Hi Du Hoa Tùng

Chương 233: Bị thương vì yêu

Lưu Phong kinh hãi thất sắc, cấp tốc lui về phía sau, thầm nghĩ lớn chuyện rồi.

"Đừng a. tính mạng quan trọng cỡ nào, cuộc sống vui vẻ cơ nào, Thiên Tâm a. Ngươi không nên bỏ vứt đi."

Lưu Phong vội vàng khuyên giải.

Nhưng Thiên Tâm giờ phút này đã bị cừu hận, phẫn nộ che lắp hết, còn có thể nghe được lời nào nữa, chỉ lo tụ tập công lực, toàn bộ tu vi, chuẩn bị tự bạo.

Tu chân tự bạo, nhưng uy lực như thế nào, Lưu Phong bây giờ cũng không thể thừa nhận sức sát thương như vậy.

Mặc dù uy lực tự bạo là rất lớn, nhưng trong tình huống bình thường, cơ hồ không có người tu chân nào sử dụng chiêu này, bạo thể tử vong không giống với tử vong bình thường, bình thường bất quá là lưu nhập luân hồi, đầu thai làm lại cuộc sống mới. Nhưng một khi bạo thể, khi chết là hình thần tiêu diệt, từ nay về sau không được siêu sinh. Thiên Tâm hôm nay quả thật bị bức đến đường cùng, hắn bị Lưu Phong làm cho mê muội, ngẫm lại từ nhỏ đến lớn, hắn ngày nào không sống trong cảnh huy hoàng, mỗi ngày đều được nghe những lời nịnh nọt, tán tụng. Nhưng hôm nay, là sỉ nhục lớn nhất đời của hắn. Buồn cười nhất chính là cổ hồn của Kỳ Lân, chẳng những không trợ giúp hắn chuyển bại thành thắng, mà ngược lại thiếu chút nữa công kích luôn cả bản thân hắn. Thật sự là sự đả kích quá lớn đối với Thiên Tâm.

Lưu Phong lúc này khoảng cách rất gần Thiên Tâm, một khi bạo thể, hắn căn bản không kịp thoái lui ra phạm vi an toàn.

"Bạch Khiết, muốn giết Thiên Tâm, đánh người không sao cả, nhưng giết người thì lại phiền toái. Dĩ nhiên địa vị Thiên Tâm mà nói, nếu hắn tự bạo, đừng nói là Lưu Phong, ngay cả Phiêu Miểu Cốc không chừng cũng gặp rắc rối.

Bạch Khiết thở dài một tiếng nói:

"Có xa thì cũng đã xa rồi, với lực lượng của ngươi, muốn ngăn cản cũng đã không kịp rồi."

"Vậy ý tứ của ngươi là Thiên Tâm tựu đã xong rồi à?"

Lưu Phong có chút lo lắng.

"Trừ phi có kỳ tích phát sinh."

Nam mô a di đà phật, cầu xin Như Lai phật tổ, chư vi thiên thần hạ phàm giúp ta cứu mạng đi a.

Đúng lúc này, giữa không trung đột nhiên phát ra một thanh âm uy nghiêm:

"Không thể, mau mau dừng tay."

Giữa không trung một đạo thất thải quang hoa, nhắm ngay Thiên Tâm bao bọc trong đó, trong nháy mắt đông kết hết thảy hành vi của hắn, đương nhiên việc tự bạo cũng bị đình chỉ lại.

Sau đó, đêm tối hiện ra hai đạo nhân ảnh, khi quang mang tan hết, cũng chính là Đạo Đức Chân Nhân và Đình Nhi.

Lưu Phong vội vàng triệu hồi thần điểu Phi Nhi và Hạo Thiên Kiếm, đứng dậy, trong tay chỉ còn một thanh trường kiếm bình thường.

Đạo Đức chân nhân đầu đội tử kim quan, mặc đạo bào thái cực bát quái, áo trắng như tuyết, mặt mày thanh tú, con mắt sáng ngời, trong bầu trời đêm tinh quang trông giống hai ngôi sao. Khi hắn hiện thân, việc đầu tiên là liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, tiếp theo liền gắt gao nhìn chằm chằm vào thân thể Thiên Tâm, một câu cũng không nói.

Đình Nhi cũng một thân bạch y, có vẻ cao cao quý phái, mắt nhãn mày ngài, mũi ngọc, miệng nhỏ, hoa quý xinh đẹp tuyệt trần, cơ hồ lộ ra một tia vũ mị, phong thái khuynh quốc khuynh thành. Đàn bà của lão tử thật là đẹp a.!

"Sư thúc, sư huynh thế nào?" Mặc dù Đình Nhi không thích gặp Thiên Tâm, nhưng chung quy cũng là đồng môn, đôi lúc cũng thể hiện sự quan tâm.

Đạo Đức chân nhân vội vàng đi đến gở bỏ cấm chế trên người Thiên Tâm, đưa chân nguyên vào trong cơ thể hắn để ngăn ngừa hắn làm chuyện điên rồ.

"Vấn đề không lớn, bất quá phải cần có một thời gian tịnh dưỡng."

Đạo Đức chân nhân trầm giọng nói "Đình nhi, trong khoảng thời gian này, ngươi chiếu cố hắn nhiều một chút".

Đình Nhi không phản bác, gật đầu nói:

"Con biết."

Sau đó Đạo Đức Chân Nhân đem Thiên Tâm đang hôn mê giao cho Đình Nhi, sau đó hoành kiếm chỉ Lưu Phong lớn tiếng quát hỏi "Các hạ cuối cùng là ai?"

Lưu Phong thu kiếm kịp thời, cũng không để cho Đạo Đức chân nhân và Đình Nhi biết thân phận của hắn, đáng tiếc hắn lần này đã bị Đạo Đức Chân Nhân cản trở rồi.

Lưu Phong hỏi thay vì đáp "Hai vị, vị huynh đài này là bằng hữu của các ngươi sao, hắn điên rồi, tự nhiên tự bạo".

"Ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Còn không trả lời, đừng trách ta không khách khí" Đạo Đức chân nhân tức giận hừ một tiếng, trong mắt đã hiện lên sát khí.

Lưu Phong tiếp tục nói "Ta nói vị lão bá này, ngươi ý tứ là gì, ngươi cho rằng là ta làm à. Nói thiệt cho ngươi biết, ta chỉ là người bị hại mà thôi. Ta vốn đang tản bộ trên đường, tự nhiên bị vị huynh đài điên khùng này công kích, may mắn mà các ngươi tới, nếu không bây giờ ta cũng là một thây ma rồi."

Mặc dạ hành nhân tản bộ? Có quỷ mới tin ngươi nói, Đạo Đức chân nhân ánh mắt lạnh lẽo nói:

"Ngươi dám nói dối ta à, nhìn trang phục của ngươi, đã biết ngươi không phải là người tốt".

Lưu Phong nhìn thoáng quá Đình Nhi, khẽ cười một tiếng hướng về Đạo Đức Chân Nhân nói:

"Ta nói vị lão bá này, căn cứ vào nghiên cứu mới nhất của khoa học, người già không nên động khí, nếu không rát dễ dàng bị si ngốc."

"Đệ đệ?"

Đình Nhi nghe vậy, trong lòng chấn động, mắt thấy người này mười phần hết tám, chín là đệ đệ rồi. Nếu là người khác, tuyệt đối không thể nói:

"Khoa học nghiên cứu."

"Hỗn trướng, muốn tìm chết!"

Đạo Đức chân nhân đã động sát tâm, lạnh lùng quát lên một tiếng, nhanh chóng phát chiêu.

Đình Nhi sợ Lưu Phong nguy hiểm, vội vàng nói "Sư thúc, ngươi chiếu cố sư huynh, để ta đối phó ác tặc này" Nói xong không đợi Đạo Đức chân nhân đồng ý, Đình Nhi đã phi thân tới.

Đình Nhi đánh tới, Lưu Phong chỉ thấy một cỗ hương khí vô cùng nhẹ nhàng, thanh thoát phảng phất tới, ánh mắt nhất thời ngưng lại, chỉ thấy một thanh trường kiếm màu trắng đâm tới, cánh tay ngọc đang cầm kiếm, đúng là mỹ nhân.

"Ác tặc."

Đình Nhi quát to một tiếng, thanh trường kiếm giống như là mưa rơi, liên tục hướng Lưu Phong tiến đến.

Lưu Phong không khỏi cười thầm một tiếng, thầm nghĩ:

"Đình tỷ tỷ trong lòng đối với ta có chút oán hận a, nếu không diễn trò cũng không cần bức người như vậy. Nhìn thấy thật không được chậm trễ a."

"Keng.!"

Trường kiếm hai người chạm vào nhau, phát ra một tiếng keng. đôi mắt đen của Đình Nhi nhân cơ hội nháy mắt với Lưu Phong một cái.

"Xem kiếm!"

Đình Nhi thấy Lưu Phong cùng mình so chiêu thì có chút thất thường, vội vàng hét lên một tiếng.

Lưu Phong sau khi bình ổn thân hình, môi mày kiếm khẽ nhướng quát to "Chỉ là tài mọn!" Nói xong cũng liền huy động trường kiếm tấn công lại.

Đình Nhi cũng không sợ hãi, liếc mắt một cái nói "Nói nhảm làm gì, có bao nhiêu bản lãnh thì hãy giở ra" đừng xem ngoài miệng rất hung hăng, nhưng trong lòng Đình Nhi thật ra rất sung sướng. Vừa mới chia tay một thời gian ngắn, tu vi của tình lang đã đột nhiên tăng mạnh, thật sự làm cho nàng rất vui vẻ.

Lưu Phong khóe miệng có chút tươi cười, cổ tay vừa chuyển, thanh trường kiếm khẽ run lên, một đạo kiếm quang sắc bén nhất thời bắn đến.

Đình Nhi đôi mắt nhấp nháy, đôi ngươi nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm trên người Lưu Phong, không dám chậm trễ, huy động trường kiếm cùng Lưu Phong chiết chiêu.

Không nhiều, hai người cũng đã giao thủ mười chiêu, vẫn chưa phân thắng bại, bọn họ lúc đầu chỉ là diễn trò, nhưng bây giờ là luận bàn với nhau, mỗi chiêu mỗi thức đều là công phụ thật sự. Nhưng là mỗi khi thấy nguy hiểm trước mắt, cũng đều xảo diệu tách ra. Cho dù Đạo Đức chân nhân cũng nhìn không ra hai người có chút bất ổn.

Đình Nhi khẽ động chân ngọc, khẽ xoay cái eo nhỏ nhắn, thân thể mềm mại nhất thời giống như con bướm nhẹ nhàng bay đến. Một cỗ khí thế cường đại xuất hiện quanh thân.

Lưu Phong đôi mắt rực sáng, trường kiếm trong tay phát xuất ra một đạo kiếm quang, giống như là vô ảnh, nhắm thân thể mềm mại Đình Nhi tiến đến.

Thân thể mềm mại của Đình Nhi vừa chuyển, tà áo dài màu trắng phiêu phất, phảng phất như tiên nữ bay lên cao, trường kiếm trong tay ngay lập tức xuất liền mấy chiêu.

Lưu Phong vội vàng phát động kiếm quyết, nhất nhất hóa giải thế công của Đình Nhi, lập tức hướng vào Đình Nhi phát động công kích. Ánh mắt Đình Nhi thoáng run, eo thon khẽ động, cặp mông khẽ rung lên một chút, bộ ngực như ngọn núi phập hồng, cả người giống như làn gió mát thổi đến, kiếm thế như bao vây thân thể Lưu Phong.

Lưu Phong ánh mắt nhìn lên, từ dưới nhìn lên thấy hết những đường cong thân thể mềm mại của Đình Nhi, thầm nghĩ thân thể này mà trần truồng thì còn tuyệt vời cỡ nào.

Lúc này, đột nhiên mắt hắn hoa lên, một đạo kiếm khí từ trên bổ xuống thân hình Lưu Phong.

Lưu Phong cảm thấy cả người phát lạnh, phảng phất như băng, trong lòng kinh hãi vội vàng thu liễm tinh thần, thi triển thất tinh bộ, cùng lúc đó tay hắn cũng khẽ động, biến ra vài đạo kiếm quang, xông lên không trung nghênh đón kiếm quang từ trên trời bổ xuống.

Lưu Phong chỉ cảm thấy một cỗ kình khí thật mạnh mẽ từ đỉnh đầu đè xuống, ngực nhất thời chấn động, khí tức trong cơ thể hơi hỗn loạn.

Đạo Đức chân nhân vốn muốn ra tay tương trợ, nhưng thấy Đình Nhi chiếm cứ thượng phong, khóe miệng lộ ra ý cười, bỏ đi ý niệm ra tay trong đầu.

Lưu Phong nhấc chân một cái, thân hình nhanh chóng thối lui mấy trượng, cuối cùng cũng thoát khỏi sự công kích của Đình Nhi.

"Đi mau.!"

Hai người lại xông vào một chỗ, ngay khi song kiếm tiếp xúc, bên tai Lưu Phong truyền đến thanh âm của Đình Nhi.

Lưu Phong nghe vậy, vội vàng thúc giục kiếm quyết, trong mắt tuôn ra một đạo dị quang, trường kiếm trên tay run lên, vài đạo kiếm quang màu trắng trong nháy mắt hướng đến Đình Nhi. Cùng lúc đó, Lưu Phong đạp thất tinh bộ đến mức độ cực hạn, trong nháy mắt thoái lui vào trong bóng tối.

Đạo Đức chân nhân thấy thế, sắc mặt đại biến, vội vàng đứng lên như muốn đuổi theo, lại nghe Đình Nhi thốt lên một tiếng đau đớn "Đạo Đức sư thúc, ta đã bị thương" Lưu Phong một kiếm cũng không có thi triển toàn lực, dĩ nhiên với tu vi của Đình Nhi muốn tránh là quá dễ, nhưng là vị giữ Đạo Đức chân nhân, Đình Nhi đành phải cố ý bị một kiếm.

Đạo Đức chân nhân kinh hãi, vội vàng phi thân đến, đã thấy trên cánh tay Đình Nhi đầy máu, đành bỏ ý định đuổi theo, vội vàng giúp Đình Nhi băng bó vết thương.

Nếu Lưu Phong biết được Đình Nhi vì để hắn thoát thân mà không tiếc bị thương, dám chắc yêu thương đến chết.

Lưu Phong biết việc đánh Thiên Tâm đã là chuyện lớn, đợi khi Thiên Tâm tỉnh lại, hơn phân nửa sẽ nói ra thân phận của hắn. Vì thế Lưu Phong cùng Vương Đức Vọng quyết định, ngay trong đêm tối rời khỏi kinh đô.

Bất quá, Lưu Phong không nghĩ đến là Thiên Tâm tỉnh lại, cũng không có nói ra thân phận Lưu Phong, đối với chuyện tối hôm qua, hắn ngậm miệng không đề cập tới. Lưu Phong tối qua đã sỉ nhục hắn, hắn muốn bồi hoàn gấp đôi. Đương nhiên hết thảy cũng đều đợi khi tu vi của hắn đại thành.

Ngày thứ ba, Thiên Tâm chủ động yêu cầu với Đạo Đức chân nhân muốn trở về sơn môn tu luyện. Đạo Đức chân nhân biết Thiên Tâm đêm đó bị đả kích, an ủi vài câu, rồi cho hắn trở về núi.

Trước khi đi, Thiên Tâm nhân dịp cùng Đình Nhi một mình, khẽ nói:

"Đình Nhi sư muội, ta có lời muốn nói với nàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận