Hi Du Hoa Tùng

Chương 441: Tư tưởng Quý phi biến đổi

Nam tử trẻ tuổi nghe vậy, thân thể run lên mãnh liệt, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, cạch một tiếng quỳ trên mặt đất, thanh âm run rẩy nói: "Đệ tử ra mắt sư tôn".

Bất quá, nam tử trẻ tuổi này chính là người lần trước đã bị Lưu Phong đánh bại, cuối cùng dùng thuật Huyết độn để chạy thoát. Đó chính là Viêm Chánh. Còn lão giả chính là sư phụ của Viêm Chánh: Độc Cô Nhất Ma.

"Được rồi, đứng lên đi." Lão đầu lạnh nhạt hỏi: "Thương thế đã khỏi hẳn rồi chứ?"

Viêm Chánh vội vàng gật đầu, nói:

"Sư phụ, thương thế của đệ tử đã khỏi hẳn. Chỉ là Thánh Kiếm vẫn chưa đoạt được về. Xin sư tôn trách phạt."
Độc Cô Nhất Ma khẽ cười:

"Không cần phải lo. Cơ hội đoạt lại Thánh Kiếm còn rất nhiều. Quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được Bạch Khiết. Lần trước ta dùng nguyên thần để trợ giúp ngươi, đã cảm ứng được khí tức của Bạch Khiết ở đó. Nếu ta đoán không lầm, một phần phân thân của Bạch Khiết hiện đang ẩn trong thể nội tu chân của tên Lưu Phong kia. Ngươi hãy nghĩ cách dụ tên tiểu tử đó đến Thánh Sơn."

Nghĩ về trận chiến với Lưu Phong lúc trước, Viêm Chánh vẫn còn chút run sợ:

"Sư phụ, đệ tử không phải đối thủ của hắn, chỉ sợ làm việc này không tốt."

"Không sao". Độc Cô Nhất Ma cười nói: "Sư tôn lần này sẽ truyền thêm cho ngươi một thành Bất tử tà khí, chỉ cần Bạch Khiết không ra tay, thì dù ngươi đã mất Thánh kiếm, ngươi vẫn có cơ hội."

Viêm Chánh nhỏ giọng hỏi:

"Sư tôn, chẳng lẽ cấm chế của Thánh Sơn chỉ có Bạch Khiết mới giải trừ được sao? Không còn cách nào khác."

"Nếu còn cách khác, ngươi tưởng rằng sư tôn sẽ cam tâm bị trấn áp ở đây nhiều năm như vậy sao?"

Độc Cô Nhất Ma thầm thở dài một tiếng:

"Lão phu tung hoành ngang dọc Tu chân giới, chẳng hề nghĩ có ngày lại bị nhốt trong cấm chế của Thánh Sơn. Thật là không cam tâm mà. Ta đã chịu đựng đủ rồi. Ta muốn xuất sơn, tiêu diệt những kẻ đã cấm chế ta năm đó. Ha ha. Dù cho bọn chúng có chết hết hoặc phi thăng rồi thì vẫn còn môn nhân của chúng, ta cũng sẽ không bỏ qua một người nào."

"Viêm Chánh, ngươi còn thích Thánh nữ không?" Độc Cô Nhất Ma đột nhiên hỏi.
Viêm Chánh đang định trả lời thì Độc Cô Nhất Ma đã cười dâm, nói: "Đứa con gái đó trên người có khí tức Thánh linh, nếu dùng để làm lô đỉnh thì không còn gì tốt bằng."

"Ừm? Sao không nói gì vậy? Ngươi vẫn còn thích Thánh nữ đó sao?"

Độc Cô Nhất Ma lại lên tiếng hỏi.
Viêm Chánh do dự một lúc, trong mắt hiện lên một đạo dị sắc, nói:

"Sư phụ, con tiện nhân đó đã phản bội đệ tử. Uổng một tấm chân tình của đệ tử. Con hận không thể chặt xương đốt thành tro bụi. Làm gì còn nửa điểm yêu đương nào?"

"Tốt, không hổ là đệ tử của Độc Cô Nhất Ma ta. Tốt lắm. Con tiện nhân đấy đích thực là phải chịu sự trừng phạt. Bất quá..."

Độc Cô Nhất Ma cười dâm một tiếng: "Nếu có cơ hội, ngươi hãy bắt nó về đây, Vi sư sẽ lấy nó làm lô đỉnh tu luyện, giúp ngươi trút giận."

Viêm Chánh có chút biến sắc, nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu: "Sư tôn yên tâm, đệ tử sẽ không làm người thất vọng."

"Được rồi, đêm nay vi sư sẽ truyền cho ngươi một thành Bất Tử tà khí, đồng thời dạy ngươi thêm vài đạo Bất Tử pháp ấn cao thâm hơn. Ta nghĩ thế giới này, ngoài mấy lão bất tử đang ẩn cư ra, thì sẽ chẳng có mấy người là đối thủ của ngươi nữa."

Độc Cô Nhất Ma ngạo thị trời cao, huýt sáo một tiếng sáo dài vút tận trời cao, tựa như thiên địa nộ hào.

Viêm Chánh có chút run sợ, hiểu rằng mình đi theo Độc Cô Nhất Ma có chút mạo hiểm. Hắn đích thực là một tên ma đầu hoàn toàn, một tên ma đầu ăn thịt người cũng không nhả xương ra.

Bất quá dưới tình huống hiện nay, hắn chỉ còn cách đi theo Độc Cô Nhất Ma, ngoài ra thì chẳng còn đường nào để đi nữa rồi.

Một lúc sau, Độc Cô Nhất Ma thu lại mục quang, quay người lại nhìn vào hang động thần bí phía sau hắn, cười âm hiểm:

"Bao nhiêu năm rồi, ta cuối cùng cũng rời khỏi được động khẩu này, sau này, ta nhất định tìm một cách triệt để nhằm thoát khỏi Thánh Sơn. Ha ha ha."

Sau khi Thái tử phi rời đi không lâu, Ân quý phi đã cùng nha hoàn Đóa Đóa quay về tẩm cung, nàng liếc mắt ý vị thâm trường nhìn Lưu Phong, ân cần hỏi thăm: "Phong Nhi, rốt cuộc Thái tử phi tìm ngươi vì việc gì thế? Vì sao mà phải thần thần bí bí như thế?"

Chân tướng đương nhiên không thể tiết lộ được. Lưu Phong hờ hững nói:

"Còn không phải là việc của Hộ Bộ nữa sao."

"Ồ" Ân Quý phi mặc dù có chút không tin, nhưng cũng không tra cứu thêm.

Dừng một chút, đôi mắt Ân quý phi nhìn chằm chằm vào Lưu Phong, ân cần hỏi:

"Phong nhi, nói cho ta biết, rốt cuộc vị trí của Cô cô trong lòng ngươi là như thế nào? Vì sao mấy ngày nay rồi mà không hề đến thăm ta?"
Lưu Phong nao nao, vốn tưởng rằng trải qua chuyện lần trước thì Ân quý phi sẽ cẩn thận và xa lánh chính mình, nhưng hiện tại xem ra những lo lắng của mình tựa hồ không có căn cứ.

"Cô cô, Phong nhi còn tưởng rằng..."

Nhìn Ân quý phi thần sắc trách cứ, Lưu Phong cũng không biết nói cái gì cho tốt.

"Hài tử này. ngươi đâu có làm sai chuyện gì, cô cô sao có thể trách ngươi được chứ?"

Ân quý phi tự nhiên biết tâm tư của Lưu Phong, chuyện hoang đường lần trước tại phòng Lưu Phong, nếu nói cho đúng thì đó là lỗi của nàng mà Lưu Phong cũng không có gì sai lầm. Dù sao cũng là do nàng câu dẫn Lưu Phong trước tiên.

Vài ngày lúc đầu, Ân quý phi có cảm giác tội lỗi trong lòng. Nhưng theo thời gian, tâm nàng dần dần bình ổn trở lại, cảm giác tội lỗi trên lưng cũng dần dần biến mất.

Một lần trật bánh cũng không nghiêm trọng lắm.

Phi tử trong cung không có ai là trong sạch cả.

Nhất là một năm gần đây, đầu tiên là lão hoàng đế không gần nữ sắc, tiếp theo là lại song tu cùng xử nữ, phi tử hậu cung mỗi người đều tịch mịch vô cùng. Nơi thì cùng với cung nữ giao lưu, chỗ thì kêu thái giám đến giải quyết. kẻ thì lại tự sướng. tóm lại, hậu cung nhìn có vẻ sáng sủa, hấp dẫn, thực chất đằng sau nó là nơi ẩn giấu những điều dơ bẩn vô tận trong im lặng.

So với những hành vi của kẻ khác, Ân quý phi cũng không cảm thấy tội lỗi lắm. Hơn nữa, hai người thủy chung cũng chưa vượt qua đạo phòng tuyến cuối cùng.

Lưu Phong mỉm cười, bước tới vài bước, mũi ngửi thấy một trận u hương từ trên thân thể mềm mại của Ân quý phi tán phát ra, nhẹ giọng nói:

"Cô cô, cám ơn người!"

Đôi mắt đẹp của Ân quý phi nhất thời trở nên nhu hòa, liếc nhìn Lưu Phong một cái:

"Nghe ngươi nói kìa, người nói cảm ơn phải là ta. Chuyện lần trước là Phong nhi giúp ta, giúp ta được thể nghiệm."
Nói tới đây, mặc dù Ân quý phi vẫn duy trì tâm tình bình thường nhưng cũng không biết tiếp tục nói gì nữa.

Lưu Phong cảm thấy u uất, Ân quý phi hoàn toàn hiểu nhầm ý nghĩa lời cảm ơn của mình. Tuy vậy hắn cũng không giải thích rõ ràng, có đôi khi giải thích chính là che giấu.

Lưu Phong ánh mắt phức tạp liếc nhìn Ân quý phi một cái, tha thiết nói:

"Cô cô, người kiên nhẫn đợi mấy ngày nữa, Phong nhi sẽ nghĩ biện pháp đưa người xuất cung."

Trước đó vài ngày, Lưu Phong nghĩ thẳng thắn, rốt cuộc cái gì đã thúc đẩy Ân quý phi bất chấp luân thường đạo lý, lớn mật như vậy. Sau đấy, hắn rốt cuộc cũng hiểu được. Chính là sự tịch mịch và cô đơn, là thâm cung đại viện. Thái tử phi chính là một ví dụ điển hình. Nhiều năm trời sống trong hậu cung tràn ngập âm mưu và tình cảm băng lãnh, cho dù là một nữ nhân bình thường rồi cũng bị bức vào cảnh điên rồ. Biểu hiện điên cuồng của Thái tử phi hiện nay chính là thể hiện cho sự thèm khát quyền lực tột độ. Do vậy Ân quý phi mới có ham muốn như bây giờ. Nếu Ân quý phi không phải là quý phi, mà chỉ là một cô cô bình thường, Lưu Phong dám chắc, dưới bối cảnh xã hội này, cho dù chết nàng cũng không dám làm ra cái chuyện gian dâm đồi bại như vậy.

Có thể khẳng định rằng, nếu để mặc Ân quý phi tiếp tục ở lại hậu cung, dứt khoát nàng sẽ trở nên điên cuồng.
Nhưng, một phi tử hợp cách nếu muốn xuất cung cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Ít nhất, trong các triều đại trước đây cũng không có phát sinh trường hợp như vậy. Số mệnh phi tử thông thường đều rất bi thảm, cho dù chỉ phạm sai lầm ngớ ngẩn, cũng sẽ bị điều vào lãnh, cũng không phải bị trục xuất khỏi cung. Dù sao các nàng đều là nữ nhân của hoàng đế. Mà nữ nhân của hoàng đế thì không thể lưu lạc bên ngoài được.

Mặc dù đã hai lần hứa hẹn với Ân quý phi, nhưng cho đến nay Lưu Phong chưa nghĩ ra biện pháp nào thích hợp.

Ân quý phi nghe vậy, đôi mắt đẹp khẽ chớp, liếc nhìn chất nữ tế tuấn mỹ, trong lòng thầm nghĩ, thật là một hài tử hiếu thuận. Một nam nhân tốt. Đáng tiếc, hắn thủy chung là cháu rể của mình. Nếu tương lai thật sự có khả năng xuất cung, cùng hắn và Tố Tố ở cùng một chỗ thì thật là tốt biết bao.

Ân quý phi nghĩ tới đây không kìm lòng được, sắc mặt ửng hồng, trong lòng run rẩy, thầm nghĩ: "Mình làm sao vậy? Sao lại luôn có ý nghĩ như vậy?"

Lưu Phong thấy Ân quý phi cau mày, vội vàng hỏi:

"Cô cô, người làm sao vậy?"

"Không có việc gì" Ân quý phi phục hồi tinh thần lại, lén liếc nhìn Lưu Phong, thần sắc tức thì khôi phục như thường, chủ động nắm tay Lưu Phong, kéo hắn ngồi xuống cái ghế phía trước, ôn nhu nói:

"Phong nhi, chúng ta nhiều ngày không gặp, đêm nay ngươi bồi tiếp ta nói chuyện được không?"

Lưu Phong bị đôi tay nhỏ bé trơn nhẵn của Ân quý phi nắm chặt, trong lòng không khỏi rung động, tựa như có đôi cánh bay lên. Lòng không tự chủ được nhớ tới đêm hoang đường ngày trước.

"Cô cô, Thái tử phi là nữ nhân điên cuồng, người tốt nhất là không nên tiếp xúc nhiều với nàng ta."

Sau khi hai người ngồi xuống, Ân quý phi vẫn nắm tay Lưu Phong như trước không chịu buông ra.
Trong lòng Lưu Phong có chút dị động, vội vàng chuyển đề tài nói chuyện.
Ân quý phi nghe vậy mỉm cười nói: "Phong nhi, lá gan ngươi cũng thật là lớn, Thái tử phi chính là nữ nhân quyền thế nhất đế quốc, ngươi không sợ nàng ta nghe được sao?"

Lưu Phong cười hắc hắc: "Kể cả đối diện, Phong nhi cũng mắng nàng ta là nữ nhân điên rồ."

Dừng một chút, Lưu Phong chính sắc nói:

"Cô cô, Phong nhi nói thật, Thái tử phi là nữ nhân mất trí, ngàn vạn lần không nên quan hệ mật thiết với nàng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận