Hi Du Hoa Tùng

Chương 602: Thánh Linh Lại Xuất Hiện

Khi ra khỏi cửa, Mộ Dung Uyển Nhi lãnh thanh nói: "Nhị thúc, chuyện của Đệ đệ, gia tộc sẽ có xử lý, hy vọng người có thể bình tĩnh."

Mộ Dung Bác mở miệng, nhìn thoáng qua Mộ Dung Tuyết, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng là cuối cùng lại không thể nói.

Uyển Nhi nhìn ra được tâm tư của hắn, chỉ lạnh nhạt nhìn Mộ Dung Tuyết nói: "Muội muội, từ hôm nay trở đi, muội đi theo ta. Đồng thời, ta sẽ bẩm báo với cha và các trưởng lão trong gia tộc để muội trở thành trợ thủ của ta."

Sau đó lại nhìn Mộ Dung Bác:

"Cho nên, từ giờ trở đi, người đã không có quyền can thiệp tới nàng."

Mộ Dung Bác nghe vậy, có chút không cam lòng phản kháng nói: "

Uyển Nhi, nó chính là con gái của ta."

"Có đúng như vậy không?"

Mộ Dung Uyển Nhi cười lạnh nói: "Nhị thúc, người nghĩ người còn tư cách làm cha nàng sao? Nếu không phải ta đến kịp thời, ta nghĩ người đã làm ra chuyện gì rồi. Không cần nói nhiều, người đã làm chuyện gì thì trong lòng người tự hiểu rõ."

"Hơn nữa, chuyện ngày hôm nay, ta sẽ bẩm báo chi tiết cho Cha và các vị trưởng lão."

Lưu lại lời này, Uyển Nhi mang theo Mộ Dung Tuyết rời khỏi phòng.

Nhìn bóng lưng của hai nàng, Mộ Dung Bác trên mặt méo mó, thấp giọng mắng: "Tiện nhân, đều là một đám tiện nhân. Các ngươi chờ xem, sớm muộn có một ngày tất cả các ngươi đều rơi vào tay ta."

Trở lại phòng Mộ Dung Uyển Nhi, Mộ Dung Tuyết cảm kích nói:

"Tỷ tỷ, cám ơn tỷ." Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Tuyết kêu hai tiếng tỷ tỷ bằng chính tấm lòng mình.

Uyển Nhi mỉm cười nói: "Muội muội, nhị thúc cũng bởi vì cái chết của con trai mà thống khổ nên mới làm ra chuyện như vậy với muội, muội trong lòng cũng đừng hận hắn quá. Bắt đầu từ hôm nay, hai tỷ muội ta ở cùng một chỗ, Nhị thúc sẽ không đến tìm muội phiền toái nữa đâu."

Mộ Dung Tuyết nghe Uyển Nhi nhẹ nhàng an ủi có chút cảm động, đột nhiên hỏi: "Tỷ tỷ, tại sao lại đối xử với ta tốt như vậy? Tỷ biết, những năm gần đây ta đều không phục tỷ, đều đối đầu với tỷ. Tỷ bây giờ lại lấy ơn báo oán với ta. Ta suy nghĩ, thật không ra."

Mộ Dung Uyển Nhi ngắt lời nói:

"Muội muội quá lo lắng rồi, những năm gần đây, mặc dù muội đều đối đầu với ta. Nhưng là cho tới bây giờ ta cũng không oán giận muội. Trái lại, ta còn thích cùng muội tranh đấu."

Dừng một chút, Uyển Nhi tiếp tục vừa cười vừa nói: "Mẫu thân có nói qua, chỉ dưới sự kích thích, khiêu chiến không ngừng của người khác mới có thể phát triển nhanh. Muội muội, ta có được thành tựu như ngày hôm nay, đối với việc muội thường xuyên khiêu chiến cũng có quan hệ."
"Tỷ tỷ, Tỷ thật sự không trách ta?" Mộ Dung Tuyết áy náy hỏi.

"Ta tại sao lại trách muội?"

Uyển Nhi bình thản nói: "Nói đúng ra, ta bây giờ phải cảm tạ muội mới đúng."
"Tỷ tỷ, người thật tốt." Mộ Dung Tuyết cảm động nói.

Trong lòng không ngừng hối hận tự trách mình: Uyển Nhi tỷ tỷ là người tốt, tại sao mình trước đây vẫn cứ đối nghịch, lại còn lừa gạt nàng ta.

"Muội muội, chuyện trước kia đã là quá khứ, chúng ta cũng không nên nhắc tới. Từ nay về sau, chúng ta sẽ trở thành hảo tỷ muội."

Mộ Dung Uyển Nhi chân thành hướng Mộ Dung Tuyết nói.

"Dạ." Mộ Dung Tuyết gật đầu đáp ứng.

Ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng xuyên thấu qua cửa sổ lọt vào phòng, từng ánh trăng chớp loáng bên trong phòng.

Một vị nữ nhân xinh đẹp đang ngồi bên bàn trang điểm, chiêm ngưỡng dung mạo của chính mình, một đôi mắt sáng ngời trong suốt linh động, cánh mũi và môi nhếch lên làm cho người ta cảm giác thật quyến rũ, song nhũ cao ngất làm cho tất cả nam nhân phải động tâm.

Nữ nhân này chính là người mang tên giả Kim Vận, chính là Khuynh Quốc.

"Đêm nay, hắn có đến không?" Dưới ánh trăng chiếu rọi, nữ nhân như tràn ngập trong ánh sáng thuần khiết, trên lưng nàng thậm chí mơ hồ có ánh sáng yếu ớt phát ra.
Nếu lúc này A Mỗ, Lý Hương Quân hay là Khuynh Thành ở đây, dám chắc kinh ngạc không thôi. Bởi vì, trên người Khuynh Quốc tự nhiên xuất hiện hơi thở của Thánh Linh, mặc dù rất yếu, nhưng chính xác là hơi thở của Thánh Linh.

Khuynh Quốc đối với phản ứng của bản thân, nàng chính mình cũng không phát hiện ra.

Đột nhiên, một bóng người không một tiếng động xuất hiện trong phòng của Khuynh Quốc.

Người này nhẹ ngàng đi đến sau lưng nữ nhân, hay tay khe khẽ khoát lên đôi vai đơn độc của nàng, một cỗ khí tức nhàn nhạt, mùi hương quen thuộc nhất thời ập đến, làm cho hắn không khỏi người run lên.

Cùng lúc đó, Khuynh Quốc âm thanh run rẩy như ngủ mê nói: "Lão công, chàng đã đến rồi."

"Đúng vậy, ta đã đến." Nói xong Lưu Phong liền ôm lấy nữ nhân từ sau lưng.

Trong cặp mắt trong suốt của Khuynh Quốc nhất thời xuất hiện một màn hơi nước.

Nước mắt trong suốt rơi xuống, làm cho sâu thẳm nhất trong nội tâm Lưu Phong chợt run lên, một cỗ thương cảm mãnh liệt dâng lên, từ khi đi Phong Thành cho tới nay, hắn đối với nữ nhân của mình quan tâm quá ít.

Như ngày hôm nay, đối với người thường mà nói cũng chỉ là vợ chồng gặp mặt bình thường, nhưng đối với Khuynh Quốc mà nói thì là một loại chờ mong.

"Xin lỗi, trong khoảng thời gian này ta quá bận rộn, đối với nàng quan tâm không đủ." Lưu Phong cảm động nói.

Khuynh Quốc lau đi nước mắt mỉm cười: "Không có gì, chàng là người làm đại sự, tự nhiên phải coi trọng việc đại sự. Nữ nhân như muội, năng lực có hạn, không thể giúp chàng được gì."

Nghe hiểu được có chút trách hờn, Lưu Phong vội vàng chuyển đề tài: "Khuynh Quốc lão bà, đêm nay ta sẽ hảo hảo hầu hạ nàng, mang tất cả thiệt thòi mấy ngày nay mà bù đắp cho nàng."

Nói là làm, Lưu Phong chỉ cần một cái cúi đầu đã trút bỏ trang phục rộng thùng thình của nữ nhân, một cặp nhũ phong tuyết trắng phập phồng theo từng hơi thở hiện ra.
Trong đầu Lưu Phong không nhịn được hiện ra hàng loạt tư thế trên giường, giữa hai chân đột nhiên nóng lên.

Nhẹ nhàng hạ thân thể xuống, Lưu Phong hôn nhẹ nhàng trên ngực Khuynh Quốc, đồng thời bàn tay chậm rãi chuyển đến giữa hai chân nữ nhân.

Khuynh Quốc thân thể nhất thời run mạnh, sắc mặt đỏ hồng, thân thể không tự chủ uốn éo vặn vẹo, trong miệng phát ra tiếng thở dốc nho nhỏ.

Nhìn đôi môi anh đào ướt át của Khuynh Quốc, Lưu Phong không nhịn được nữa, một bên hí lộng hạ thân nữ nhân, một bên gắt gao thưởng thức đôi môi nàng.

Khuynh Quốc chủ động đưa cái lưỡi thơm ngát vào miệng nam nhân, cuồng nhiệt mút vào.

Hai môi quất quýt một hồi mới tách ra.

Song nhũ tuyết trắng trước ngực Khuynh Quốc không ngừng phập phồng, thân thể theo sự kích thích hạ thân của Lưu Phong mà không ngừng giãy giụa, nhẹ giọng nói: "Lão công, đêm nay ta sẽ ăn thịt chàng."

"Ha ha, nàng nghĩ ta sợ nàng sao?"

Nói xong, Lưu Phong hàm răng cắn nhẹ lên vành tai nàng, bàn tay to đột nhiên vung lên, đem tất cả quần áo hoàn toàn trút bỏ, thân thể trắng muốt của nữ nhân nhất thời hiện ra.

Nhìn mỹ đồn trắng trẻo đầy đặn của nữ nhân, cùng với khu rừng ẩm ướt, Lưu Phong không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

"Lão công, ôm ta lên giường đi." Nói xong, Khuynh Quốc dùng hai tay ôm lấy cổ của Lưu Phong.

Lưu Phong mỉm cười, lập tức đem nữ nhân đặt lên giường, chính mình cũng rất nhanh trút bỏ quần áo, dúi đầu vào giữa hai chân nữ nhân.

Ánh trăng nhu hòa vẫn như trước rọi vào phòng, thân thể Khuynh Quốc dưới sự kích thích của Lưu Phong không ngừng vặn vẹo giãy giụa, trong miệng âm thanh thở dốc không ngừng phát ra.

Thời gian không lâu, da thịt Khuynh Quốc đã trở nên đỏ hồng, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng thở hổn hển, hai chăn gắt gao quấn lấy Lưu Phong, như sợ hắn đột nhiên bỏ đi.
Sau khi hạ thân của nữ nhân đã ngập trong nước, Lưu Phong mới từ từ nằm lên người nữ nhân, nhất thời hòa nhập với Khuynh Quốc làm một.

Hai người đều không có phát hiện, trong khi bọn họ giao hoan, thân thể đều đồng thời bị bao phủ bởi quang mang thánh khiết.

Sau khi đạt cực khoái, vẻ mặt Khuynh Quốc đỏ ửng nhẹ nhàng nằm trong lồng ngực Lưu Phong, vươn tay chậm rãi vuốt ve lồng ngực rộng của hắn.

Một lúc sau, gối đầu trên khuỷu tay nam nhân, Khuynh Quốc ngẩng đầu hỏi: " Lão công, chàng muốn làm Hoàng Đế sao?"

Lưu Phong có chút sửng sốt, lập tức cười nói: "Kỳ thật ta cũng không thích cái ghế đó, chỉ là ta có chuyện khó xử."

Hơi giật mình, Khuynh Quốc nằm xuống, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy bổng bổng của Lưu Phong đùa giỡn vài cái hỏi: "Ta có thể giúp được gì cho chàng?"

Lưu Phong suy nghĩ một chút nói: "Khuynh Quốc, nếu nàng nguyện ý, ta hy vọng nàng và Khuynh Thành có thể giải hòa, dù sao hai nàng là tỷ muội, ta hy vọng các nàng cùng Tôn sư có thể đồng thời chỉ huy Thánh giáo."

Khuynh Quốc nghe vậy, thoáng do dự một chút, chậm rãi nói: "Vì Lão công chàng, ta nguyện ý cùng Khuynh Thành muội muội làm hòa, chỉ là nàng."

Lưu Phong cười nói: "Nàng yên tâm, chỉ cần nàng đồng ý là tốt rồi. Chuyện Khuynh Thành, ta sẽ thuyết phục."

"Lão công, nếu lời chàng là thật, chàng và Khuynh Thành có hay không có cái kia." Khuynh Quốc đột nhiên hỏi.

Lưu Phong gật đầu, lắc đầu, trả lời nói: "Không có, bất quá ta chỉ mới sờ mó."

"Ha ha, muội muội rốt cuộc vẫn còn thua ta." Khuynh Quốc nghe vậy, nhất thời vui vẻ nở nụ cười.

Lưu Phong không nói gì, loại chuyện này mà cũng tranh giành.

Bất quá, Lưu Phong cũng muốn tưởng tượng một chút, cùng tỷ muội đồng thời giao hoan thật là kích thích.

Chỉ là Khuynh Thành muốn kế thừa Thánh Linh gì đó, nên không muốn giao hoang, sợ mất chân thân.

Từ ngày biết chuyện Thái Tử phi thăng, tâm tư Thái Tử Phi không một ngày yên bình, nàng luôn luôn lo lắng Lưu Phong đã biết chân tướng sự tình.

Bất quá, sau vài ngày, nàng phát hiện Lưu Phong cũng không có biểu hiện khác thường, tâm tư nàng cũng dễ dàng một chút. Theo nàng phỏng đoán, có lẽ Hắc Phượng Hoàng nói đúng, Lưu Phong cũng không nhìn thấy Thái Tử.

Vì thế, Thái Tử Phi cũng quyết định đi thăm dò một chút.

Nàng chủ động mời Lưu Phong tiến cung nói chuyện, thuận tiện tạo chút cảm tình.

Nói tới cùng, vạn nhất Lưu Phong thật sự biết chân tướng sự tình, cũng không có nghĩa là không có biện pháp. Căn cứ tình báo cùng nàng vài lần đã thử, hiểu rõ Lưu Phong là một đại sắc lang. Thái Tử Phi đối với nhan sắc của mình cũng còn rất tự tin. Đối với nhan sắc của mình, nàng tin tưởng Lưu Phong sẽ không giết nàng.
Nếu Lưu Phong thật sự mê thân thể nàng, nàng thậm chí có thể sử dụng nó để thu phục Lưu Phong.

Lưu Phong nhận được tin tức Thái Tử Phi muốn gặp hắn, âm thầm cười lạnh: "Bà mẹ trẻ này, Lão tử cũng đang muốn đi gặp nàng." Nếu không phải vì sự kiện Mộ Dung Vũ ám sát, Lưu Phong cũng đã đến tìm Thái Tử Phi.

Từ Thái Tử biết được chân tướng sự việc, Lưu Phong đã nghĩ tới gặp nữ nhân vô sỉ này, xem nàng ta còn gian ngoa như thế nào.
Hai người với mục đích khác nhau, rốt cuộc cũng gặp mặt.

"Mẫu thân, nghe nói hoa sen trong Ngự Hoa Viên đang nở rộ, không bằng chúng ta đến nơi đó vừa nói chuyện vừa thưởng hoa." Lưu phong vẫn giữ thái độ như xưa, vẫn gọi là Mẫu Thân, hơn nữa thuận tay nắm tay nàng kéo đi.

Thái Tử Phi nghe vậy, trong lòng run mạnh không ngừng, bởi vì câu nói Mẫu Thân của Lưu phong, cũng bởi vì hắn nắm tay nàng.

Thái Tử Phi trên tay nhất thời truyền đến một trận cảm giác, tim đập trống ngực không khỏi nhanh hơn, lông mi dài ngượng ngùng khẽ nháy.

"Ừm." Nhẹ giọng đáp ứng một câu, Thái Tử Phi thuận theo ý tứ của Lưu Phong.

Ra khỏi Đông Cung, hai người đi thẳng một đường tới Ngự hoa viên, Lưu Phong mới chịu buông tay ra.

"Mẹ kiếp, lão độc phụ này tâm địa ác độc, nhưng là da tay bảo dưỡng thật tốt."

Lưu Phong nói thầm trong lòng, đừng xem Thái Tử Phi đã bốn mươi tuổi, nhưng da thịt lại như Tiểu cô nương mười mấy tuổi không có gì khác nhau.

Đi tới bên cạnh ao hoa sen, hai người đều không khỏi hai mắt sáng ngời, trên mặt hồ lá xanh, sen hồng, mùi hương thơm ngát.

Bên hồ liễu rũ nhẹ rung, tiếng nước chảy truyền đến, làm cho người ta cảm giác thoải mái.

Hai người ven theo hồ chậm rãi đi tới, không biết tại sao, có thể bởi vì thái độ Lưu Phong đột nhiên thay đổi, Thái Tử Phi có chút khẩn trương. Đương nhiên, hắn có tâm kế với nữ nhân. Nàng nghĩ hiểu được có chút không hợp lý, nhất là thái độ Lưu Phong.

"Hài nhi, ngươi hôm nay. ngươi hôm nay như thế nào đột nhiên tốt với ta vậy?"

Thái Tử Phi đôi mắt đẹp nhìn Lưu Phong, nhẹ giọng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận