Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 178 - Cảm tạ 2




Cảm tạ 2
“Sao cháu đã đến rồi mà còn đứng ở bên ngoài thế? Mau tiến vào đi.” Trương thẩm ra ngoài nghênh đón tới, nhiệt tình lôi kéo tay nàng vào nhà.
“Cháu vừa mới gọi người, khả năng bên trong có đông người nên không nghe thấy.”
“Chẳng thế thì sao, trong nhà gần đây ngày nào cũng có một đống người ấy.”
Phó Yên đưa cái rổ trong tay cho bà: “Đây là điểm tâm mới của cửa hàng cháu, lần này trở về cũng mang cho mọi người một ít nếm thử đồ tươi mới.”
Trương thẩm giả bộ tức giận mà nhẹ vỗ vỗ vào tay nàng: “Ta đã nói vài lần rồi, không cần mang cho ta cái gì, con bé này đúng là khách khí!”
Nói xong bà lại không nhịn được cong khóe miệng cười rộ lên.
Phó Yên nghĩ đến bọn họ, bà vui vô cùng ấy chứ.
“Đào nhi, con ra đây.” Trương thẩm dương giọng kêu.
“Vâng!”
Trương thẩm đưa cái rổ kia cho Thôi Đào Nhi: “A Yên mang đến, con mang nó vào trong phòng bếp đi.”
Trong phòng có một đống người, nếu mang cái này đi vào thì lập tức sẽ bị mấy bà nương mồm mép lợi hại kia đòi chia.
Phó Yên cũng đứng ở bên cạnh nhắc nhở nói: “Đại tẩu tử, bên trong cái điểm tâm màu trắng kia tẩu phải lấy riêng ra, để trong giếng lạnh nhé.”
Nghe này chú ý liền biết không phải tầm thường thứ tốt. Thôi Đào Nhi đem rổ gắt gao mà ôm vào trong ngực: “Ta hiểu được.”
Thấy bóng dáng Thôi Đào Nhi cầm đồ vật rời đi, trong phòng có bà nương hô lên: “Phó Yên mang theo thứ gì tốt vậy? Tế Vân muội tử cũng lấy ra để ta mở rộng tầm mắt đi.”
Tế Vân là tên của Trương thẩm.
“Đi đi đi, đâu có chuyện gì của các ngươi chứ.” Trương thẩm cười đẩy bọn họ trở về.
“Trương thẩm, nhà thẩm có chuyện gì sao, nếu không ngày khác cháu lại đến thăm hỏi nhé.” Phó Yên hơi do dự hỏi.
Trong phòng khách của Tôn gia chen chúc đầy nữ nhân trong thôn, mấy người đứng vây quanh một người ngồi, thường thường còn muốn hỏi vài câu.
“Không có chuyện gì lớn đâu, đều là tới học thêu chữ thập, vừa lúc cháu cũng đến xem đi.”
Trương thẩm kéo nàng vào.
“Nào, nào, nào, các ngươi vừa mới không hiểu rõ cách làm thì hỏi A Yên một chút đi. Lần này cũng nhờ A Yên giới thiệu, thôn chúng ta mới có thể giành trước bắt lấy cơ hội tốt này đó.”
“Đúng vậy! A Yên giúp đại ân với ta rồi!”
“Phải cảm ơn A Yên, có chuyện tốt còn nghĩ đến hương thân ở quê nhà chúng ta.”
Người trong thôn thuần phác, khen người cũng nói thẳng. Bọn họ vây quanh Phó Yên, không ngừng khen ngợi.
Chỉ trong chốc lát, Phó Yên được khen đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.
“Là do mọi người tự mình cố gắng làm, có liên quan gì tới ta đâu.” Phó Yên không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người nên khách sáo đáp lời lại.
“Dù chúng ta muốn làm, nhưng không có ngươi dẫn dắt chúng ta vào cửa thì mọi người cũng không làm được thêu chữ thập này.”
Phó Yên không biết, mọi người thực sự chân thành cảm tạ nàng.
Từ khi Trương thẩm tìm mấy nhà để cầm tay chỉ việc thêu chữ thập trước.
Hiện tại mới qua nửa tháng, người nào cần cù chịu khó cũng kiếm được nửa lượng (500 đồng), người nào việc nhiều làm chậm cũng có hơn hai trăm đồng.
Trong thôn không có bí mật gì giấu được.
Trương thẩm vừa mới dạy người thêu, mọi người nghe được phong phanh liền nhìn chằm chằm mấy nhà này.
Chờ đến khi lô hàng thêu phẩm được giao đi, Trương thẩm trở lại thôn liền vui mừng gọi mọi người tới chia tiền.
Trong tay được cầm vàng bạc có thật, những nữ nhân chứng kiến việc này đều sốt ruột, hâm mộ đến đỏ mắt, thi nhau tới tìm Trương thẩm.
Những người tính tình kiên định, chịu khó làm việc thì Trương thẩm không từ chối.
Nếu ngày thường người nào lười nhác, thích trộm cắp thì Trương thẩm đều đuổi trở về, chẳng nể mặt ai.
Thôi Hạnh Hoa chính là người không được hưởng cái lợi đó.
Phó Yên vừa ở bên cạnh chỉ điểm người hỏi vấn đề, vừa nghe mọi người tán gẫu những chuyện phiếm ở trong thôn.
Chờ đến khi bên cạnh nàng có ít người, một tẩu tử trẻ tuổi lặng lẽ ghé sát vào nàng thấp giọng nói: “A Yên, cảm ơn muội.”
Nói xong, nàng còn ngượng ngùng hơn cả Phó Yên, vội vàng thu dọn đồ vật mà mình mang đến xong xuôi, cáo biệt về nhà.
Phó Yên nghi hoặc mà nhìn theo bóng dáng nàng ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận