Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 105 - Khó chịu 1




Khó chịu 1
Cả ngày trời Phó Yên đứng ngồi không yên, thường thường ngó mắt ra cửa viện, như thể ngay sau đó sẽ thấy Tiêu Liệt bình an mà đẩy cửa vào nhà.
Màn đêm giăng đen kịt, Tiêu Liệt vẫn chưa về nhà.
Mỗi giây phút trôi qua Phó Yên càng lo âu hơn.
“Tẩu tử, sao hôm nay ca ca vẫn chưa về nhà vậy?”
Hai người bọn họ đã ăn qua cơm chiều, đã tới thời gian nghỉ ngơi đi ngủ theo ngày thường của Tiêu Giản rồi mà không thấy Tiêu Liệt trở về liền dò hỏi tẩu tử.
Phó Yên át nôn nóng bất an trong lòng xuống, cố gắng nở nụ cười gượng gạo dịu dàng an ủi cậu bé: “Hôm nay A Liệt ca cũng lên núi săn thú, có lẽ có nhiều con mồi hơn hoặc là đi xa hơn một chút. Không sao đâu, đệ đi ngủ trước đi.”
“A Giản muốn chờ ca ca trở về.”
Phó Yên xoa xoa đầu Tiêu Giản, có cậu bé ngồi đợi cùng, trong lòng nàng cảm thấy được an ủi một chút.
“Được, vậy chúng ta đi vào trong nhà chính châm đèn lên đi, vừa đọc sách vừa chờ ca ca được không?”
“Vâng.”
Sau khi rửa mặt, Phó Yên nắm Tiêu Giản trở lại nhà chính, châm đèn dầu lên, cho cậu bé đọc sách vở, cùng nhau chờ đợi.
Con nít không chịu nổi việc thức đêm, lắng nghe một lát liền nghiêng đầu vào vòng tay của Phó Yên, chìm dần vào giấc ngủ.
Gió đêm hơi lạnh, không thể trực tiếp ngủ ở nơi này, sẽ dễ bị cảm lạnh.
Phó Yên bế Tiêu Giản lên, đưa cậu bé về căn phòng phía tây, sau đó lại cởi giày vớ cho cậu bé, đắp chăn ngay ngắn lại.
Dưới ánh nến, Phó Yên lại trở về chỗ cũ ngồi một lần nữa, cầm lấy sách vở, ánh mắt lại nhìn mông lung không có điểm dừng.
“Tức phụ đấy à?” Tiêu Liệt mang theo ánh trăng đi vào, gọi nàng.
Phó Yên mới đầu còn chưa hồi thần lại, cho rằng đây chỉ là ảo ảnh do chính nàng tưởng tượng ra.
Thấy Phó Yên vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, Tiêu Liệt đến gần kêu: “A Yên đấy à? Sao nàng lại ngồi ở chỗ này, gió lùa sẽ lạnh đó?”
Đúng là Tiêu Liệt đã trở lại!
Phó Yên lấy lại tinh thần, lập tức đứng lên lôi kéo Tiêu Liệt xoay một vòng xem xét một phen, luôn miệng dò hỏi: “Tìm được rồi sao? Chàng có bị thương không?”
“Không bị thương.” Nhìn nét mặt lo lắng của nàng, Tiêu Liệt kéo bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của Phó Yên qua, hợp lại ôm vào trong ngực sưởi ấm.
Tiêu Liệt: “Ta cùng sư phụ đi một mạch xem xét mà không tìm được chúng nó, chỉ phát hiện một ít dấu vết đi ngang qua. Có lẽ đã quay trở lại núi sâu rồi.”
“Vậy sao chàng lại trở về muộn như vậy?” Phó Yên dịu dàng trách móc.
“Chẳng phải là đã đi sâu vào trong núi rồi hay sao, không tìm được đám lợn rừng kia thì tiện đường săn một ít con vật hoang dã khác.”
“Chàng làm ta lo muốn chết!”
“Tức phụ à, ta đói bụng.” Tiêu Liệt nói sang chuyện khác.
Chưa ăn cơm chiều, đi ra núi sâu, đưa con mồi về chỗ ở của sư phụ, hắn liền vội vàng chạy về nhà.
Phó Yên cũng không ở lại cạnh Tiêu Liệt nữa, nàng đứng lên đi về phía phòng bếp: “Buổi tối làm đồ ăn đã để dành cho chàng một phần, để ta đi hâm nóng lại.”
Tiêu Liệt đi theo Phó Yên nói: “Vậy nàng đi hâm đồ ăn trước đi, ta đi tới nhà trưởng thôn nói một tiếng.”
Phó Yên: “Đã trễ thế này rồi, ngày mai hãy tới đi.”
“Không sao đâu, ta đoán nếu ta không đi nói kết quả cho ông ấy, đêm nay trưởng thôn sẽ không ngủ yên ổn. Ta đi một chút sẽ về.”
“Được, vậy chàng đi nhanh lên.”
**
Nghe Tiêu Liệt nói không tìm được dấu vết sinh hoạt của lợn rừng, liên tiếp mấy ngày trong thôn gió êm sóng lặng.
Mọi người chỉ cho rằng lần đó lợn rừng xuống núi chỉ là tình huống ngẫu nhiên, vì thế cũng yên tâm hơn, tiếp tục cuộc sống lao động, sinh hoạt.
Ban đêm.
Phó Yên tranh thủ thời gian đẩy nhanh tốc độ thêu thùa, Tiêu Liệt thì ngồi ở bên cạnh luyện chữ bầu bạn với nàng.
Phó Yên thương lượng cùng Tiêu Liệt: “A Liệt ca, nếu điểm tâm chúng ta làm được làn truyền ra ngoài thì nên bắt đầu thuê cửa hàng trang trí. Nếu không không kịp buôn bán chính thức mất, danh tiếng tốt có được sẽ bị suy giảm mạnh.”
“Ừ, nàng có ý tưởng gì không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận