Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 93 - Say rượu 1




Say rượu 1
Tôn Trường Canh vui tươi hớn hở mà nhìn, cũng không ngăn cản mấy tiểu tử bọn họ đua rượu với nhau.
Hiếm khi được thả lỏng một lần.
Ăn uống xong xuôi, Vương Thục đi xuống phòng bếp lấy mì.
Hôm nay, món ăn chủ yếu là thịt, vừa vặn cuối cùng ăn một ít rau xanh, mì sợi để đỡ ngấy.
Lấy cho mẹ chồng một chén riêng, xoa mì sợi thật dài không bị đứt, đến lúc đó ăn hết trong một miếng, ngụ ý sống lâu trăm tuổi.
Còn lại đều cho vào một cái chén lớn rồi bưng lên, ai muốn ăn nhiều hay ít thì tự mình lấy là được.
Từng người Phó Yên, Thôi Đào Nhi và Vương Thục lần lượt gọi đứa trẻ nhà mình về.
Chơi một hồi lâu, hiện giờ cũng đã tiêu cơm, có thể ăn thêm một chút.
“A Giản lại đây, ăn chút mì sợi đi.”
Tiêu Giản chạy tới, dựa vào người Phó Yên nhìn nhìn, sờ sờ bụng thấy có thể ăn thêm một chút, vì thế lại trèo lên ghế, ngồi giữa Phó Yên cùng Tiêu Liệt.
Phó Yên lấy một ít mì sợi đặt trong chén Tiêu Giản, “Đệ ăn trước đi, không đủ lại lấy thêm.”
Tiêu Giản gật gật đầu, “Cảm ơn tẩu tử!”
Phó Yên lại lấy một ít mì cho vào chén của Tiêu Liệt và của chính mình.
Ăn xong mì sợi, trong trời đêm đen kịt có trăng và sao tỏa sáng, ánh trăng chiếu xuống mặt đất nhìn sáng vằng vặc, đường đi trong đêm không thành vấn đề.
Cảm tạ sự khoản đãi nhiệt tình của Tôn gia, Phó Yên một tay nắm Tiêu Liệt, một tay nắm Tiêu Giản, ra khỏi cửa nhà họ Tôn, trở về nhà.
Trên bàn cơm mời qua mời lại, Tiêu Liệt uống không ít, màu da trên mặt cũng có thể thấy hơi ửng hồng, lúc này lời nói vẫn logic rõ ràng, chẳng qua là hành động hơi chậm chạp.
Phó Yên cũng không vội, dắt bọn họ từ từ tản bộ cho tiêu cơm.
Nhìn ba người Tiêu gia chậm rãi đi xa, biến mất trong màn đêm.
Trương thẩm thu hồi ánh mắt, ra hiệu cho ông lão đang chắp tay sau lưng, đứng ở bên cạnh quay về viện nhà mình.
Ánh mắt Tôn Trường Canh xa xăm mà nhìn về chỗ Tiêu Liệt biến mất, nhẹ giọng thổn thức nói: “Thật tốt quá!”
Trương thẩm:?
“Ban đầu ta còn lo lắng, cô nương trong thành không thích ứng với hộ nhà nông chúng ta, huống chi vẫn là người từ đại viện, nhà cao cửa rộng gả tới.”
“Thì tại lão già ông cứ suốt ngày đắn đo, ta sớm nói, cô nương Phó Yên này không tệ đâu!”
“Chẳng phải ban đầu bà cũng lo lắng chuyện thành hôn của A Liệt sao?” Bà lão này đã từng nói gì, sao ông quên được.
“Cưới thì cũng đã cưới rồi, cuộc sống không phải đã khá tốt sao. Ông còn nhọc lòng gì.” Trương thẩm tỏ vẻ rất vừa lòng với Phó Yên, nói xong trở về sân.
“Đúng vậy, khá tốt, về sau lại thêm một tiểu tử béo tốt nữa, Tiêu Thư ca và tức phụ ca ấy nếu ở dưới suối vàng có biết cũng có thể nhắm mắt.”
Một trận gió nổi lên, thổi qua khiến lá cây xung quanh rơi xào xạc.
“Lão già, ông còn lẩm bẩm gì ở đó? Gió nổi lên rồi, mau đóng cửa đi về nghỉ ngơi đi.” Trương thẩm đứng ở trong viện hô lên.
“Tới đây!”
**
Tiêu gia.
Về tới nhà, tác dụng của rượu chậm rãi ngấm dần, phản ứng của Tiêu Liệt càng chậm chạp hơn, chứng tỏ đã say.
Phó Yên mang Tiêu Giản tới phòng bếp, đun nước ấm cho cậu bé, để cậu bé rửa mặt trước.
Sau đó lại dắt Tiêu Liệt vào căn phòng phía đông của bọn họ, dìu hắn ngồi xuống.
Phó Yên trêu hắn: “A Liệt ca, chàng say sao?”
Tiêu Liệt phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng vẫn có ý thức, lắc đầu: “Ta không say.”
Người uống say đều sẽ kiên quyết chính mình không say.
“Vậy đây là mấy?” Phó Yên vươn hai đầu ngón tay, lắc lắc ở trước mặt hắn.
Nhìn ngón tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn của Phó Yên, Tiêu Liệt liền ngứa ngáy trong lòng.
Hắn nắm lấy đôi tay giơ lên, chậm rãi ghé sát vào, cúi đầu hôn đầu ngón tay nàng, sau đó ngẩng đầu nhìn Phó Yên đang khom lưng, giọng nói trầm thấp nghẹn ngào: “Đây là Yên Yên của ta!”
Tiêu Liệt đột nhiên bật cười, nhếch môi mỏng lên, trong mắt đều là ảnh ngược của Phó Yên: “Đây là hai! Yên Yên, ta không say.”
Nói xong, Tiêu Liệt lại cúi đầu hôn đầu ngón tay nàng một lần nữa.
Lúc hắn đan tay vào tay nàng ở dưới bàn ăn, hắn đã muốn làm như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận