Hi Du Hoa Tùng

Chương 832: Nhớ

"Bệ hạ muốn các người như trai cò tranh nhau, còn lão ở giữa làm ngư ông đắc lợi." Trần Hoàng hậu nói: "Các người đều xem nhẹ dục vọng của bệ hạ, lão muốn chính mình sẽ là vạn tuế. Hiện giờ Ngài đang chỉ thị cho Chân Long Vệ cùng Thiên Sư đạo bí mật luyện chế Trường Sinh Bất Lão đan. Yến vương phủ, Đông cung, Phong Thành tất cả đều là nỗi lo lắng của lão."

Yến vương nói nhỏ: "Trên đời này không có Trường Sinh Bất Lão đan".

"Đúng vậy."

Trần Hoàng hậu cau mày nói: "Đạo lý này tất cả chúng ta đều hiểu, nhưng bệ hạ lại không hiểu được. Ngài vẫn một mực tin tưởng rằng mình là thiên tử, chính mình là vạn tuế. Hơn nữa trong thời gian này lão mắc dịch Thiên Sư đạo không ngừng thuyết phục, mê hoặc đã khiến Ngài hoàn toàn tin tưởng. Cho nên, lão tuyệt đối sẽ không để cho các người có thể sờ vào quyền lợi và ngai vàng của lão".

"Ta đoán chắc chắn bệ hạ đã cùng ngài nói chuyện kế vị".

Nói đến đây, cánh tay của Trần Hoàng hậu một lần nữa nhẹ nhàng để lên đùi của Yến vương sờ soạng một chút rồi tiếp tục nói: "Lập Thái tử bất quá chỉ là giả, mục đích thực sự của lão là muốn các người tranh giành với nhau, để mau chóng giúp cho đế quốc hết hỗn loạn, làm tăng sức mạnh thống trị của lão".

"Kỳ thật, điểm này thần cũng có nghĩ tới. Tuy nhiên linh cảm của thần vẫn nghi ngờ rằng phụ hoàng không thể hồ đồ như vậy. Hiện tại thần nghĩ phụ hoàng đang kỳ vọng rất cao" Lời của Trần Hoàng hậu khiến cho Yến vương bị tác động sâu sắc.

"Vương gia, ngài đánh giá bệ hạ quá cao, dục vọng tham lợi của bệ hạ tuyệt đối không phải là thứ chúng ta có khả năng tưởng tượng. Hôm nay ta nhắc nhở cho ngài để có làm như thế nào thì trong lòng ngài sớm mà tính toán a." Trần Hoàng hậu yêu kiều nói.

Yến vương cắn răng nói: "Đa tạ nương nương chỉ giáo".

"Đúng rồi, thần còn muốn hỏi lai lịch của lực lượng thần bí bên cạnh phụ hoàng?" Để khởi sự thành công thì điểm này vô cùng quan trọng.

Trần Hoàng hậu quyến rũ tươi cười nói: "Nói cho ngài biết thì cũng không khó, cái chính là ngài có thể cho ta được gì?" Kì thật mục đích của Trần Hoàng hậu cũng vô cùng đơn giản, muốn tiếp tục làm Hoàng hậu như trước.

Yến vương do dự một chút rồi nói: "Nương nương muốn cái gì, thần cũng sẽ cho người cái đó." Dưới gầm trời này việc mà Yến vương không làm được quả thực là rất ít.

Trần Hoàng hậu lớn mật ôm lấy cổ Yến vương, mặt tươi như hoa nhẹ nhàng nói: "Vương gia, người quân tử tất sẽ không nói dối. Ngài sớm hay muộn cũng sẽ là Hoàng đế. Ta cũng không mong muốn nhiều, chỉ mong sau này địa vị Hoàng hậu của ta có thể vững chắc lâu dài."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Yến vương lập tức trở lên khó coi hơn rất nhiều. Vương khẽ nhíu mày thầm nghĩ, nữ nhân này cũng thật là vô sỉ. Không ngờ những lời như vậy mà cũng có thể nói ra.

Làm Hoàng hậu dưới hai triều đại, Hoa Hạ hoàng triều đã qua mấy ngàn năm lịch sử cũng chưa bao giờ xảy ra.

"Nương nương thật biết nói đùa." Yến vương cũng không hề đáp ứng. Chọn người làm Hoàng hậu, trong lòng Vương đã sớm có chủ ý. Đó là hoặc là Điềm nhi, hoặc là cô em vợ Nguyệt Ngạc phu nhân. Tuy rằng bây giờ vẫn chưa rõ tung tích của Nguyệt Ngạc phu nhân, nhưng Vương tin tưởng rằng, tương lai chỉ cần mình làm Hoàng đế thì chắc chắn sẽ tìm được.

Trần Hoàng hậu nghe xong thì sa sầm mặt. Trong lòng cũng có chút mất hứng, khẽ cau mày nói: "Vương gia, Bản cung thật sự không có nói đùa, điều ta nói chính là sự thật. Tuy nhiên nếu ngài vẫn một mực cho rằng đó là lời nói đùa thì ta thật lòng xin thứ lỗi." Ngụ ý của Trần Hoàng hậu là sẽ không đem bí mật tiếp tục nói ra.

Yến vương trầm giọng nói: "Nương nương, ngoại trừ chuyện này ra, người có thể nói ra bất cứ điều kiện nào khác".

Trần Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, buông Yến vương đứng dậy. Nàng chậm rãi đi đến bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn ra cảnh sắc bên ngoài rồi từ tốn nói: "Vương gia, ta hy vọng là ngài có thể đáp ứng điều kiện của ta. Nếu không thật sự chúng ta không thể hợp tác được. Nhân đây cũng xin nhắc nhở ngài một câu, ta còn biết bệ hạ dùng phương pháp gì để xác nhận thân phận của Lưu Phong. Nếu ngài trước đó chuẩn bị tốt, ta nghĩ là có thể phá được."

Quyến rũ quá lớn, Yến vương thật sự là không đành lòng cự tuyệt. Nhưng lại không cam lòng chịu để cho bà Hậu dâm đãng này thao túng.

Suy nghĩ một chút, Yến vương cũng đi tới, lớn mật đặt tay lên vai nữ nhân nói: "Đồng ý".

Một câu đồng ý lập tức khiến cho Trần Hoàng hậu mừng rỡ như điên, nàng biết Yến vương xưa này luôn coi trọng lời hứa. Có những lời này của Vương, coi như đại sự đã thành.

Nhưng chính nàng lại quên đi câu, con người vốn độc ác.

Với quyền lợi to lớn trước mặt, Yến vương chưa chắc có thể giữ gìn được hình tượng của mình.

"Nương nương, bây giờ thì người có thể nói chưa?" Yến vương lạnh lùng nhắc nhở.

Thái độ của Yến vương khiến cho Trần Hoàng hậu có chút lo sợ, nàng đột nhiên nói: "Vương gia có những việc viết ra giấy vẫn là tốt hơn. Nói bằng miệng thật sự không có bằng chứng".

Yến vương nhíu mày nói: "Người rốt cuộc thì muốn thần phải làm sao?"

"Rất đơn giản, hãy viết đi!" Trần Hoàng hậu không ngờ lại yêu cầu như vậy, trước đây cùng Túc vương, Lưu Phong cũng không hề có đề cập qua yêu cầu như vậy.

"Vương gia, lực lượng thần bí được kế thừa mấy ngàn năm bên cạnh bệ hạ thật sự có rất nhiều bí mật" Trần Hoàng hậu tiếp tục cám dỗ.

"Được, ta viết".

Yến vương là kẻ kiêu hùng, vội vàng xuất ra bút lông, chính mình viết lời thề, đóng Vương ấn rồi tự tay trao cho Trần Hoàng hậu.

Trần Hoàng hậu nhận lấy, nhìn kỹ lại một lần nữa, rồi cất vào tay áo, cười nói: "Vương gia quả nhiên là anh hùng!"

"Lực lượng bên cạnh bệ hạ là Hoàng Đình Đấu Ti. Một thế lực lớn đã tồn tại mấy ngàn năm, tài phú và nhân lực của bọn họ thật sự không thể đếm được. Hơn nữa mỗi người thực lực cũng đều không hề tầm thường." Tài phú đúng thật là vô cùng lớn, nhưng số lượng nhân viên thì Trần Hoàng hậu cũng có chút hơi khoa trương. Thế lực của Hoàng Đình Đấu Ti đúng là vô cùng cường đại, nhưng nhân số cũng chỉ đến vài nghìn người mà thôi.

"Đúng rồi, bọn họ hình như là cũng không trực tiếp nghe lệnh của bệ hạ. Ngược lại bệ hạ đối với bọn họ còn có chút cung kính, nghe nói bọn họ chỉ chuyên môn bảo vệ mạng sống của Hoàng đế đương triều." Trần Hoàng hậu nói thêm một câu.

Yến vương sắc mặt trầm tư không thôi, lông mày nhíu chặt lại. Thầm giật mình nghĩ, phụ hoàng lòng dạ cũng thật quá thâm sâu, bên cạnh có một lực lượng cường đại như vậy, mà bọn họ thân làm nhi tử cũng chưa bao giờ nghe qua.

"Vương gia, Hoàng gia có Tử Hư Chân Long lệnh, ngài có biết không? Bệ hạ đúng là định dùng vật này để xác định thân phận của Lưu Phong." Có bản cam đoan của Yến vương, Trần Hoàng hậu không chờ Yến vương giục, chính mình vội vàng nói.

"Tử Hư Chân Long lệnh?"

Yến vương khẽ nhíu mày, sắc mặt nặng nề hơn rất nhiều. Thứ này Vương cũng không hề xa lạ gì, lúc trước Trương Thiên sư cũng là nhờ vật này mới miễn cưỡng chống lại được tập kích của Ám Ti. Chính Vương cũng không ngờ là đồ vật này lại xác định được thân phận Hoàng tộc. Cẩn thận nghĩ lại, lão Hoàng đế lòng dạ thật sự thâm sâu a.

"Đa tạ nương nương đã chỉ điểm!" Hiện giờ nếu qua cầu rút ván vẫn còn hơi sớm. Yến vương biết rằng Trần Hoàng hậu sau này vẫn có chỗ hữu dụng, cho nên bề ngoài phải đối với nàng thật tốt.

Thái độ của Yến vương quả nhiên khiến Trần Hoàng hậu mừng rỡ như điên: "Vương gia, ngài yên tâm. Từ hôm nay trở đi, mọi tin tức của bệ hạ ta sẽ kịp thời thông tri cho ngài để ngài làm tốt việc phòng bị."

Sau khi tiễn Trần Hoàng hậu, Yến vương trầm mặc hồi lâu, quyết định sẽ tìm cơ hội để tiếp xúc với cái gọi là Hoàng Đình Đấu Ti, xem có thể lôi kéo về phía mình hay không.

Mặt khác, Vương quyết định phái toàn bộ thực lực điều tra tung tích của Tử Hư Chân Long lệnh. Nếu có thời cơ sẽ cướp đoạt lấy, đề phòng lão Hoàng đế cùng toàn thể đế quốc biết được thân phận của Lưu Phong.

Đương nhiên, cho đến tới bây giờ Vương cũng không hề có chút nhận thức gì về uy lực thật sự của Hoàng Đình Đấu Ti.

Đình Nhi đứng yên trước Hàn Nguyệt Thủy đàm, ánh trăng sáng chiếu xuống thủy đàm làm tản ra những ánh sáng lập lòe. Những đóa hoa nhẹ nhàng đu đưa trong làn gió đêm tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

Ngẩng đầu nhìn trăng sáng. Dưới ánh trăng lờ mờ một bóng hình thướt tha, bàn tay mềm mại. Trên cánh tay ngọc ngà, từng dải lụa dài phấp phới bay lượn trong gió.

Bỗng nhiên, nàng thầm thở dài, đôi mắt trong suốt hơi liếc nhìn xung quanh, dưới làn mi thanh tú thoáng ẩn hiện một chút u sầu.

"Phong, chúng ta khi nào có thể đoàn tụ" Đình Nhi trong sâu thẳm tự hỏi mình.

Từng li từng tí nghĩ đến kiếp trước và kiếp này với Lưu Phong, không hiểu tại sao trong lòng Đình Nhi lại xuất hiện một chút xao động.

Không khỏi mơ hồ mỉm cười, Đình Nhi nhìn lên bầu trời đêm nhẹ nhàng hứa: "Phong, trọn kiếp này, ta và chàng sẽ không bao giờ xa nhau nữa. Trên đời này sẽ không có ai có thể ngăn cản được chúng ta".

"Đình Nhi, lại nghĩ về Lưu Phong sao?" Ngưng Nguyệt Đại sư không biết đã đứng sau Đình Nhi từ lúc nào, cũng thầm thở dài mà nói: "Hài tử này, thật là. Ai, sư tôn cũng không biết nên nói với con như thế nào nữa."

"Sư tôn, sao người lại tới đây?" Khoảng thời gian này, quan hệ sư đồ của hai người cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Ngưng Nguyệt Đại sư đau đáu nhìn Đình Nhi, giả bộ cả giận nói: "Đã quá nửa đêm mà con một mình ở đây thì vi sư làm sao có thể yên lòng?"

"Sư tôn, đệ tử thật bất hiếu, đã khiến cho sư tôn lo lắng, đệ tử thật có lỗi" Đình Nhi hơi đỏ mắt, nhớ tới những ngày gần đây, Ngưng Nguyệt ra sức che chở cho nàng, cũng khiến cho lòng nàng có chút ấm áp.

"Hài tử ngốc, những lời thừa như vậy đâu cần phải nói chứ. Đúng rồi, ta nghe nói tu vi của Thiên Tâm bây giờ thật sự là như đi xa ngàn dặm. Con mau nói cho Lưu Phong biết để hắn sớm tính toán, tránh khỏi có việc ngoài ý muốn" Ngưng Nguyệt nhẹ giọng dặn dò.

Đình Nhi nghe vậy, trong lòng mặc dù cũng có một chút lo lắng, nhưng vẫn vô cùng tin tưởng vào Lưu Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận