Nông Gia Kiều Phúc Thê

Chương 132 - Sợ hãi nhận tội 2




Sợ hãi nhận tội 2
Thôi Hạnh Hoa đang xum xoe quanh đám trưởng lão của Thôi thị trong từ đường, muốn cầu xin cho Tiêu Đại Bảo. Nhưng hành vi của Tiêu Đại Bảo rất quá quắt, lại có nhiều người nhìn như vậy, đám trưởng lão chỉ đành cụp mắt xuống, từng người ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh ở trên ghế, không phản ứng lại bà ta.
“Trưởng thôn và Tiêu Liệt tới rồi.” Có người hô lên rồi tránh ra cho đoàn người bọn hắn đi vào.
Trưởng thôn đi vào, đứng ở giữa từ đường, Tiêu Liệt và Phó Yên theo thứ tự đứng ở bên trái ông, đám trưởng lão trong tộc ngồi phân tán ngay ngắn hai bên.
Tôn Trường Canh nói: “Mang Tiêu Đại Bảo ra đây đi.”
Đám hán tử trong tộc liền khiêng người tới, buông tay ra, Tiêu Đại Bảo mềm oặt ngã xuống mặt đất.
Suốt một đêm vừa lạnh vừa đau, vết thương trên mặt Tiêu Đại Bảo đã trở nên bầm tím hết sức chật vật. Nhưng tinh thần lại tỉnh táo, không có sức lực gì, thầm hận tại sao chính mình lại luẩn quẩn trong lòng muốn đi phóng hỏa, còn bị người ta phát hiện.
Thôi Hạnh Hoa nhìn gương mặt kia của con trai mình mà đau lòng, xông lên nâng hắn dậy khóc ròng nói: “Ôi con trai của ta, con sao rồi? Sao lại có thể nhẫn tâm đánh người ta ra nông nỗi này chứ!”
Lúc này bà vẫn không quên mách lẻo.
Trong đám người bên ngoài vây xem có một tẩu tử không nhịn được liền hô lên: “Vậy sao con trai bà lại nhẫn tâm phóng hỏa thiêu nhà người ta chứ!”
“Nói chuyện thì cứ nói, đừng kêu gào gì, Tiêu Cường kéo bà nương của ông ra bên cạnh đứng đi.”
Từ lúc bước vào trong từ đường này, Tiêu Cường đã không dám ngẩng đầu lên trước mặt mọi người, ông ta yên lặng đi tới, kiên quyết lôi kéo Thôi Hạnh Hoa đứng qua một bên.
“Ta hỏi ngươi, ngươi có thừa nhận chuyện phóng hỏa thiêu nhà Tiêu Liệt hay không?” Trưởng thôn uy nghiêm chất vấn Tiêu Đại Bảo.
Tiêu Đại Bảo quỳ rạp trên mặt đất không động đậy, cũng không hé miệng nói nửa lời.
Đương nhiên hắn không muốn thừa nhận, nhưng nhiều người đã trông thấy như vậy, hắn cũng không biết nên nói dối như thế nào để phản bác lại.
Thấy con trai mình không nói chuyện, Thôi Hạnh Hoa há mồm nói: “Trưởng thôn, ngươi đừng khua môi múa mép vu tội cho người ta, các ngươi nói Đại Bảo nhà ta phóng hỏa có chứng cứ gì hả? Ta nói biết đâu chính là tiểu tiện nhân Phó Yên kia quyến rũ Đại Bảo nhà ta, ai biết xui xẻo gặp phải lửa lớn, còn bị ăn đòn oan thì sao!”
Bản lĩnh trợn mắt nói dối này thật lợi hại, cả đám người đều bật cười, đám trưởng lão trong tộc cau mày lắc lắc đầu.
Tiêu Cường lôi kéo bà ta ý bảo bà ta câm miệng lại.
Phó Yên khẽ cười nói: “Ta tận mắt nhìn thấy Tiêu Đại Bảo phóng hỏa.”
Thôi Hạnh Hoa: “Lời nói của ngươi không tính, ngộ nhỡ ngươi nói dối thì sao?”
“A, đại nương Tiêu gia đừng nóng vội quy tội linh tinh, Tiêu Đại Bảo không chỉ phóng hỏa, còn tiến vào căn phòng phía đông của chúng ta để trộm bạc nữa đó.”
Vừa nghe thấy hắn còn lấy tiền, mọi người thi nhau bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Tiêu Đại Bảo.
Tiêu Đại Bảo vốn định im lặng không hé răng giả chết, lúc này bị bôi nhọ, hắn nhổm người dậy hướng về phía Phó Yên cả giận nói: “Ngươi nói cái rắm gì đấy! Phòng phía đông của các ngươi đã khóa rồi, ta không mở được cửa ra thì lấy trộm bạc thế nào được?!”
Tiếng nói vừa dứt, cả phòng yên tĩnh.
Phó Yên cười nói: “Phòng phía đông đúng là khóa.”
Nhưng hiện tại đâu phải lúc đôi co chuyện phòng phía đông có khóa hay không chứ?
Tiêu Đại Bảo nói ra lời này đã là thừa nhận lặng lẽ lẻn vào Tiêu gia phóng hỏa.
“Ta thấy mọi chuyện đã rất rõ ràng, Tiêu Liệt ca chàng đi báo quan đi.” Phó Yên cũng mặc kệ cả nhà Tiêu Đại Bảo đang hoảng sợ kia, nói với Tiêu Liệt.
Tiêu Liệt cũng gật đầu: “Trưởng thôn, cháu đi trước.”
Thôi Hạnh Hoa nhào tới vồ lấy chân Tiêu Liệt, không cho hắn đi: “Tiêu Liệt à, không thể báo quan! Cầu xin ngươi nể mặt tổ tông Tiêu gia mà tha cho Đại Bảo một lần đi.”
Tiêu Liệt lạnh nhạt hỏi nàng: “Vậy vì sao Đại Bảo không nể mặt mũi tổ tông, ngược lại muốn phóng hỏa thiêu phòng, thiêu người?”
“Hắn nhất thời nổi lòng tham, ngươi tốt bụng mở rộng lòng tha thứ đừng chấp nhặt hắn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận