Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 156 - Tới chậm một bước 2




Tới chậm một bước 2
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho đứa trẻ, Phó Yên cũng cười ngồi ở bên cạnh Lý Đình: “Còn phải nhờ công của tỷ tỷ cùng Uông phủ, hôm nay điểm tâm chuẩn bị đã bán hết sạch, cho nên đành đóng cửa.”
“Nhanh như vậy sao, ta còn nói mang con gái nhỏ nhà ta theo để cổ vũ muội đấy.”
Nếu cửa hàng của Phó Yên bán không được nhiều thì nàng dự định sẽ mua nhiều một chút về. Nhà nàng đã thưởng thức qua tay nghề của Phó Yên, mua về tiện thể chia cho mọi người.
“Đình tỷ tới chính là đã cổ vũ cho ta rồi.”
Lý Đình phấn khởi thay cho nàng: “Tuy ta tới chậm, nhưng điều này chứng tỏ việc buôn bán của muội rất tốt nha. Chúc bà chủ Phó tiền tài dồi dào, làm ăn thịnh vượng nha.”
“Ha ha ha, trông cậy vào lời chúc tốt lành của ngài!”
Biết Phó Yên còn phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn ngày hôm sau, Lý Đình biết điều không quấy rầy lâu, chỉ ngồi một lát liền dẫn mọi người rời đi.
Phó Yên tiễn đoàn người Lý Đình đi, tiếp tục trở về phòng bếp bận rộn làm việc.
Buổi chiều Tiêu Giản tan học, Tiêu Liệt đi đón cậu bé, thuận tiện trực tiếp mua đồ ở tiệm ăn bên ngoài đóng gói mang về.
Trong phòng bếp của Tiêu gia, ánh lửa khói bếp đến nửa đêm mới tắt.
Trong toàn viện ở ở ngõ nhỏ trồng liễu xanh, Phương tam gia ngồi bệ vệ ở chính đường.
Hắc Cẩu loạng choạng vừa đi vừa huýt sáo bước vào viện.
Trong viện vẫn có người đến người đi như cũ.
Có một hán tử trông như một tòa tháp bằng sắt, để ngực trần, ngồi dưới mái hiên lau mồ hôi, nhìn phía sau người hắn, nghi hoặc hỏi: “Hắc Cẩu, đồ vật ngươi mua đâu?”
“Cái gì?”
“Chẳng phải Phương tam gia sai ngươi đi mua điểm tâm sao, điểm tâm đâu?”
Ngày thường Phương tam gia vừa lạnh lùng lại hơi keo kiệt, hôm nay không biết có phải mặt trời mọc từ hướng Tây hay là hắn bị bệnh hay sao mà bỗng nhiên nói muốn mời các huynh đệ ăn điểm tâm?
Đều là nam nhân trưởng thành, ăn điểm tâm đâu có sảng khoái như ăn thịt uống rượu chứ.
Chẳng lẽ điểm tâm rẻ hơn rượu thịt sao? Chắc chắn là đúng rồi!
Hán tử cảm thấy chính mình đoán được chân tướng, ăn được của hắn một bữa chính là có lời rồi, cho nên không hề chê điểm tâm.
“Mua đồ rồi thì nhanh lấy ra đây, ta đã chờ cả nửa ngày rồi.” Hắn không kiên nhẫn mà thúc giục Hắc Cẩu.
Hắc Cẩu bất đắc dĩ: “Ca! Không mua được, đến lượt chúng ta thì đã sớm bán hết rồi.”
Có người cười mắng: “Chỉ mua một ít điểm tâm, nhà này bán hết thì ngươi không biết đường đi mua ở nhà khác sao? Đầu ngươi làm bằng gỗ à? Ta cũng không tin hôm nay thành Thạch Châu hết sạch điểm tâm. Nói! Có phải ngươi cùng tam gia thông đồng với nhau chơi xỏ các huynh đệ hay không?”
“Ôi chao, các vị đại ca! Hắc Cẩu ta thật sự không nói dối mà, tam gia chỉ định mua của nhà đó, không tin các ngươi tự mình đi hỏi thăm mà xem.”
Chỉ định mua một nhà?
Mọi người nghi hoặc đang định hỏi lại, trong phòng truyền đến tiếng nói lạnh lùng của Phương Mãnh: “Vào đây.”
“Tam gia gọi ta kìa, ta đi vào trước đây.”
“Sao lại thế?”
Phương mãnh biết cửa hàng của Phó Yên đã trang hoàng xong, hôm nay khai trương liền sai Hắc Cẩu đi đến cửa hàng của Phó Yên mua bảy tám cân.
“Tam gia ngài không biết, bà chủ Phó gia buôn bán rất chạy.” Nói xong, hắn liền kể lại chuyện mắt thấy tai nghe lúc hắn đứng xen kẽ trong đám người cho Phương Mãnh nghe.
Nói một lúc lâu, Hắc Cẩu nuốt một ngụm nước miếng, cười nói: “Tam gia ngài còn muốn ta mua bảy tám cân, người ta đưa ra quy định rồi, mỗi loại mỗi người chỉ có thể mua mười lăm cái, giá cả cũng không rẻ, thế mà có rất nhiều người tranh nhau đó.”
Có điều về sau hắn cũng ăn chùa được một miếng điểm tâm nhỏ, ăn cực kỳ ngon.
Hương vị kia tựa như vẫn còn phảng phất đâu đây, Hắc Cẩu không nhịn được mà chép chép miệng.
Phương mãnh: “Vậy ngày mai ngươi đi sớm một chút đi, có thể mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.”
“Ai! Ngày mai nhất định ra sẽ xếp hàng đầu!” Có người bỏ tiền cho mình ăn ngon, rạng sáng ngày mai hắn sẽ đi qua đó, không tin là sẽ không mua được!
“Hôm nay có ai gây chuyện không.” Tuy đã dặn dò qua huynh đệ trên đường chú ý, nhưng Phương Mãnh vẫn không nhịn được hỏi.
“Không có, mọi người đều tranh nhau xếp hàng và hóng chuyện.”
Hắc Cẩu ngó nhìn Phương tam gia, muốn nói cái gì đó, lại nuốt trở lại…
“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận