Hi Du Hoa Tùng

Chương 484: Kết thành Kim Đan

Lưu Phong vội vàng tham lam hấp thu.

Cũng không biết trãi qua bao lâu, hắn đột nhiên cảm giác được gân cốt có chút đau đớn. Thoáng kinh hãi, hắn lúc đó mới biết được bản thân mình đã hấp thu tinh thần lực vượt quá sức chịu đựng của thân thể.

Hắn vốn muốn đình chỉ hấp thu, nhưng tinh thần lực giữa không trung tựa như một dòng nước cuồn cuộn không ngừng chảy lại, muốn dừng cũng không thể dừng được.

Bất đắc dĩ, Lưu Phong không thể làm gì khác hơn là liều mạng hấp thu luồng tinh thần lực này, tiếp tục hấp thu, thu thập luồng lực lượng này.

Tiếp tục hấp thu, áp súc, đan điền của Lưu Phong đã hình thành một quả cầu màu vàng có năng lượng giống như Kim Đan, khỏa cầu này tiếp tục hấp thu tinh thần lực xung quanh, bởi vì lực áp súc mà quả cầu năng lượng không ngừng xoay tròn. Trong quá trình xoay tròn, năng lượng không ngừng dung nhập vào trong.

Tinh thần lực dũng mãnh thẩm thấu vào trong đan điền, dung nhập vào quả cầu năng lượng, làm cho năng lượng của quả cầu này ngày càng lớn hơn.

Lưu Phong áp súc lực lượng cực mạnh, mật độ năng lượng tập trung tại quả cầu ngày càng tăng, tốc độ xoay tròn của quả cầu ngày càng nhanh, tinh thần lực xung quanh quả cầu được hấp thu với tốc độ càng mạnh.

Không biết trải qua bao lâu, đột nhiên Lưu Phong cảm thấy giữa đan điền xuất phát ra một xung động, trong nháy mắt hắn như tiến vào một cảnh giới rất kỳ diệu.

Đó là một cảm giác rất huyền diệu, hắn cảm giác như trong cơ thể thật sự có một khỏa kim đan.

Hắn rõ ràng cảm ứng được viên kim đan đang di chuyển, giống như là lúc hắn chưa tu thành nguyên anh vậy.

"Quả cầu năng lượng biến hóa thành kim đan?" Lưu Phong đang xác định rõ ràng tình huống trong cơ thể, rất lấy làm kinh ngạc.

Giờ phút này, trong cơ thể hắn có một nguyên anh, một kim đan cùng song song tồn tại.

Không nói đến tình huống quái dị này tồn tại. Chỉ nói việc tốc độ tạo thành Kim Đan đã làm cho Lưu Phong có chút khó tin. Phải biết rằng người tu chân bình thường chủ yếu tu thành Kim Đan thì không mất trăm năm cũng phải hơn mười năm. Ngay cả hắn là nhân tài như vậy, vận may không ngừng đến, cũng phải mất mấy năm thời gian.

Nhưng mà hôm nay, Kim đan này lại được hình thành trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Mặc dù còn không biết thời gian cụ thể, nhưng Lưu Phong có thể chắc chắn, thời gian hắn nhập định tuyệt đối không đến 3 ngày.

Bên trong cơ thể, Lưu Phong phát hiện trong đan điền mình, viên kim đan nhanh chóng xoay tròn, rất nhanh hấp thu tinh thần lực.

Không ngừng hấp thu năng lượng từ bên ngoài, sắc màu của viên kim đan ngày càng rực rỡ, thậm chí gân mạch quanh thân thể hắn cũng tràng đầy quang mang màu vàng.

Lưu Phong trầm tư không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cho tới giờ hắn chưa nghe qua trong cơ thể một người làm sao đồng thời có thể tồn tại Nguyên Anh và Kim Đan.

Người nào cũng biết đã thành Nguyên Anh tất sẽ không có Kim Đan, bởi vì Nguyên Anh là do Kim Đan phá ra mà thành.

Cẩn thận suy nghĩ một hồi, Lưu Phong cho rằng tình huống quái dị này hơn phân nửa là do Bạch Khiết truyền cho mình Thái Âm Thất Tinh huyền mà ra.

Nếu thật sự là như vậy, Bạch Khiết chắc chắn biết nguyên nhân của sự việc này.

Nghĩ vậy, Lưu Phong vội vàng gọi Bạch Khiết ra.

Thời gian không lâu, Bạch Khiết rốt cuộc hồi đáp:

"Quái lạ, như thế nào trong cơ thể ngươi lại vừa hình thành nên một viên kim đan, hơn nữa xung quanh lại tràn ngập tinh thần lực"

Lời nói của Bạch Khiết làm cho Lưu Phong buồn bực. Vốn muốn định hỏi nàng tại sao, ai dè nàng lại nói như vậy.

"Nàng không biết nguyên nhân tại sao sao?" Lưu Phong dò hỏi.

Bạch Khiết tức giận nói: "Bản thân ngươi tạo thành Kim Đan, ngươi không biết, ngươi còn hỏi ta?"

"Ta biết. Chính là." Lưu Phong cũng tức giận trả lời:

"Viên Kim Đan này chính là bởi vì ta tu luyện Thái Âm Thất Tinh huyền mà ngươi truyền cho mới sinh ra tình huống như vậy."

"Có việc này sao?" Bạch Khiết tựa hồ có chút ngạc nhiên. Bất quá ngữ khí cũng có vài phần hưng phấn:

"À, đúng rồi, không nghĩ tới Thái Âm Thất Tinh huyền cũng có thần hiệu như vậy."

"Ngươi có ý gì?" Nghe xong lời Bạch Khiết nói, Lưu Phong có chút lớn tiếng:

"Ngươi sáng tạo ra pháp quyết, chẳng lẽ ngươi cũng không biết chuyện gì xảy ra."

"Đương nhiên." Bạch Khiết thản nhiên trả lời:

"Mặc dù pháp quyết là do ta sáng tạo, nhưng ta không có tu luyện qua. thẳng thắn mà nói, tu luyện Thái Âm Thất Tinh huyền cuối cùng gặp phải tình huống gì, ta cũng không biết."

"Vậy ngươi muốn chối bỏ trách nhiệm sao?" Lưu Phong bực mình nói.

"Sai." Bạch Khiết phản bác:

"Chối bỏ trách nhiệm chính là mấy tiểu nha đầu của Phiêu Miểu Cốc."

"Tiểu nha đầu?" Lưu Phong nao nao nghĩ đến tuổi và bối phận của Bạch Khiết, nhất thời hiểu ra.

Lưu Phong đương nhiên sẽ không trách móc tam vị sư tôn.

Sư thật trước đây, tam sư tôn Nghê Thường để cho Lưu Phong tu luyện Thái Âm Thất Tinh Huyền cũng là vì tốt cho hắn, là vì muốn hắn trở thành người tu chân.

"Ta phải làm gì bây giờ?" Lưu Phong có chút gấp gáp hỏi.

"Bình tĩnh." Bạch Khiết suy nghĩ một chút nói: "Đây không hắn là chuyện xấu, ngươi có cảm nhận được trong cơ thể có chỗ nào không ổn, hoặc có cảm giác nào khó chịu không?"

Lưu Phong cẩn thận cảm ứng một chút nói: "Tựa hồ không có, chỉ cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng mà thôi."

"Vậy là được rồi, dù sao cũng không có chuyện gì xấu." Bạch Khiết chối bỏ trách nhiệm nói: "Không sao rồi, nhiều thì tốt, ngươi cứ tiếp tục tu luyện đi. Để ta nghiên cứu vài ngày rồi bàn tiếp."

Lưu Phong không cam lòng, nhưng mà ngay cả Bạch Khiết cũng không biết tại sao, nên chỉ đành im lặng. Đành phải đi một bước tính một bước, dù sao cho tới giờ cũng không có cảm giác không khoẻ nào.

Đông Cung sau khi biết được chuyện của Lưu Phong tại Phong Thành cũng rất lấy làm kinh ngạc.

Bất quá sau khi kinh ngạc còn có chút hả hê. Hoàng Thái Tôn đắc ý nói:

"Mẫu thân thấy không, người nói Hoàng gia gia đối với Lưu Phong rất là thiên vị, lần này thì sao. Ai cũng biết Phong Thành chính là tử địa, không có một ngọn cỏ sinh sống, người lại rất thưa thớt nhưng rất hỗn loạn, con xem tiểu tử này sớm muộn cũng vùi thây tại Phong Thành."

Thái Tử Phi sắc mặt có chút không hài lòng, thấp giọng nói: "Nói năng như thế à, chú ý đến thân phận của ngươi."

"Ta nghĩ chuyện không đơn giản giống như ngươi nghĩ đâu, Lưu Phong không phải người thường, có lẽ Phong Thành mà nói, đối với hắn ngược lại có thể là một cơ hội" Thái Tử Phi và Lưu Phong có vài lần trao đổi, phát hiện ra Lưu Phong rất đáng sợ. Phong Thành tất nhiên là một tử địa, nhưng mà trong tay hắn mà nói, còn chưa biết được.

Hoàng Thái Tôn hơi kinh hãi, lập tức kinh thường nói:

"Mẫu thân, người có quá đề cao Lưu Phong hay không, những năm gần đây, đế quốc đối với Phong Thành cũng xuất không ít nhân lực, tài lực, nhưng kết quả thì sao, không được gì cả. Người lại ví Lưu Phong như thần tiên. Cho dù hắn đem Thiên Thượng Nhân Gian khai phá ở Phong Thành, cũng không ai dám đến đâu."

Điểm này Hoàng Thái Tôn thật ra không nói bậy, Phong Thành tự nhiên điều kiện thấp hơn, hơn nữa phỉ tặc rất nhiều, lại có man di và người Phù Tang rất lợi hại, người bình thường ai lại nguyện ý đi đến Phong Thành để lâm vào nguy hiểm.

Nếu hắn có thể giải quyết chuyện man di và Phù Tang thì sao?"

Thái tử phi ngước đầu lên nhìn nhi tử, nghiêm mặt nói:

"Ta nói cho ngươi một lần nữa, Lưu Phong không phải người thường. Chuyện người khác làm không được, hắn vị tất không làm được. Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, ta hy vọng ngươi không nên tỏ ý khinh thường, làm việc phải hết sức cẩn thận. Được rồi, ta nghe Lãnh Nguyệt tiên sinh nói ngươi gần đây thường xuyên trầm vu nữ sắc, có việc này không?"

Hoàng Thái Tôn vừa nghe, vẻ mặt biết sắc, vội vàng giải thích:

"Không có ạ".

"Hừ." thái tử Phi cười lạnh một tiếng: "Ý ngươi nói là Lãnh Nguyệt tiên sinh nói dối sao? Thật là hỗn láo? Đại cục sắp định, ngươi chẳng những không có chí tiến thủ, ngược lại còn trầm mê nữ sắc, thật sự làm ta quá thất vọng."

Dừng một chút, Thái Tử Phi lạnh lùng nói: "Ngươi biết Yến Vương hằng ngày sinh hoạt như thế nào không? Người ta mỗi ngày chỉ nghỉ ngơi hai canh giờ, cơ hồ tất cả thời gian đều dùng để xử lý việc Yến kinh và sự vụ trong vương phủ. Ngươi nhìn lại ngươi đi, một ngày ngoại trừ du hí cùng đàn bà, ngươi chỉ biết đánh đánh, giết giết. ngươi cứ tiếp tục như vậy, hỏi ta làm sao yên tâm đem cái ghế đó giao cho ngươi?"

Hoàng Thái Tôn thấy Thái Tử Phi nổi giận, tâm trạng cũng cảm thấy bực mình, thầm nghĩ: "Người muốn giao cho ta sao, vấn đề là người có thể quyết định sao? Người nghĩ ngươi là Hoàng gia gia chắc."

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Thái Tử Phi vẫn còn nghe được, nhất thời nổi trận lôi đình:

"Đồ hỗn trướng, ngươi nói cái gì thế. Ngươi dám nói với ta thế à? Ngươi nghĩ mình đủ lông đủ cánh rồi phải không?"

Hoàng Thái Tôn thấy mẫu thân tức giận, vội vàng thấp giọng nói:

"Mẫu thân bớt giận, con không cố ý xúc phạm người".

"Hừ, ngươi không phải biện hộ gì cả, từ nay về sau, không có lệnh của ta, không cho phép ngươi thân cận nữ tử. Ngoài ra, ngươi phải đến thỉnh tội với Lãnh Nguyệt tiên sinh". Thái Tử Phi nghiêm lệnh với Hoàng Thái Tôn. Nàng biết sau khi Lãnh Nguyệt tiên sinh bị hắn nhục mạ, trong lòng tất rất phẫn nộ. Đông Cung sở dĩ có được cơ nghiệp như ngày hôm nay, mặc dù nguyên nhân chính là do bệ hạ sủng ái, nhưng mà cũng là do công lao và cố gắng của Lãnh Nguyệt tiên sinh mà ra. Huống hồ chi, đây là lúc dùng người. Cho dù là Thái Tử Phi đi chăng nữa, đối với Lãnh Nguyệt tiên sinh cũng phải nhún nhường ba phần.

Hoàng Thái Tôn bĩu môi, thấp giọng nói: "Được rồi, con nghe lời người".

Thái Tử Phi lúc này mới gật đầu hài lòng:

"Nhớ kỹ, sau này đối với Lãnh Nguyệt tiên sinh ngàn vạn lần không được vô lễ. Ngươi phải hiểu được rằng, hắn ngăn cản ngươi thân cận nữ sắc, cũng là vì muốn tốt cho ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận