Hi Du Hoa Tùng

Chương 875: Tĩnh Vương gia thăm dò

"Không dám, không dám, thuộc hạ." Xa Như Long đối với Lưu Phong trước sau vẫn duy trì tôn kính vô bờ, bất quá Lưu Phong vẫn có thể cảm giác được vẻ lo lắng trong ánh mắt hắn.

Nhìn thi thể lạnh lẽo không trọn vẹn của tặc tử ác nhân, Lưu Phong dặn dò Hắc Vân: "Chặt bỏ một số đầu, mặt khác đem các bộ linh kiện chủ yếu của Hồng Y Đại pháo giữ lại vài món, mang về Thiên Thượng Nhân Gian. Bổn vương tự mình đi gặp Tĩnh Vương gia."

"Chờ chút!"

Mắt thấy Hắc Vân muốn động thủ, Xa Như Long vội vàng nói: "Điện hạ, chuyện này không phải ngài đã đáp ứng giao cho thần làm rồi hay sao? Chẳng lẽ điện hạ không tin thần?

Lưu Phong khẽ nhíu mày nói: "Ta là người bị hại, tương lai ở trước mặt bệ hạ cáo buộc, tự nhiên cũng cần một ít vật chứng. Hắc Vân, động thủ đi."

Hắc Vân lên tiếng, vội vàng hô thủ hạ là Hắc ám võ sĩ bắt đầu động thủ, tổng cộng chém hết hai chục cái thủ cấp, hơn nữa góp nhặt bộ linh kiện chủ yếu của hai khẩu Hồng Y Đại pháo.

Xa Như Long ở một bên nhìn cảnh này thì khẽ nhíu mày, mặc dù có chút không cao hứng lắm nhưng cũng không thể trách được. Không nói đến Lưu Phong người ta là Vương gia, cho dù bỏ đi thân phận Vương gia của hắn mà cứ mạnh mẽ ngăn cản cũng là không có khả năng. Vừa rồi tránh ở bên kia thung lũng, Lưu Phong cùng Vũ Di Tôn giả đại chiến hắn toàn bộ xem tận mắt. Vị Vương gia này cũng không phải bình thường a, là thần a.

Lưu Phong căn bản không để ý tới cảm nhận của Xa Như Long, đợi cho Hắc Vân làm xong hết thảy mới trầm giọng nói: "Sau khi trở về đem mấy thứ này giao cho vài vị chủ mẫu, để Nữ Nhân Hoa lập tức triển khai điều tra."

"Chủ công yên tâm. Thuộc hạ sẽ đi làm."

Sau khi thu thập xong hết thảy, Xa Như Long để lại phó tướng cùng hơn trăm quân sĩ bảo vệ hiện trường. Còn mình mang theo quân binh còn lại dẫn Lưu Phong tới Soái phủ. Dọc đường đi lại càng thêm cung kính, càng không ngừng tạ lỗi. Lưu Phong tùy ý ứng phó, không nóng không lạnh.

Đợi khi xe tới Soái phủ, Xa Như Long thu xếp đưa Lưu Phong đến thính phòng. Còn mình vội chạy đến mật thất, đem chuyện lúc trước đã xảy ra nhanh chóng báo cho Tĩnh Vương gia.

Tĩnh Vương gia nghe Xa Như Long báo lại xong. Hơi thở dài một tiếng, nói: "Thực lực cá nhân của Lưu Phong đã mạnh tới mức không người có thể địch nổi rồi. Xem ra sau này muốn giết hắn, đó là chuyện không có khả năng."

"Vương gia. Thuộc hạ nghe nói người nọ là tu chân Thiên Nhân hậu kỳ. Thật sự là khiến cho người ta khó có thể tin. Lưu Phong mới bao nhiêu tuổi a, như thế nào lại có thể lợi hại như vậy chứ?" Xa Như Long kinh ngạc nói.

Tĩnh Vương gia thản nhiên nói: "Đúng vậy, điểm này ngay cả ta cũng kỳ quái. Ngay cả vài vị sư tôn trong sư môn của hắn, tu vi cũng không có khả năng đạt tới cảnh giới như vậy."

Nghe xong một chút, Tĩnh Vương gia nói: "Xem ra để đối phó Lưu Phong, chúng ta phải nghĩ phương pháp khác a. Hồng Y Đại pháo là vương bài trong tay chúng ta. Đáng tiếc vẫn không giết được hắn. Đúng rồi, hiện trường thật sự không có một người sống sao?"

"Không có !"

Xa Như Long còn nghiêm túc nói: "Thuộc hạ đã cẩn thận kiểm tra qua, trừ bỏ bị thuộc hạ Lưu Phong giết chết. Còn lại mọi người đều cắn nát thuốc độc giấu sẵn trong răng. Toàn bộ tự sát. Tuyệt đối một người sống cũng đều không có."

"Lưu Phong nếu hạ lệnh chặt bỏ nhiều đầu như vậy. Ta nghĩ hắn nhất định là phát hiện điều gì." Tĩnh Vương gia thản nhiên nói.

Xa Như Long lo lắng nói: "Vương gia, người nói Lưu phong có thể hoài nghi việc này cùng chúng ta có liên quan không?"

"Không cần lo lắng. Chuyện này còn có lão Quốc Cữu gia ngu xuẩn kia chống đỡ cho chúng ta, cùng chúng ta không có quan hệ. Hơn nữa, Hồng Y Đại pháo này cũng là do chúng ta nặc danh cung cấp, lão không có chứng cớ. Cho dù là Quốc Cữu gia ngu xuẩn này, ta nghĩ bọn họ cũng không biết được người cung cấp đại pháo là chúng ta."

Nói đến đây, Tĩnh Vương gia đột nhiên nở nụ cười: "Lấy tính cách của Lưu Phong, ta nghĩ chờ đến lúc hắn biết là Quốc Cữu gia gây nên, nhất định sẽ không bỏ qua. Ta thật muốn nhìn xem hắn có thể đem Quốc Cữu giết chết không. Đến lúc đó tất sẽ khiến cho hoàng thân quốc thích trong kinh đô oán giận với hắn, chúng ta có thể xem kịch đây."

"Vương gia cao minh !" Xa Như Long vội vàng vỗ mông ngựa.

"Tốt lắm, để bổn vương đi gặp Lưu phong, nhìn xem hắn đến tột cùng là vì chuyện gì mà đến."

"Trịnh Vương điện hạ, ta vừa mới nghe nói ngài nửa đường gặp phải mai phục, thật là hổ thẹn, hổ thẹn a." Vừa mới tới cửa, Tĩnh Vương gia đã bắt đầu diễn kịch, vẻ mặt bi phẫn cùng áy náy, tự trách.

"Điện hạ, ngài có chỗ nào bị thương không, mau cho bổn vương nhìn xem?" Đi tới vài bước, Tĩnh Vương gia cẩn thận xem xét Lưu Phong, thần tình đều là loại tình cảm thân thiết.

Lưu Phong thản nhiên nói: "Lão Vương gia, đừng lo lắng, ta không sao. Về điểm này tên tặc tử muốn xuống tay với ta quả thực đúng là không biết tự lượng sức."

"Không dối gạt Vương gia, trong đế quốc này người có thể giết được ta e là còn không có a." Lưu Phong thản nhiên cười nói: "Kẻ nào muốn giết ta thì chỉ có một con đường để đi, đó chính là chết." Giờ khắc này, trong con ngươi Lưu Phong lóe ra một tia sát khí vô bờ. Tuy rằng không nhằm vào ai, nhưng mà Tĩnh Vương gia cùng Xa Như Long đứng ở bên người hắn lại cảm giác được một luồng sát khí đích thực khiến cho không khỏi lạnh run người.

"May mắn a!"

Vẻ mặt Tĩnh Vương gia cố gắng tự trấn tĩnh mà nói: "Chỉ cần Điện hạ vô sự, là ta an tâm."

Lưu Phong nhẹ nhàng cười: "Lão Vương gia, bản vương tuy rằng vô sự, nhưng chuyện này nghĩ đến cùng cũng là kỳ quái. Ác tặc này không ngờ có Hồng Y Đại pháo vốn chỉ trong tay Tứ Đại Quân Đoàn, thật sự là khiến người ta khó hiểu a."

Tĩnh Vương gia nghe vậy, lập tức hơi biến sắc. Bèn cười một tiếng để che giấu thần sắc của mình, trong chốc lát lão vội vàng nói: "Trịnh Vương điện hạ, hay là ngài thật sự có hoài nghi bản Vương phải không? Nếu thực như vậy, bản vương tức khắc liền lập tờ tấu lên bệ hạ để Tam Ti điều tra. ?"

"Lão Vương gia đừng nghĩ vậy, người hiểu lầm ý tứ của ta rồi." Lưu Phong giải thích nói: "Ý tứ của ta là như vậy. Ta suy nghĩ, có thể là Hồng Y Đại pháo trong Tứ Đại Quân Đoàn của người bị mất, hoặc là có người làm giả hàng Hồng Y Đại pháo cố ý muốn vu oan, cố ý khơi mào mâu thuẫn của ta cùng Vương gia."

"Đúng vậy, Điện hạ phân tích rất có đạo lý."

Bộ dáng Tĩnh Vương gia như chợt bừng tỉnh nói rất nghiêm túc: "Điện hạ, Hồng Y Đại pháo của Tứ Đại Quân Đoàn đều đã tạo sổ đăng ký, quản lý nghiêm mật. Ta nghĩ, thiên hạ này còn không có người nào dám can đảm đến chỗ ta trộm đồ vật. Huống chi vẫn còn Hồng Y Đại pháo. Cho nên ta cho rằng, suy đoán thứ hai của ngài rất đúng. Nhất định là có người có ý định muốn phá hư quan hệ của ngài và ta."

Lưu Phong giả bộ hỏi một câu: "Vương gia. Hồng Y Đại pháo quả thực là không mất sao?"

"Tuyệt đối không mất." Tĩnh Vương gia trong lòng vui vẻ, nhưng mà chính là bán cho Quốc Cữu gia.

"Nói như vậy, suy đoán thứ hai có khả năng lớn. Nhất định là có người muốn giá họa châm ngòi." Lưu Phong hừ một tiếng, khinh thường nói: "Thủ đoạn không được tốt lắm a."

"Nói như vậy, Điện hạ là không có hoài nghi bản vương cùng Tứ Đại Quân Đoàn?" Tĩnh Vương gia mỉm cười hỏi.

"Ha ha".

Lưu Phong ha ha cười to, nói: "Vương gia nói đùa, người với ta là quan hệ gì, ta làm sao lại vì mấy khẩu Hồng Y Đại pháo mà đi hoài nghi ngài a."

"Đúng rồi Vương gia. Kỳ thật hôm nay ta tới đây tìm người là có chuyện." Nói tới đây, Lưu Phong cố ý dừng lại một chút, ánh mắt liếc nhìn Xa Như Long một cái.

Tĩnh Vương gia hiểu ý, trầm quát một tiếng, nói: "Ngươi trước lui xuống, phân phó nghiêm khắc điều tra tung tích tặc tử trong thung lũng. Mặt khác đem việc này thông báo cho Bộ Binh cùng Thượng thư phòng."

"Thuộc hạ rõ!"

Đợi cho Xa Như Long đi. Lưu Phong vẻ mặt nghiêm nghị nói rất nghiêm túc:

"Lão Vương gia, tầm quan trọng của Tế Thiên Tháp ta nghĩ người cũng rõ ràng."

Tĩnh Vương gia thấy vẻ mặt của Lưu Phong không tốt, cắt ngang hỏi: "Làm sao vậy? Xem khí sắc của Điện hạ. Dường như là việc tu kiến Tế Thiên Tháp có vấn đề gì à?"

"Không dối gạt Vương gia, việc xây Tế Thiên Tháp quả thực là gặp một ít vấn đề, vật liệu cùng công nhân vẫn không theo kịp tiến độ a?" Lưu Phong lo lắng nói: "Chiếu theo như vậy. Ta sợ sẽ chậm trễ đại kế trường sinh của bệ hạ. Nhưng nếu vì gấp gáp tiến độ kiến thiết mà không để ý đến sống chết của dân chúng, ta lại làm không được."

"Điện hạ nhân từ a!"

Tĩnh Vương gia nhìn Lưu Phong mà khen ngợi: "Điện hạ, ngài biết không? Vì sao bản vương vẫn luôn ủng hộ ngài, coi trọng ngài. Mấu chốt chính là ngài luôn lo nghĩ vì dân vì nước khiến cho ta cảm thấy khâm phục."

Nghe xong một chút, Tĩnh Vương gia còn nói thêm: "Điện hạ, ngài xem như vậy được không? Ta có thể giúp ngài giải quyết bộ phận lao động, nhưng mà phương diện ngân lượng cùng vật liệu thì ta cũng là lực bất tòng tâm. Tuy rằng Tứ Đại Quân Đoàn ít nhiều còn có chút của cải, nhưng mà hiện giờ thế cục đế quốc hỗn loạn, hơi chút vô ý liền có thể sẽ phát sinh chiến loạn. Ở dưới tình huống như vậy, ta tuyệt đối không thể dùng quân lương tương trợ người a."

"Vương gia khách khí rồi, ngài có thể giúp ta giải quyết một ít lao động, bản vương còn là vô cùng cảm kích." Lưu Phong vội vàng cảm tạ.

"Điện hạ, có câu này, không biết nên hỏi hay không?" Bưng chén trà thơm lên, Tĩnh Vương gia nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi thản nhiên hỏi.

"Vương gia, người không cần khách khí, có cái gì muốn nói, ngài cứ nói đi?"

"Một khi đã như vậy, ta đây cứ việc nói thẳng." Tĩnh Vương gia ngừng một chút, hỏi: "Điện hạ, ngài nói Tế Thiên Tháp kia thực sự có thể khiến cho bệ hạ trường sinh sao?"

Lưu Phong khẽ nhíu mày ra vẻ trầm tư một hồi, ánh mắt nhìn về phía Tĩnh Vương gia rồi thản nhiên nói: "Việc này khó mà nói a, dù sao cũng là bệ hạ nói như vậy. Hơn nữa Khâm Thiên Giám Tu Duyên Thiên sư ở đó cũng nói như vậy. Chúng ta làm thần tử thì việc gì phải quản nhiều như vậy, chỉ cần để ý dựa theo ý tứ của bệ hạ làm là được."

"Vương gia, việc này sai rồi!"

Tĩnh Vương gia ánh mắt trầm xuống, nói: "Điện hạ, ngài là Đốc Tạo Tế Thiên Tháp, công trình này hao tiền tốn của, ngài đáng lẽ nên tinh tường. Nếu nó thật sự có thể khiến bệ hạ trường sinh, tự nhiên là đáng giá. Chỉ là ngài có nghĩ tới không, nếu Tế Thiên Tháp xây tốt mà vẫn không thể khiến bệ hạ trường sinh, chẳng phải là lãng phí quá lớn sao? Đến lúc đó dân chúng đế quốc cùng quan viên sẽ nghĩ như thế nào?"

"Ý tứ của lão Vương gia là?" Lưu Phong ung dung hỏi lại.

"Ý tứ của bản vương rất đơn giản, nên vì dân chúng thiên hạ suy nghĩ." Tĩnh Vương gia vẻ mặt chân thật, vô cùng chân thành mà thản nhiên nói: "Điện hạ, thân phận chân thật của ngài ta cũng biết. Lời không nên nói cũng phải nói ra, ta cảm thấy tương lai bệ hạ sau trăm tuổi thì ngài mới là người có mệnh trời".

"Ha ha!"

Lưu Phong có thâm ý nhìn Tĩnh Vương gia, cười nói: "Lão Vương gia, lời này không thể a. Vạn nhất khiến bệ hạ thật sự hữu tâm thì chẳng phải cho rằng ta mưu phản."

Ngừng một chút, Lưu Phong còn nói: "Lão Vương gia, kỳ thật ta đối với thân phận Trịnh Vương này rất vừa lòng. Cho nên ta hy vọng lão Vương gia đem thân phận trước của ta quên đi. Hơn nữa ta cảm thấy được bệ hạ đối với ta rất tốt. Làm người a, phải có lương tâm. Hoàng gia gia đối tốt với ta, ta tự nhiên có ân sẽ báo, vì ngài mà xây Tế Thiên Tháp."

"Nói cho cùng, không hổ là nhân trung chi long, là một người tận hiếu tận trung. Bản Vương quả nhiên không có nhìn lầm người." Tĩnh Vương gia vuốt râu tán dương: "Điện hạ, lấy đức hạnh của ngài, thật sự là một lựa chọn cho tân hoàng a."

"Nói nhỏ thôi!"

Lưu Phong giả bộ làm bộ dáng sợ hãi, nói: "Lão Vương gia, lời nói mưu phản bậc này, người đừng nói nữa. Bệ hạ sắp trường sinh làm gì có tân hoàng nào."

"Ân, điện hạ nói đúng. Là bổn vương nói lỡ lời. Tuy nhiên ta còn có chuyện tình không rõ, nếu Điện hạ đã sớm biết rõ thân thế mình, vì sao hiện giờ còn có thể dễ dàng tha thứ cho vị Đông Cung kia?" Tĩnh Vương gia thong dong chuyển đề tài dẫn tới trên người Thái tử phi.

Lão già này chỉ là e sợ thiên hạ không loạn a. Lưu Phong uống một ngụm trà thơm, nói: "Lão Vương gia, ban đầu, việc này cũng là việc riêng tư của ta, cũng là cơ mật. Tuy nhiên với quan hệ của ngài cùng ta, ta cũng không cần phải giấu giếm. Nói thật theo như lời ngài nói, kỳ thật a, ta hiện tại còn không có hoàn toàn rõ ràng, Thái tử phi đến tột cùng có phải là mẫu thân ruột của ta hay không."

Lời này vừa nói ra, Tĩnh Vương gia lập tức liền hồ đồ, lão vốn biết tình huống Lưu Phong đích thật chính là Thái tôn, về phần chuyện tình Thái tử phi chỉ là do lão đoán. Nhưng hiện giờ nghe Lưu phong nói như vậy, khiến lão hồ đồ hẳn lên. Có vị cao nhân từng nhiều lần giúp lão cũng hỏi thăm một chút về mẹ đẻ của Lưu Phong. Giờ nghe hắn nói như vậy thì có vẻ là chính hắn cũng không biết a.

"Vậy ngài có mẫu thân khác chăng?" Tĩnh Vương gia không cam lòng nên lại hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận