Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 196 - Thu nhận đồ đệ 1




Thu nhận đồ đệ 1
“Phu nhân, ta muốn đi theo ngài học điểm tâm.”
Thạch Dương kiên định mà nhìn Phó Yên: “Chờ ta học làm điểm tâm xong, phu nhân sẽ không phải vất vả như vậy nữa.”
Phó Yên hơi chớp chớp mi, dịu dàng nói: “Nếu ngươi chỉ bận tâm thân thể của ta thì không cần phải thế. Còn về phần việc của phòng bếp, ta sẽ tìm……”
“Không phải!”
Thạch Dương vội vã ngắt lời Phó Yên.
Hắn sợ Phó Yên hiểu lầm ý của hắn, lập tức bổ sung nói: “Ta thích làm điểm tâm!”
Trước khi tới Tiêu gia, hắn cùng nãi nãi và muội muội sống nương tựa lẫn nhau. Một ngày lo toan ba bữa cơm đều rất chật vật chứ đừng nói đến chuyện được ăn điểm tâm ngọt.
Phó Yên là người hào phóng, đồ ngọt trong nhà hay những món ăn ngon thì mọi người có thể ăn tùy ý.
Hắn vĩnh viễn không thể nào quên được cảm giác khi lần đầu tiên ăn được một miếng bánh kem nhỏ.
Hương vị ngọt ngào mềm mại khắc vào đầu tim, làm người ta cứ ngày ngày trông ngóng lại được nhấm nháp mỹ vị.
Cơn đói khát ngày xưa chôn sâu trong ký ức, cho nên đối với đồ ăn, Thạch Dương luôn vạn phần quý trọng.
Hắn thật sự rất yêu thích trù nghệ.
Trước kia hắn không dám nhắc đến việc học tay nghề này, hắn chỉ là một nô bộc được mua về, gia chủ đã cứu muội muội, lại cho bọn họ cuộc sống an ổn, hắn cũng biết tốt xấu, cũng lập chí phải ngoan ngoãn nghe lão gia phu nhân sai bảo làm việc.
Nhưng hai ngày này biết Phó Yên ưu phiền, trong lòng hắn liền nảy ra một ý niệm, nếu hắn cũng có thể học tập trù nghệ thì sao?
Hạt giống hy vọng liền mọc rễ nảy mầm, khó có thể nhổ lên được.
Trằn trọc mấy đêm, Thạch Dương vẫn muốn cố gắng một lần, chủ động mở miệng nói ra.
Thạch Dương: “Lão gia phu nhân yên tâm, ta là nô bộc có khế ước bán thân nên sẽ không chạy đi đâu được. Mặc dù phu nhân dạy tay nghề này cho ta, nhất định ta sẽ không tiết lộ ra ngoài phản bội Tiêu gia!”
Nghe thấy đứa trẻ thật lòng muốn học, Phó Yên đã suy xét lại.
Hiện tại lại nghe hắn phát ra lời thề son sắt phải bán mạng cả đời cho Tiêu gia, Phó Yên bất đắc dĩ mà lắc đầu cười cười.
Thấy Phó Yên lắc đầu, trong lòng Thạch Dương lạnh hơn một nửa, cúi thấp đầu xuống.
Không có cơ hội sao?
Quả nhiên là hắn hi vọng hão huyền sao?
Phó Yên thấy đứa trẻ nhỏ ủ rũ cụp đuôi, mở miệng hỏi: “Thật sự nghĩ kỹ chưa? Đi theo ta học trù nghệ cũng không được bỏ dở nửa chừng, sư phụ sẽ rất nghiêm khắc đấy.”
Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Từ lúc mua ba người Thạch gia, mấy ngày này ở chung, Phó Yên cũng coi bọn họ như người một nhà.
Đứa trẻ muốn học, cho hắn một cơ hội thì có gì không được chứ.
Thạch Dương mơ hồ mà ngẩng đầu lên, thất thần nhìn Phó Yên cùng Tiêu Liệt.
Hắn không nghe lầm chứ, phu nhân đồng ý dạy hắn sao?
Thấy tiểu tử này đang sửng sốt, Tiêu Liệt đổ ly nước ấm mang đến trước mặt hắn, cười mở miệng: “Thất thần làm gì? Còn không mau kính trà cho sư phụ ngươi đi.”
Thạch Dương nhìn hai người bọn họ, hốc mắt dần dần ửng đỏ.
Hắn từ từ đứng dậy, đi đến trước mặt Phó Yên quỳ xuống, mạnh mẽ dập đầu lạy ba cái.
Đôi tay Thạch Dương run rẩy tiếp nhận chén trà đưa tới trước mặt Phó Yên: “Sư phụ! Mời ngài uống trà!”
Phó Yên thu lại nụ cười, nghiêm túc mà tiếp nhận: “Đã bái sư rồi, hi vọng ngươi làm đến nơi đến chốn, không sợ vất vả.”
“Xin tuân theo sư phụ dạy bảo.”
Uống trà xong, Phó Yên một lần nữa lại cười nói: “Được rồi, mau đứng lên đi. Về sau cố gắng học làm cho giỏi, chờ đến khi ngươi có thể một mình đảm đương một phương thì ta sẽ xóa bỏ thân phân nô bộc cho các ngươi.”
Phó Yên cũng có suy nghĩ sau này sẽ xóa bỏ thân phận nô bộc cho ba người Thạch gia, lúc này nói ra chẳng qua chỉ để khích lệ Thạch Dương một phen.
Thạch Dương nghẹn ngào mà lại dập đầu với Phó Yên.
Phu nhân không chỉ phát bạc vào mỗi tháng cho bọn hắn, ngay cả A Mãn cũng có, về sau còn xóa bỏ thân phận nô bộc cho bọn họ. Trong lòng Thạch Dương tràn đầy ấm áp, lời nói đơn giản không thể diễn tả hết được nỗi cảm kích vạn phần của hắn.
Mặt đất trước mặt Thạch Dương bị từng giọt nước mắt thấm ướt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận