Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 202 - Chuẩn bị điều bất ngờ 1




Thu đi đông lại, gió lạnh xào xạc, đảo mắt là tới tháng mười một.
Người Phó Yên cũng đã có mang sáu tháng, thỉnh thoảng có nôn nghén nhưng cũng ít, bụng cũng không quá lớn, động tác tự nhiên, ăn uống cũng ngon miệng.
Thạch bà bà và Thạch Dương thay đổi các kiểu món khiến nàng ăn rất ngon.
Tiêu Liệt cũng chiều nàng, luôn sợ rằng nàng ăn không đủ no.
Cũng may trong nhà còn có Phó Yên tỉnh táo, tự mình khắc chế bản thân.
Y thuật cấp cứu của Lệ triều vẫn còn có hạn, Phó Yên lo ăn quá khỏe mà lại không vận động, nhỡ đứa trẻ quá lớn thì sinh rất khó, nếu như vậy thật thì đúng là không có chỗ mà khóc.
Nửa năm này nhanh chóng trôi qua, ngoại trừ bụng của Phó Yên thì trong nhà chỉ có dáng dấp của Thạch Dương nhanh chóng phát triển.
Chuyên cần luyện tập làm việc mỗi ngày lại còn ăn ngon miệng, dáng người mỏng manh gầy gò của Thạch Dương dần khỏe mạnh, vóc dáng mơ hồ vượt qua cả Phó Yên.
Nhìn vóc dáng của Thạch Dương ngày một cao lên, ba đứa bé nghiêm túc mong đơi mỗi ngày được uống sữa tươi.
Bọn chúng cũng muốn được cao như Tiêu Liệt.
Đầu tháng mười một là sinh nhật của Tiêu Giản.
Trời lạnh, Phó Yên đã tự tay chuẩn bị cho tiểu hài tử một bộ áo khoác ngoài bằng lông thỏ từ sớm.
Lông dùng là do Tiêu Liệt cố ý đi săn mới rồi thuộc da.
Một hôm đó, Tôn Trường Minh cũng được Tiêu Liệt mời tới.
Đến mùa đông, động vật trên núi giảm bớt, Tôn Trường Minh cũng rất ít đi săn thú.
Đoán chừng do ở nhà cũng không có việc gì, Tiêu Liệt cố ý đưa theo Tiêu Giản tốn thời gian thuyết phục sư phụ xuống núi tới chơi nhà hai ngày.
Vì cho Tiêu Giản một buổi ăn mừng thật long trọng, Phó Yên đích thân xuống bếp chuẩn bị bánh ngọt nhỏ và mì trường thọ.
Ngoài ra cũng để Thạch Dương chuẩn bị các loại thịt thà thức ăn.
Thạch Dương tò mò hỏi Phó Yên: “Sư phụ, chuẩn bị nhiều thức ăn như vậy, buổi tối phải làm rất nhiều món ăn sao?”
Đi theo học hỏi Phó Yên, một ít món bánh ngọt thường gặp đơn giản Thạch Dương có thể tự mình hoàn thành.
Nhưng hôm nay chuẩn bị nhiều như vậy, cậu thật sự không nhận ta chuẩn bị cho món nào.
Phó Yên biết tối nay cậu nấu ăn phải dùng đến nước dùng liền thần thần bí bí nói: “Đồ tốt, chờ đến buổi tối là biết rồi.”
Sư phụ không nói, Thạch Dương cũng không tìm tường tận căn nguyên, cậu chỉ có thể kiềm chế sự tò mò trong lòng.
Ngày mà đông sớm tối.
Thạch Dương nhìn canh trong nồi chỉ cần hầm từ từ là được, cậu liền quay đầu nói với Phó Yên: “Sư phụ, canh này chỉ cần bà nội chú ý củi lửa chút là được, người mau trở lại nhà chính nghỉ ngơi chút đi, đệ phải đi đón A Giản rồi.”
Phó Yên gật đầu: “Đệ nhớ mang áo khoác ngoài ta mới làm cho nó theo nhé.”
Thạch Dương nghĩ đến chiếc áo ngoài thuần trắng mềm mại kia, lại nói trêu: “A Giản mà biết là sư phụ làm cho nó, kiểu gì cũng sẽ mừng như điên.”
Nghĩ đến lúc Tiêu Giản vui vẻ nhảy chân sáo khoe khoang khắp nơi như vậy, mọi người đều nở nụ cười.
“Đệ đừng nói trước với nó đây là quà sinh nhật cho nó nhé, ta cho nó một điều bất ngờ.” Phó Yên cười cười dặn Thạch Dương.
Tiêu Giản ngày nào cũng nghiêm túc đi học, đối với thời gian mỗi ngày trôi qua đều không có cảm giác gì.
Trong nhà đang chuẩn bị sinh nhật cho cậu, cậu cũng không biết.
Cho nên hôm nay Tiêu Giản cũng tới tư thục như ngày bình thường.
Thạch bà bà ngồi sau bếp cười nói: “Mau đi, ở đây còn có ta mà. A Mãn, con tới đỡ phu nhân về gian chính đi.”
“Ai! Con tới đây!” Thạch Mãn buông tấm vải vừa thêu xong kim cuối cùng xuống, chạy tới thật nhanh.
Phó Yên luôn cảm thấy giờ người trong nhà luôn coi nàng là một món đồ dễ vỡ, đi đâu mọi người cũng không an tâm.
“Không cần đỡ, ta đi được mà.”
Thạch Mãn vẫn cười hì hì đỡ lấy nàng: “Thân thể phu nhân rất tốt, là muội lấy lòng người mà.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận