Hi Du Hoa Tùng

Chương 612: Thụ phong Viễn chinh tiên phong, sơ kiến Trần Hoàng hậu !

"Chán ghét, huynh mặc quần áo nhanh lên một chút." Bạch Vũ gắt giọng.

Lưu Phong thấy Bạch Vũ thật sự nóng nảy, lúc này mới mỉm cười, tiếp lấy quần áo trong tay Bạch Vũ, nhanh chóng mặc vào.
Sau khi mở cửa phòng, mới biết được người gõ cửa là Lăng Ba.

"Chủ công, người trong cung tới, nói là bệ hạ triệu ngươi vào cung."

Lăng Ba dò xét tiến đến, phát hiện Bạch Vũ cùng Lưu Phong đã sớm mặc quần áo vào, không thể thấy được cái cảnh nàng tưởng tượng.

"Ân. Ta biết rồi, ngươi về trước đi, ta lập tức đi ngay."

Lăng Ba vừa đi, Lưu Phong đã dâm đãng tiến lại chỗ Bạch Vũ, đưa tay bóp đôi gò bồng đảo của nàng ta: "Bạch Vũ bảo bối, ngươi hãy cố gắng nghỉ ngơi đi, lát nữa ta từ hoàng cung trở về sẽ lại hầu hạ ngươi."

Bạch Vũ tự nhiên biết Lưu Phong hầu hạ nghĩa là gì, nguýt hắn một cái, nói: "Ngươi chỉ biết khi dễ người ta."

Dọc đường đi, Lưu Phong không ngừng suy tư, Lão Hoàng đế triệu kiến chính mình rốt cuộc là chuyện gì đây. Chuyện Ân quý phi hai người đã nói với nhau rồi mà, Lão Hoàng đế chắc là sẽ không nuốt lời đâu.

"Chẳng lẽ lại là chuyện của Hắc ảnh?"

Lưu phong hơi kinh hãi, cũng không biết là hôm đó hắn có nói ra điều gì bất lợi không.

Đến Thượng Thư phòng, thấy Lão Hoàng đế sắc mặt âm trầm, quả nhiên là hỏi:

"Lưu ái khanh, Hắc ảnh đã chết, ngươi biết không hả?"

Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Thần không biết, nhưng thần biết hắn giờ này đang bị trọng thương."

Lão Hoàng Đế nghe vậy thì thở dài một hơi, nói: "Hắc ảnh nói hắn bị tập kích và ngươi đã cứu hắn?"

"Ân, quả thật như thế." Lưu Phong cũng âm thầm thở dài một hơi. Người này cũng không có nói bậy cái gì.

"Hắn do thương thế quá nặng mà chết rồi."

Lão Hoàng Đế đối với Hắc ảnh có một tình cảm đặc thù, hôm nay Hắc ảnh đã chết làm hắn rất tức giận. Lão gọi Lưu Phong đến là vì muốn biết hung thủ là ai mà báo thù cho Hắc ảnh.

"Nói cho trẫm biết, ai đã làm chuyện này? Trẫm sẽ phân thây hắn ra vạn đoạn."

Mẹ kiếp. Hắc ảnh là do lão tử đánh cho chết dở đấy, hung thủ có thể nói là ta, nhưng thật ra là do hắn tự sát mà chết.

Lưu Phong còn nhớ rõ hắn đã từng nói:

"Nếu nhiệm vụ của hắn thất bại thì Yến Vương sẽ không buông tha cho hắn, có lẽ vì biết rơi vào tay Yến Vương sẽ có kết cục như thế nào cho nên đã chọn tự sát."
Lưu Phong lắc đầu: "Đối phương bịt mặt mà tu vi lại cực cao, đúng là hiếm thấy. Thần không nhìn ra lai lịch của chúng."
"Tra. ! "Lão hoàng đế gầm lên một tiếng nói: "Lập tức tra rõ cho ta."

"Lưu ái khanh. Trẫm hạ lệnh cho ngươi. Mang theo Cẩm Y Vệ đi điều tra, nhất định phải tìm được hung thủ cho ra."

Hoa Hạ Đại Đế hừ lạnh nói:

"Nếu ta đoán không sai, hung thủ giết chết Hắc ảnh và Trương Thiên Sư cùng là một người. Ngươi nhất định phải tìm cho ra hắn, ta sẽ không tha thứ cho chúng."

Lưu Phong gật đầu. Nói: "Bệ hạ. Người yên tâm, thần sẽ làm ngay."

Hoa Hạ đại đế gật đầu, lập tức sắc mặt nhu hòa đi rất nhiều, thấp giọng nói: "Ái khanh. Có chuyện trẫm muốn tham khảo ý kiến của ngươi một chút? "

Lưu Phong cảm thấy nao nao, nói chuyện khách khí thế này chắc là không phải là chuyện tốt đẹp gì.

"Bệ hạ có chuyện gì cứ việc phân phó?"

Lưu Phong "cung kính" nói.

Hoa Hạ đại đế rất là hài lòng về thái độ Lưu Phong, lập tức khẽ cười một tiếng, nói:

"Thật ra cũng không phải đại sự gì. Chuyện viễn chinh Trẫm đã chuẩn bị xong, ta hy vọng Thần Thánh quân đoàn của ái khanh có thể làm quân tiên phong? Chẳng biết ý của ngươi như?"

Mẹ kiếp, quả nhiên không phải chuyện tốt, tự nhiên có chủ ý với Thần Thánh quân đoàn của ta.

Lưu Phong suy nghĩ một chút nói: "Bệ hạ, vì quốc gia mà góp sức là chuyện mà thần muốn làm nhất, chỉ là Thần Thánh quân đoàn so với quân đội có sự khác biệt, ngoài vi thần ra ngoại nhân sợ là không chỉ huy được."

Hoa Hạ Đại Đế sửng sốt một chút rồi lập tức cười nói: "Cái này cũng không sao, trẫm phong cho ngươi làm Viễn chinh tiên phong, Thần Thánh quân đoàn tất nhiên là do ngươi tự thân chỉ huy, như vậy được không?"

Lưu Phong nghe vậy rất là buồn bực. Thật muốn tát mình vài cái. Suy nghĩ cả nửa ngày rồi nói như thế nào mà lại đưa mình tự dính vào.

"Lưu ái khanh, sao lại không nói gì vậy? Hay là ngươi không muốn?" Lão Hoàng Đế vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Nếu có ý kiến thì cứ nói, trẫm sẽ không bức ngươi."

Lão già dối trá kia, ta nói không đi thì ngươi sẽ ưng ý sao?

Đáp án là: Không. Cách làm người của lão Hoàng Đế thì Lưu Phong rất rõ ràng.

"Hồi bệ hạ, thần nguyện ý."

Cự tuyệt là không được, Lưu Phong chỉ có thể đáp ứng. Bất quá hắn tĩnh tâm cẩn thận suy nghĩ lại thì chuyện này cũng có lợi.

Thứ nhất, cho Lão Hoàng đế chút thể diện. Thứ hai, có thể thừa dịp chiến tranh rèn luyện Thần Thánh quân đoàn một chút. Thứ ba, nếu trong cuộc viễn chinh này quân đoàn có thể lập nên danh tiếng thì hình ảnh hắn trong quân sẽ đạt được một tầm cao mới. Nói chung, đây đều là Lưu Phong suy nghĩ cho tương lai của hắn.

Lần trước Lưu Phong xuất binh đã để lại hình tượng mãnh liệt trong lòng quân đội đế quốc. Lần này nếu Thần Thánh quân đoàn lại rạng danh. Đối hắn mà nói là một chuyện cực kỳ tốt đẹp.

Ngay lúc hắn tính toán thì lão Hoàng Đế cũng đang tính kế.

Lần trước xuất hành bất lợi, làm lão Hoàng Đế ý thức được sự khó khăn của cuộc viễn chinh, lần này hắn một lần nữa tập hợp đại quân, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại. Bởi vì, hắn biết mình đã không có nhiều thời gian.

Hắn cẩn thận điều tra Thần Thánh quân đoàn của Lưu Phong. Không thể không nói đấy quả thật là một đội ngũ hoàn hảo, một đạo quân mang sức chiến đấu kinh khủng. Cho nên, Lão Hoàng đế nảy ra ý định lôi Lưu Phong vào.

Làm như vậy, có hai cái lợi. Một là, có Thần Thánh quân đoàn gia nhập, viễn chinh lần này phần thắng tăng rất nhiều. Thứ hai là, đưa Thần Thánh quân đoàn của Lưu Phong đi viễn chinh, như vậy có thể tiêu hao đáng kể lực lượng của hắn.

"Ái khanh. Chỉ còn mấy tháng nữa là xuất chinh, thừa dịp trong khoảng thời gian này, ngươi đem các chuyện ở Phong Thành cố gắng an bài một chút đi. Lần này viễn chinh, trừ phi thành công. Nếu không ta tuyệt không dễ dàng lui binh, ngươi hãy chuẩn bị mà trường kỳ chinh chiến. Mặt khác, ta phải nhắc nhở ngươi, cho dù ngươi cùng ta đi viễn chinh, Yến Vương Phủ cũng không thể buông lỏng cảnh giới. Nếu cần, ngươi có thể cùng Tĩnh Vương hợp tác. Làm cho tốt công tác phòng bị khi chúng ta rời kinh."

Lưu Phong gật đầu: "Bệ hạ, yên tâm. Thần sẽ cố gắng an bài tốt."

Nhìn bóng lưng Lưu Phong từ từ biến mất. Lão Hoàng Đế cười lạnh một tiếng: "Lưu Phong à Lưu Phong. Dã tâm ngươi không nhỏ đâu."
Rời đi Thượng Thư Phòng, Lưu Phong đi qua Kim Thủy kiều lại đụng phải Hoàng Thái Tôn.

Hoàng Thái Tôn thấy Lưu Phong bộ dạng xuân phong đắc ý, trong lòng hết sức khó chịu, cười khẩy nói:

"Hầu gia, đúng là có thủ đoạn nha, ngay cả cô cô mà cũng thu tới tay."

Lưu Phong nghe vậy. Sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói: "Điện hạ, xin ngươi nên tôn trọng một chút."

"Ta không tôn trọng chỗ nào chứ, có kẻ không biết tự trọng kìa, ngươi thấy ta nên làm sao bây giờ?" Mấy ngày gần đây Hoàng Thái Tôn cầu kiến Hoa Hạ đại đế đều không cho gặp vậy mà Lưu Phong cứ cách mấy hôm lại được triệu vào Thượng Thư Phòng, hắn đã ghen ghét trong lòng nhân hôm nay có cơ hội tốt nên muốn giáo huấn Lưu Phong một chút.

"Điện hạ, nếu ngài còn muốn giữ cái mạng nhỏ của ngài thì nên câm miệng và cút nhanh khỏi mắt ta." Lưu Phong không hiểu tại sao mà Thái Tử Phi thì thông minh như vậy lại sinh ra một đứa con tệ hại thế này.

Hoàng Thái Tôn thấy Lưu Phong mở miệng mắng hắn nhất thời không thể dằn lòng vội vàng hét mấy tên thị vệ bên cạnh:

"Tên tặc tử Lưu Phong này dám vô lễ với bổn cung, bắt hắn cho ta."

Nghe chủ nhân ra lệnh thế, nhất thời có mấy tên thị vệ vây lấy Lưu Phong.

Lưu Phong khinh thường nói: "Ngu xuẩn."

Hoàng Thái Tôn cười lạnh nói: "Tên họ Lưu kia hôm nay ta sẽ không để ngươi bình yên."

"Có đúng không? "Lưu Phong dùng ánh mắt thương hại nhìn Hoàng Thái Tôn, khinh miệt nói: "Sự vô tri và ngu xuẩn của ngươi sẽ khiến ngươi trả giá đắt."

"Ngươi."

Chẳng biết tại sao, nhìn ánh mắt Lưu Phong, Hoàng Thái Tôn trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi không tên.

Ngay khi tên đã giương kiếm đã tuốt. Cách đó không xa đột nhiên truyền đến một thanh âm: "Hoàng hậu giá lâm!"

"Hoàng hậu? "Lưu Phong nao nao. Lập tức bình thường trở lại, Mã hoàng hậu đã chết, Hoàng Đế vừa lập lên một Trần hoàng hậu. Cũng không biết Trần hoàng hậu là người như thế nào? Nếu như nàng muốn bênh vực tên giả mạo này. Sợ rằng Lưu Phong cũng sẽ không ngán mà đắc tội với nàng.

Mẹ kiếp, lão tử sẽ không là cái loại bù nhìn đâu.

Bọn thị vệ được nghe hoàng hậu giá lâm, nhất thời cả kinh. Khuôn mặt Hoàng Thái Tôn trong nháy mắt cũng toát ra vẻ kinh hoàng.

Rất nhanh. Trần hoàng hậu sắc mặt lạnh lùng đi đến với một đám cung nữ cùng thái giám vây quanh.

Lúc nàng được tấn phong, Lưu Phong vẫn chưa về triều, cho nên đây là lần đầu hắn diện kiến Trần hoàng hậu. Nhịn không được tò mò, Lưu Phong len lén đánh giá vài lần. Thấy Trần hoàng hậu này chỉ khoảng hai mươi, vóc người duyên dáng mà lả lướt, một đôi mắt phượng trong suốt linh động giống như biết nói vậy, suối tóc đen tuyền mềm tựa mây, làn da ngọc trắng nõn nhẵn nhụi không tỳ vết. Sống mũi cao thẳng, đôi môi anh đào đầy đặn, vẻ mặt luôn làm cho người ta cảm giác cao quý.

Lúc Hoàng Thái Tôn nhìn thấy Trần hoàng hậu trên mặt hiện lên sự sợ hãi, bất an.

Hắn hơi cúi đầu, cung kính nói: "Ra mắt hoàng hậu."

Trần hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, đảo mắt liếc thị vệ xung quanh sau đó nhìn thẳng vào mặt Hoàng Thái Tôn, nổi giận nói:

"Làm cái gì đây? Ngươi nên xem xem đây là nơi nào? Dám đứng trên Kim Thủy Kiều làm càn sao, ngươi nghĩ ngươi là ai?"

Kim Thủy Kiều là nơi đặc biệt, ở đây chỉ có Thiên Tử mới có cái quyền diễu võ dương oai thôi.

Hoàng thái tôn sợ đến sắc mặt trắng bệch, hai gối quỳ xuống đất: "Hoàng hậu thứ tội. Con nhất thời hồ đồ."

Trần hoàng hậu lạnh lùng nói: "Ta chỉ là một hoàng hậu."

Hoàng thái tôn cuống quít mở miệng nói: "Hoàng hậu nương nương nói quá lời."

Trần hoàng hậu thở dài một tiếng, lập tức nói: "Đứng lên trở về đi thôi, sau này chú ý một chút." Nói thật, Trần hoàng hậu thật ra cũng không dám đem Thái tôn ra phạt.

Hoàng thái tôn nghe vậy mới dám mang theo kẻ dưới tay đi trở về Đông Cung.

Nhìn thân ảnh hoàng thái tôn dần biến mất. Trần hoàng hậu lúc này mới quay đầu về phía Lưu Phong hỏi:

"Hầu gia, ngươi không sao chớ?"

"Ra mắt Hoàng hậu nương nương!" Lưu Phong không dám chậm trễ, nhân gia dù sao cũng là Hoàng hậu.

Trần hoàng hậu mỉm cười, đưa tay ngăn Lưu Phong đang muốn hành lễ: "Hầu gia không cần đại lễ. Bản cung sớm có nghe qua, biết ngươi là nhân tài trẻ tuổi hiếm thấy. Hôm nay vừa gặp. Quả nhiên là danh bất hư truyền."

Lưu Phong nhân cơ hội sờ soạng một chút tay Hoàng hậu, cảm giác mềm mại vô cùng, tâm thần không khỏi một trận nhộn nhạo.
Trần hoàng hậu không nghĩ tới Lưu Phong dám lớn mật như thế, vừa rồi định nắm tay mình.

Thoát ra khỏi hai bàn tay Lưu Phong, Trần hoàng hậu lạnh nhạt nói: "Hầu gia, lúc trước Thái tôn không thương tổn ngươi chứ?"

Trần hoàng hậu tâm tình có chút khẩn trương, nàng thậm chí quên rằng, lúc trước nàng đã hỏi qua những lời này.

Lưu Phong cũng không nói ra. Cười nói: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương giải vây, nếu không thần thật không biết nên làm gì bây giờ?"
Trần hoàng hậu cười nói: "Hầu gia quá khen. Ta xem ngươi cũng không e ngại thái tôn, có đúng không? "

Lưu Phong gật đầu không nói gì, xem như thưa nhận.

"Hoàng hậu nương nương, thần nhìn bộ dáng người. Tựa hồ có tâm sự a? Người mới được phong làm Hoàng hậu, hẳn là cao hứng mới đúng a?"

Rõ ràng trong lời nói của Lưu Phong còn có ý khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận