Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý đối với Lưu Phong luôn luôn vâng lời. Nghe hắn nói vậy, cũng không dám phản bác, vội vàng ra ám hiệu cho đám binh lính vừa mới tiến vào lui hết ra ngoài.

Hoan Hỉ Lâu không hổ là thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành, khách nhân và cô nương phục vụ cũng khá nhiều, Lưu Phong và hai người tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn lên trên sân khấu đang biểu diễn thoát y vũ.

Nói thật, thoát y vũ của nơi này so với Thiên Thượng Nhân Gian còn chênh lệch rất xa. Nhất là về phương diện trang phục, có chút nghèo nàng. Nếu đổi lại các loại đồ lót kiểu mới do Lưu Phong chế tạo, hiệu quả sẽ cao hơn rất nhiều.

Xem ra, tin tức của Phong Thành xem ra cũng rất là bế tắc, gần đây đế quốc cũng đã lưu hành rồi mà.

Hơn nữa, thoát y vũ quan trọng nhất là phần âm nhạc phối hợp. Loại biểu diễn này, âm nhạc nhất định phải mang tính kích thích, nhưng mà âm nhạc của chúng thì cứ du dương liên tục, cái loại này không thích hợp để tạo cảm giác kích thích chút nào.

Lưu Phong đang suy nghĩ, đợi khi Phong Thành ổn định, sẽ tìm nơi thích hợp để xây dựng Thiên Thượng Nhân Gian.

Vốn hắn đang lo lắng Thiên Thượng Nhân Giang sẽ có chút vấn đề, bây giờ thấy cảnh này, xem ra phát triển Thiên Thượng Nhân Gian ở nơi này quả thật thích hợp.

Hắc quả phụ sau khi rời Lưu Phong liền đi vào hậu đường, trực tiếp tiến vào trong sương phòng, bất mãn nói: "Khuynh Thành đồ nhi, vi sư lần này đã bị ngươi hại rồi, ngươi kêu ta giả trang làm hắc quả phụ, lại bị tiểu tử nọ tự nhiên chiếm mất tiện nghi của ta."

"Sư tôn, hắn làm gì người, con đi tìm hắn liều mạng." Nữ tử được gọi là Khuynh Thành đúng là nữ tử đã theo đuôi Lưu Phong mà tới, chính là nữ tử thủ lĩnh hôm đó, cũng là lão thục nhân Liên Nguyệt. Đương nhiên tên thật của nàng gọi là Khuynh Thành.

Hắc quả phụ nắm chặt khuynh thành lại nói: "Ngươi đi tìm hắn liều mạng sao, cũng không được. Lão nhân gia chỉ là bị... sờ mông một tí."

"Cái gì? Hắn sờ mông người. Tên sắc lang đáng chết này, hắn làm sao làm như thế được, không được, con phải ra ngoài tìm hắn."

Khuynh Thành nghe thế, trong lòng nhất thời nổi giận. Lưu Phong quả thật là đại sắc lang, ngay cả sư tôn của mình cũng không buông ta a. Sư tôn cũng thiệt là, bị Lưu Phong chiếm tiện nghi mà còn cười hì. hì.

"Được rồi, không nên quá xúc động, ta đã nói rồi, không có việc gì mà."

Hắc quả phụ cười hắc hắc nói:

"Ngươi chuẩn bị một chút, đợi lát nữa ta dẫn hắn tới phòng ngươi. Chuyện sau này phải dựa vào bản thân ngươi rồi đó."

Khuynh Thành tru cái miệng nhỏ nhắn nói:

"Sư tôn, người yên tâm, con sớm muộn cũng giáo huấn đại sắc lang đó thay cho người."

Hiện trường thoát y vũ đã đến giai đoạn nóng bỏng, cơ hồ tất cả nam nhân đều đứng dậy la lớn "Cởi. cởi." Ngay cả Phó Lưu Vân và Diệp Văn Lý cũng trừng to con mắt nhìn, nếu không phải Lưu Phong đang ngồi một bên, phỏng chừng hai tên đại thúc vô lương này sớm đã la hét lên rồi.

Lưu Phong hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Một đám ngốc tử, có gì đẹp mắt đâu mà kích động như vậy?"

"Tiểu bạch kiểu, ngươi nói ai ngốc, tiểu tử ngươi có phải muốn ăn đập không?"

Thanh âm của Lưu Phong mặc dù rất nhỏ, nhưng còn bị một bàn nghe thấy. Trong đó có một người thân hình cao lớn, râu mép rậm rạp, khí thế hung hăng, quá Lưu Phong một tiếng.

Diệp Văn Lý nhất thời trợn mắt: "Hỗn láo, ngươi là đồ hổn láo nào mà dám dọa người như vậy?"

"Ngươi biết ta là ai không? Phó đoàn trưởng của Phiên Vân đạo tặc đoàn Vân Báo chính là ta. Ngươi có nghe thấy tại Phong Thành có ai không biết tên ta không? Các ngươi là cái thá gì?"

Vân Báo khinh thường trợn trắng con mắt, căn bản không xem ba người Lưu Phong vào đâu. Phiên Vân đạo tặc đoàn tại Phong Thành cũng là thế lực thuộc hàng số một, số hai. Thuộc hạ có hơn hai vạn huynh đệ. Với thân phận Phó đoàn trưởng của hắn, tự nhiên có tư cách để kiêu ngạo. Đáng tiếc hôm nay hắn đã đụng phải thiết bản rồi.

Diệp Văn Lý và Phó Lưu Vân nhìn thoáng qua, chuẩn bị xông lên giáo huấn Vân Báo. Mặc dù lỗi là do bọn họ, nhưng mà tất nhiên không thể để chủ công mất mặt được.

Lưu Phong mỉm cười, đứng giữa ngăn hai người lại rồi nói: "Các ngươi lui ra, để ta xử lý."

Lưu Phong đã sớm nhìn ra, lấy lực lượng mà nói thì Diệp Văn Lý và Phó Lưu Vân căn bản không phải đối thủ của Vân Báo.

Lưu Phong cười hì hì bước đến trước mặt Vân Báo, điềm nhiên hỏi:

"Tiểu tử ngươi quả thật là Phiên Vân đạo tặc đoàn sao, các ngươi nhanh chóng sẽ bị xóa sổ khỏi Phong Thành thôi."

Nói xong một cỗ khí tức nhàn nhàn từ quanh thân tràn đến bao phủ Vân Báo.

Vân Báo nhất thời thân thể không sao nhúc nhích được, vẽ mặt hiện lên thần sắc hoảng sợ.

"Tiểu tử, ngươi dùng yêu pháp gì?"

Vài tên tùy tùng phía sau Vân Báo thấy gia chủ bị người khác chế trụ vội vàng mắng lên, nhưng mà cũng không dám tiến lên. Bọn người đó bình thường đều là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

"Toàn là đám ngu xuẩn không dùng được."

Lưu Phong kiêu ngạo quát lên một tiếng, một cước đá Vân Báo nằm dài trên mặt đất, hướng Diệp Văn Lý và Phó Lưu Vân nói: "Đánh hắn cho ta."

Diệp Văn Lý và Phó Lưu Vân thấy chủ công dễ dàng chế trụ Vân Báo, trong lòng mừng rỡ, không khỏi thán phục chủ công, lập tức tiến lên đánh đập Vân Báo. Đáng thương cho Vân Báo không cách nào nhúc nhích được, toàn thân bị đánh đau đớn nhưng vô lực phản kích. Nhất là lão tiểu tử Diệp Văn Lý này, đấm trên mặt Vân Báo vài cái, đã đánh đầu hắn thành đầu heo.

Đám khách và cô nương thấy tên tiểu bạch kiểm này hung ác như vậy, nhất thời trợn mắt há hốc mồm, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Thật là nhìn người thì không nên đánh giá qua bề ngoài a. Vốn còn có người định giáo huấn Lưu Phong một chút, trừng phạt hắn về cái tội dám vô lễ với Hắc quả phụ, nhưng mà bây giờ nhìn tình huống này, ai cũng không dám. Vân Báo là người thế nào bọn họ hơn phân nửa đều rất rõ. Ngay cả tên Vân Báo này đều bị đánh thành đầu heo như vậy, bọn họ còn dám làm cái gì.

"Được rồi, đừng đánh chết hắn."

Lưu Phong gọi Diệp Văn Lý và Phó Lưu Vân dừng tay, buông Vân Báo ra nói: "Trở về nói cho đoàn trưởng các ngươi biết, các thứ các ngươi đánh cướp được như tài sản, tiền tài, vũ khí, chuẩn bị lại, đưa đến phủ hầu tước Phong Thành, nếu không các ngươi hãy chờ lão tử đến tiêu diệt các ngươi đi nha?"

"Hai ngươi, từ ngày mai bắt đầu giết hết bọn cường đạo, đạo tặc xung quanh Yết Lang cho ta."

Lưu Phong nói với Diệp Văn Lý và Phó Lưu Vân.

Trong lúc này, đám tùy tùng của Vân Báo đã sợ chết khiếp, bỏ chạy tán loạn, chỉ hận cha mẹ sinh ra không có được bốn chân để chạy cho mau mà thôi.

Người ở xung quanh nghe thấy Lưu Phong nói, nhất thời hiểu được thân phận của hắn, vội vàng ngậm miệng lại, quay đầu không ai lên tiếng nào. Chủ công của Phong Thành còn ai dám nói gì nữa, những người này đều là dân cửu cư tại Phong Thành, ai nấy đều có gốc từ kinh đô. Nhưng mà bất đồng a, người ta dùng năm trăm người tiêu diệt sạch sẽ Bát Kỳ cường đạo đoàn, nghe nói ngày đó hắn một mình giết hơn một ngàn Phù Tang võ sĩ.

Bây giờ dân gian đã lưu truyền, Lưu Phong không phải là người, mà là ác ma.

"Công tử gia, làm ngươi phải đợi lâu. Ta vì ngươi đã chuẩn bị thật tốt rồi, mời theo ta lên lầu." Chờ Vân Báo đi rồi, Hắc quả phụ tức thì xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận