Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 192 - Phương Tam Gia ra tay 2




Mắt thấy ánh mắt Phương Mãnh ngày càng hung dữ, Hắc Cẩu yên lặng rút lại lời nói.
Ba huynh đệ Lại gia không đủ tầm để nhận được tin tức, lại không có chỗ ở cố định.
Nhưng Phương Tam Gia vừa rồi đã bỏ qua lời bao che, giờ xảy ra chuyện này, huynh đệ bọn họ cũng có trách nhiệm nhất định.
Cả phòng im lặng kìm nén.
Một lát sau, Phương Tam Gia mới mở miệng để Hắc Cẩu dẫn ba huynh đệ kia quay lại.
Chờ đến khi biết tin Phó Yên bị tức đến phát xỉu và phát hiện mang thai, Phương Mãnh giống như một pho tượng, ngồi không nhúc nhích trong phòng, có điều ánh mắt lạnh như đao lại khiến người ta sợ hãi.
Hắc Cẩu không biết rốt cuộc Phó Yên có vị trí như thế nào trước Phương Mãnh.
Nhưng ít ra, rất quan trọng, không thể chọc vào… là đủ.
Phương Mãnh không sai bảo gì nữa, Hắc Cẩu cũng không dám quấy rầy hắn vào lúc này, liền lặng lẽ lùi ra ngoài.
Đến nửa đêm, Phương Mãnh xử lý xong việc, toàn thân lạnh lùng rời khỏi phòng, dẫn theo mọi người cùng tới sân nhỏ.
Nghe được tiếng cửa mở ra, ba huynh đệ nhà họ Lại co ro né tránh.
Nghĩ đến sự lợi hại của Cao Nghĩa Môn, ba người bọn họ sợ sệt tranh nhau dập đầu nhận sai.
“Chúng tôi sai rồi! Chúng tôi có mắt không thấy thái sơn!”
“Van cầu Phương Tam Gia đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi lần này đi!
“Lần sau thực sự không dám nữa!”

Phương Mãnh đứng giữa nhà, lạnh lùng nhìn ba người đang quỳ xuống cầu xin được tha thứ giống như đang nhìn người chết.
Chính ba cái mảnh vụn giấy này lọt lưới, phá hủy cửa hàng lại làm Phó Yên tức tới choáng váng.
Phương Mãnh vừa căm ghét ba kẻ này gây chuyện, vừa tức mình bảo vệ người chưa tốt.
Hắn hất cằm lên một chút, huynh đệ đi theo không nhiều lời, đầu tiên cứ đánh ba kẻ này một trận.
Ba huynh đệ nhà họ Lại thương tích chồng chất, bị đánh tới thoi thóp, ngay cả tiếng cầu xin tha thứ cũng không thể thoát ra khỏi miệng.
“Đừng có sợ! Sức mạnh lợi hại lúc gây ra chuyện đâu rồi?” Phương Mãnh đến gần, đạp đầu Lại lão đại rồi dùng sức nghiền.
Mặt Lại lão đại bị đè trên mặt đất dơ bẩn sình lầy, chen lấn tới móp méo cả hình dạng.
Hắn phí sức khạc máu mở miệng cầu xin được tha thứ: “Phương Tam Gia, chúng tôi thực sự biết lỗi rồi. Chính là vì lăn lộn kiếm miếng cơm ăn.”
“Lăn lộn kiếm miếng cơm ăn? Đại nam nhân có chân có tay, trên bến tàu, chỗ chúng ta còn có nhiều chỗ để các ngươi lăn lộn kiếm miếng cơm ăn.”
Lại lão đại ngậm miệng.
Nếu bọn họ có thể chịu khổ thì sao còn bắt nạt kẻ yếu, đến tận cửa quấy rối cửa hàng nhỏ chứ.
Thấy bọn họ giả chết không đáp.
Phương Mãnh thu chân lại, hờ hững mở miệng: “Được thôi, muốn lăn lộn kiếm miếng cơm ăn đúng không? Ta giúp các ngươi một chút.”
“Đưa bọn họ đi mỏ đá.” Phương Mãnh quay đầu sai bảo Hắc Cẩu, lại nhìn ba người như bùn nát trước mặt: “Mỏ đá bao cơm bao ăn ở, đảm bảo cho các ngươi lăn lộn vì miếng cơm ăn.”
Nói xong, Phương Mãnh lười liếc mắt nhìn thêm, xoay người rời khỏi đó.
Ba huynh đệ nhà họ Lại triệt để sững sờ ngây ngô chết trân tại chỗ.
Ngay cả vất vả khi dọn hàng ở bến tàu bọn họ cũng chịu không nổi chứ đừng nhắc tới mỏ đá.
Đó là lấy mạng đổi tiền đó!
Phương Tam Gia lại đưa bọn họ đến chỗ đó, bọn họ sao chạy nổi…
Ba huynh đệ nhà họ Lại hối hận vì lúc đầu làm không thỏa đáng. Mà đến giờ, bọn họ hối hận vì nhìn sót mà chạm phải chỗ cứng rắn.
Hắc Cẩu tỏ ý các huynh đệ động thủ, thừa dịp đêm tối đưa người đi.
Ba huynh đệ nhà họ Lại liều mạng giãy dụa, lại không thoát được khỏi nhiều người như vậy, cuối cùng vẫn bị kéo như heo chết, đặt lên xe đi mỏ đá…
Hắc Cẩu nhìn xe đi xa, lại ngẩng đầu nhìn trăng sáng, lúc quay lại thở dài với các huynh đệ đứng bên cạnh: “Được rồi, lại truyền tin tức rõ ràng. Cửa hàng kia mà lại xảy ra chuyện gì thì không biết người đi mỏ đá là ai…”
Các huynh đệ mặt đầy ưu tư gật đầu một cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận